Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Thảo
~Beta: Bê
Chương 36: Xuyên qua cổ đại
Bạch Hi Vũ thừa dịp đêm tối không một bóng người, lén lút chạy về phía Bách Hi cung.
Năm đó khi gả cho Mạnh Tĩnh, để có thể đồng thời đóng tốt cả hai nhân vật, lại không để cho người ngoài nghi ngờ, Bạch Hi Vũ cũng có thể nói là một phen hao hết tâm cơ. Hắn lưu lại một nha hoàn tên là Thuyền Quyên mà Bạch gia đưa cho hắn để mang theo vào cung, bồi dưỡng nàng thành tâm phúc, đào tạo nàng thật tốt, sau đó để nàng ở Bách Hi cung, vừa để đối phó với mấy cung nhân trong cung, cũng là để phòng khi có việc gì ngoài ý muốn phát sinh, nàng có thể kịp thời thông báo cho hắn.
Cho nên, những cung nhân canh cửa chỉ biết Bạch quý phi là một người cả ngày chỉ thích ru rú trong khuê phòng. Tình cảm đối với tiểu nha hoàn nàng mang theo vào trong cung rất tốt, những thứ khác thực sự là không biết gì cả, mấy năm trước trong cung còn đồn thổi rằng Bạch qúy phi cùng nha hoàn của nàng là một đôi. (Bê: Đm mấy mé trong cung cũng là hủ hả??)
Mà Bạch Hi Vũ cùng Thuyền Quyên cũng phối hợp hết sức ăn ý, cho dù hắn không ở Bách Hi cung nhiều ngày, nàng cũng có thể lo liệu, không để xảy ra rắc rối gì.
Khi Bạch Hi Vũ trở lại Bách Hi cung đã là đêm khuya, hắn mang một chiếc nón rộng vành đậm màu. Cung nhân canh cửa đều đã ngủ say, trong cung điện một mảnh đen tối, Bạch Hi Vũ vụng trộm chạy vào trong buồng ngủ của mình.
Trong buồng ngủ vẫn còn ánh sáng, nghe tiếng vang, Thuyền Quyên lập tức tỉnh giấc. Nàng vội ngồi dâỵ, vén chăn trên người ra, đưa tay cầm ngọn nến đang thắp trên bàn, chỉ thấy một bóng người cao gầy đeo một cái nón rộng vành đang đứng trước cửa.
"Nương nương?" Thuyền Quyên nhỏ giọng nghi ngờ hỏi.
"Là bổn cung." Bạch Hi Vũ đáp lời, sau đó liền nói: "Ngươi trước tiên tắt nến đi đã."
Sau khi Thuyền Quyên tắt ngọn nến đi, Bạch Hi Vũ bỏ chiếc nón rộng vành trên đầu xuống, để sang một bên, cau mày nhìn đống chăn gối dưới đất, hỏi Thuyền Quyên:"Vì sao ngươi lại ngủ trên đất?"
Vì để phòng ngừa vạn nhất, khi Bạch Hi Vũ không có ở Bách Hi cung, hắn sẽ để Thuyền Quyên ngủ trong buồng ngủ. Bạch Hi Vũ lo cho tiểu cô nương, sợ nàng lạnh, mỗi lần sắp đi cũng đều dặn dò nàng ngủ trên giường mình, nhưng hôm nay lại thấy Thuyền Quyên cắm trại trên đất.
Thuyền Quyên lại đáp: "Nương nương, nô tì biết nương nương thiện lương, nhưng nô tì cũng không thể phá hỏng quy củ."
Bạch Hi Vũ biết mình không ép được nàng, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi trở về phòng mình ngủ tiếp đi."
"Dạ, nương nương."
Một đêm an giấc.
—————————–
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Hi Vũ sau khi sửa lại nhan sắc mình cho tốt, liền gọi Thuyền Quyên vào chải tóc cho mình.
Thuyền Quyên cầm lược đứng sau lưng hắn, một bên chải tóc, một bên cùng hắn nói chuyện: "Nương nương, ngài rốt cuộc cũng trở lại, nô tì lo lắng cho ngài chết mất, ngài có biết mấy ngày nay ngài đi, trong cung đã xảy ra đại sự gì không?"
Bạch Hi Vũ nghịch đồ trang sức trong tay, giả bộ như tò mò, hỏi: "A? Có chuyện gì xảy ra? Nói một chút cho bổn cung nghe xem."
Thuyền Quyên cúi đầu, thanh âm thấp xuống, nói bên tai Bạch Hi Vũ: "Tiểu Vũ Tử công công bên cạnh hoàng thượng không biết vì sao lại chết, thi thể cũng không thấy."
Cô nương, nếu ta nói cho ngươi người trước mặt ngươi bây giờ chính là thi thể của Tiểu Vũ Tử mà cô nói đến, cô còn có thể cao hứng thế không.
Ta nghĩ cô nhất định sẽ cao hứng đến phát khóc.
Bạch qúy phi xem thường, ném món đồ trang sức lên bàn trang điểm, cười nói: "Đây mà cũng được coi là đại sự? Chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám nhỏ thôi mà."
"Nhưng hắn theo hoàng thượng nhiều năm như vậy..."
Bạch Qúy phi trực tiếp phản bác: "Vậy thì thế nào? Cũng chỉ là một tên nô tài, chả lẽ hoàng thượng có thể chôn hắn trong hoàng lăng sao?"
Y thật sự có thể, và cũng đã làm rồi.
"Cái này..." Thuyền Quyên ấp úng không nói ra lời.
Đề tài này có tiếp tục cũng không thu được gì, Bạch quý phi nói: "Được rồi, nói cho bổn cung những chuyện khác đi."
Nói tới những chuyện khác, Thuyền Quyên lập tức tỉnh táo lại, mặt đầy bất bình tức tối nói:" Đúng rồi nương nương, đọan thời gian ngài đi, hoàng thượng đã đem tiểu yêu tinh ở Cẩm Duyên cung dời đến Phong Dương cung rồi."
Phong Dương cung? Mạnh Tĩnh hành động cũng nhanh thật, Phong Dương cung chỉ cách tẩm cung của hoàng đế một tòa cung điện, hắn đem Thượng Quan Tử Luyến đén đó, chẳng lẽ là để nữ chính hát "Minh nguyệt trì đích hữu" cho hắn nghe. (Bê: Ai còn nhớ bài này không?)
Hứ~
Bạch Hi Vũ biểu thị mình rất tức giận, hắn vừa chết không bao bao lâu, Mạnh Tĩnh đã có tâm tư đi chọc ghẹo em gái rồi. (Bê: Này là Bạch Hi Vũ chứ không phải Bạch quý phi hả? ≖‿≖)
Bạch quý phi nghe xong lời Thuyền Quyên nói liền lập tức đổi sắc mặt, quay đầu hỏi: "Hắn thật sự đem con yêu tinh đó đến Phong Dương cung?"
Thuyền Quyên nói: "Mọi người trong cung đều biết, vào đầu tháng bảy, hoàng thượng đã chuyển tiểu yêu tinh kia đến Phong Dương cung."
Bạch quý phi ngẩn người, cả người như mất hết hồn phách, cúi đầu lẩm bẩm: "Hắn quả thật rất thích nàng ta..."
Thuyền Quyên búi xong tóc cho Bạch quý phi, dùng một cây trâm cố định lại, đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Nương nương đừng quá thương tâm, hoàng thượng chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời thôi, một tiểu yêu tinh đến từ bên ngoài thì có thể có cái gì tốt. Nương nương cứ bình tĩnh lại, cũng đừng đi qua đó, nếu lần nữa chạm phải bệ hạ, nương nương lại phải chịu khổ. Để cho nàng ta đắc ý một thời gian, sớm muộn cũng có lúc thất sủng."
Một lúc lâu sau, Bạch quý phi mới ngẩng đầu lên, vành mắt nàng hơi ửng đỏ, nói với Thuyền Quyên: "Ngươi nói đúng, bổn cung không thể lại đến ganh tị trước mặt hoàng thượng, hắn vốn không thích bản cung, huống hồ, bay giờ bên cạnh hắn lại có..." Câu nói tiếp theo đã nghẹn ngào.
" Nương nương?"
Bạch quý phi hít một hơi thật sâu, lắc đầu một cái rồi nói với Thuyền Quyên: "Bản cung không sao, ngươi hãy lui xuống đi, bây giờ ta muốn ở một mình."
—————
Bên trong Phong Dương cung, Mạnh Tĩnh trong tay cầm một chai bạch ngọc nhỏ, chậm rãi bước về phía ba người đang bị buộc chung một chỗ trong đại điện.
Chuyện ngày đó hắn đã điều tra rõ ràng, bởi vì mưu kế đó không liên quan đến Mộ Chi Dương, Mạnh Tĩnh đã ném hắn ra khỏi hoàng cung.
Bây giờ chỉ còn lại ba người này, hắn sẽ khiến họ sống không bằng chết.
Cửa sổ bốn phía đều bị khép kín, trong phòng gần như không có một chút ánh sáng, khóe miệng Mạnh Tĩnh cong lên, đi đến bên cạnh ba người kia, lắc lắc cái lọ bạch ngọc, nói:
"Đây là độc dược mới được điều chế hôm nay ở thái y viện, nghe nói sau khi ăn vào, lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu đốt, sống giở chết giở. Nếu thần quỷ mười ba kim vẫn giống ngày hôm qua, trẫm liền để cho các ngươi lưu lại, trẫm ngược lại muốn xem xem, thần quỷ mười ba kim kia có thể tiếp tục cứu sống các ngươi đến khi nào?"
Mạnh Tĩnh tiện tay ném một cái bọc nhỏ xuống dưới đất, giơ tay lên một cái, trong nháy mắt ở sau lưng hắn xuất hiện một ảnh vệ áo đen, Mạnh Tĩnh ném cho hắn cái bình ngọc nhỏ, nói: "Cho bọn họ ăn đi."
Sau đó xoay người rời đi.
" Hoàng thượng... Ô ô ô...." Thượng Quan Tử Luyến ở sau lưng vừa mới lên tiếng, đã bị người cưỡng chế đút thuốc.
Nàng kêu lên thê thảm, nhưng vậy thì thế nào, Mạnh Tĩnh làm sao có thể thương tiếc nàng?
Lãnh Tư Tà cắn răng, co người thành một đoàn, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán hắn. Đã hai tháng, hai tháng qua Mạnh Tĩnh mỗi ngày đều bắt bọn họ nuốt đủ loại độc dược hành hạ người, những thứ độc kia đều do thái y viện mới chế ra, Tả Liêm mỗi ngày để giải đọc cho bọn họ đều tốn đến tám chín canh giờ.
Sau đó không đợi bọn họ có thể tỉnh lại từ đau đớn hôm trước, lại bắt đầu ngày hành hạ tiếp theo.
Những khổ sở này quả thực không người nào có thể chịu đựng được, nhưng bọn họ lại không cam lòng chết đi, chỉ có thể từng ngày từng ngày chịu hành hạ.
Hắn hối hận, nhưng đã không còn đường lui.
——————-
Mạnh Tĩnh ngồi trong ngự thư phòng, trong tay cầm một bức ám thư, khẽ nở nụ cười.
Nam Bình vương, Ngự sử đài, còn có Bạch gia, tất cả những người từng ăn hiếp Tiểu Vũ tử, mưu toan thương tổn Tiểu Vũ tử, hắn từng bước từng bước, sẽ dồn bọn họ đến đường cùng.
~ Bê: Đoạn trên có giải thích làm thế nào mà Bạch Hi Vũ mất tích mấy tháng cũng không ai nghi ngờ Bạch quý phi rồi nhé. Đọc xong chương này mới thấy anh công khủng bố thật :> Trả thù tận gốc luôn (trong đó có cả Bạch quý phi ahihi)