DỤC HỎA TRÙNG SINH TA PHẢI LÀ ÁC NỮ!


“Tiểu nhân hầu hạ Thế tử gia đến giờ Thân, nhưng vì bị gậy đánh nên lúc đi đường khập khiễng khiến Thế tử gia nhìn khó chịu, muốn tiểu nhân cút để Tiểu Đức Tử hầu hạ.

Trước đó còn nghe Tiểu Đức Tử nói một câu, nói là Thế tử gia chống gậy ra cửa.”
“Gọi Tiểu Đức Tử đến đây.”
Lúc này mặt của Khang Thân Vương phi đã hoàn toàn trầm xuống.
Bởi vì bà ta phát hiện, lần này nhi tử của bà ta suýt chết có thể còn có hung thủ khác.
Tiểu Đức Tử được đưa đến ngay lập tức, đó là một tiểu tùy tùng khá trung thực.

Vừa nghe Vương gia muốn hỏi, lập tức nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: "Bẩm Thân Vương gia, Vương phi.

Vào giờ Dậu tiểu nhân và Thế tử gia đúng là đã ra phủ một chuyến, Thế tử gia nhất định muốn ăn hạt dẻ nướng của một nhà kia ở Thành Bắc.

Tiểu nhân muốn đi mua nhưng Thế tử gia không đồng ý, nhất định phải ăn loại mới ra lò...”
“Nói trọng điểm!”
Tiêu Chính không nhịn được tức giận nói.
Tiểu tùy tùng bị tiếng quát làm hoảng hốt, vội trả lời nhanh hơn: "Bẩm Thân Vương gia, trọng điểm là Thế tử gia tự ra phủ, sau đó trên đường đụng phải Tần Nhị thiếu gia.

Tần Nhị thiếu gia và Thế tử gia vẫn luôn bất hòa nên đã đánh nhau.

Vốn dĩ Thế tử gia đã bị thương, một chân còn không đi lại không tiện, nhưng lúc ấy chống gậy, nên đã dùng gậy đánh Tần Nhị thiếu gia.


Tần Nhị thiếu gia cũng không phải người hiền lành nên đã lập tức phản kích, đá vài cái vào người Thế tử gia.”
Tiểu tùy tùng vừa dứt lời, tất cả mọi người không ai lên tiếng.
Chân tướng đã sáng tỏ.
“Tần Nhị thiếu gia, Tần Hâm Dương đúng không?”
Tần Lam chợt lên tiếng.
“Vâng, đúng vậy.”
Tiểu tùy tùng gật đầu.
Tần Lam không lên tiếng nữa, chỉ rủ mắt xuống, hàng mi dài che đi hàn ý lạnh băng trong mắt.
Tần Nhị thiếu gia, Tần Hâm Dương là ca ca cùng mẫu thân với Tần Hồng Sương, cũng từng là thứ đệ của nàng.
Tần Hâm Dương này không học vấn không nghề nghiệp, ỷ bản thân là nhi tử duy nhất của Tần gia nên từ trước đến nay chưa từng kính trọng nàng.

Tâm thuật bất chính rất sâu, thế nhưng Tần phụ luôn thiên vị giúp hắn ta, bây giờ muội muội của hắn ta, Tần Hồng Sương đã trở thành Trắc phi của Lục hoàng tử, chắc chắn hắn ta sẽ càng kiêu ngạo hơn.
“Lui ra đi.”
Khang Thân Vương trầm giọng phất tay.
“Tiểu Đức Tử cáo lui.”
...
Sau khi tiểu tùy tùng lui ra, tất cả mọi người trong phòng đều lâm vào một bầu không khí yên lặng quỷ dị.
Bởi vì Tần Lam chẩn bệnh và lời khai của Tiểu Đức Tử, tất cả đều chứng minh lần này Tạ Chi Quang suýt bỏ mạng không liên quan đến đại tiểu thư Quân gia mà là do Tần Nhị thiếu gia gây ra.
Mà Khang Thân Vương phủ chưa rõ chân tướng sự thật đã tới náo loạn Quân gia, thậm chí còn muốn người ta đền mạng.
Nhưng đại tiểu thư Quân gia lại lấy ơn báo oán, dốc lòng cứu chữa cho Tạ Chi Quang, sau khi giữ được mạng của hắn ta, mới nói ra chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, tấm lòng và sự can đảm của nàng phải đến cỡ nào cơ chứ.
Bởi vì một khi Tạ Chi Quang có mệnh hệ gì, cái tội danh giết người này nhất định sẽ rơi lên đầu nàng.

Lúc trước Khang Thân Vương nói công và tội bù qua sớt lại, bây giờ xem ra là tự vả mặt mình rồi.
Khang Thân Vương rất xấu hổ, Khang Thân Vương phi cũng vậy.
“Lão phu nhân, Quân tướng quân, Quận Vương phủ ta nợ phủ Tướng quân một lần.”
Khang Thân Vương phi lên tiếng, giọng điệu rất trịnh trọng, bà ta chính là người dám làm dám chịu như vậy, sai chính là sai, nợ chính là nợ.
“Thân Vương phi đừng nói như vậy, đây là việc Quân nha đầu nên làm.”
Lão phu nhân cũng lên tiếng nói.
Trong lòng lão phu nhân lúc này vô cùng kiêu ngạo và tự hào, cháu gái của bà ta không chỉ có bản lĩnh lớn, còn có tấm lòng bao la.

Nghe Khang Vương phi nói Quận Vương phủ thiếu bọn họ một lần, đây là Quận Vương phủ nhận ân tình này.
Bên này Khang Thân Vương cũng trực tiếp xoay người khom người với Quân lão phu nhân và Quân Lôi Đình.

Khi Quân Lôi Đình thấy Khang Thân Vương có động tác như vậy thì lập tức nghiêng mình qua một bên, một tướng quân như ông không dám nhận cái cúi đầu của Thân Vương, sẽ giảm thọ mất.

Ngược lại lão phu nhân thì thích hợp, Quân lão phu nhân bà ta nhận nổi.
“Bổn Thân Vương không hối hận vì đã tới Quân gia gây ồn ào.

Nếu không có đi gây ồn ào, e rằng bổn Thân Vương sẽ mất nhi tử mãi mãi.

Nhưng bổn Thân Vương vẫn muốn xin lỗi các ngươi, Bổn vương nợ phủ Tướng quân một lần.”
Khang Thân Vương nói.
Ông ta thật sự không hối hận, trái lại còn cảm thấy có chút may mắn.

Ai có thể ngờ rằng y thuật của đích nữ Quân gia lại xuất chúng như vậy?
“Khang Thân Vương đừng nói như vậy, cái gì nợ với không nợ.

Tạ tiểu thế tử bị thương, chuyện này vốn cũng có trách nhiệm của Quân nha đầu.”
Lão phu nhân nói.
Không khí lúc này đã vô cùng hòa hoãn.
Ánh mắt mọi người nhìn Tần Lam đều tràn ngập khen ngợi và khâm phục.
Đặc biệt là Khang Vương phi, ánh mắt nhìn Tần Lam lúc này tràn đầy yêu mến, thật sự nhìn thẳng đánh giá Tần Lam.

Chỉ cảm thấy chỗ nào của cô nương này cũng tốt, dáng người xinh đẹp đứng đó, mái tóc đen nhánh với phần tóc mai được búi thành kiểu rất độc đáo, chỗ tóc dài còn lại xõa xuống bên hông.

Trên khuôn mặt trắng nõn tinh tế, lông mài như núi xa, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, đôi môi hồng xinh tựa cánh hoa đào tháng ba.

Dung mạo vô cùng tươi đẹp, lộ ra khí chất trầm tĩnh cứng cỏi.

Ngay cả trên trán có một vết sẹo ngoằn ngoèo nhưng nhìn cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt.
Sao một cô nương tốt như vậy lại bị truyền ra thanh danh khó nghe?
“Quân gia nha đầu, cảm ơn ngươi, đã cứu nhi tử của ta, đã giúp toàn bộ Khang Thân Vương phủ chúng ta.”
Vẻ mặt của Khang Thân Vương phi rất vui vẻ, lúc này bà ta đã chỉnh đốn lại dáng vẻ của mình, lộ ra bộ dạng đoan trang tao nhã, gọi một tiếng Quân gia nha đầu, đó là tán thành, là cảm tạ và cũng là tỏ ra thân mật.
Tần Lam vội lắc đầu, khóe môi khẽ cười, rất lễ phép đáp: "Thân Vương phi khách khí rồi, tổ mẫu nói đúng.

Tạ thế tử bị thương, thần nữ không thể trốn tránh trách nhiệm được, cho nên dù thần nữ có phải liều mạng cũng sẽ cứu Tạ thế tử.”
Lời này của Tần Lam khiến Khang Thân Vương và Khang Thân Vương phi rất ấm lòng.

Dù rằng là lời nói thật, nhưng cũng không còn trách cứ Tần Lam, chỉ có cảm tạ.

“Không phải ngươi suýt chút nữa hại chết Quang Nhi, nếu tối nay không phải Quân nha đầu ngươi...”
Khang Vương phi không nói được nữa, bà ta không dám tưởng tượng đến cảnh đó, nhớ tới thôi lòng đã đau như kim châm.
“Đúng thật là mấy cú đá của Tần Nhị thiếu gia đã khiến Tạ thế tử suýt mất mạng.

Phi Yến có thể chắc chắn nói, nếu không phải đêm nay thần nữ đến đây thì cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được Tạ thế tử.”
“Chính xác.”
Phùng lão ở bên cạnh gật đầu thật mạnh nói.
Không phải y thuật của ông ta không tốt, mà là nữ nhi của Quân gia quá lợi hại, nàng dùng chính là châm pháp thất truyền trăm năm.
Nghe Tần Lam nói như vậy, sắc mặt của Khang Thân Vương như sắp nổi sóng, trong lòng càng nghĩ càng sợ không thôi, lập tức cắn răng nói: "Tần Nhị thiếu gia, uy phong thật lớn, chỉ là một kẻ hèn con vợ lẽ.

Tỷ tỷ chỉ làm Trắc phi của Tiểu Lục mà đã không coi ai ra gì,...!Bổn Thân Vương nhất định phải đến Tần gia nói chuyện một chuyến mới được.”
Trên mặt của Tần Lam không lộ chút biểu cảm dư thừa nào, sự căm hận đến tận xương tủy của nàng đã được giấu sâu trong lòng.
Tần Hâm Dương...
Tần gia xung khắc với nàng, tựa như ma chú.

Chính bản thân nàng cũng biết mạo hiểm mà đêm nay phải gánh lấy, nếu Tạ Chi Quang có mệnh hệ gì, nàng cũng không thể thoát tội.
Khang Thân Vương muốn thay nhi tử báo thù, đương nhiên người của Quân gia cũng không nên nói thêm gì.

Lão phu nhân đưa mắt ra hiệu với Tần Lam, ý bảo cháu gái cáo lui với phu thê Khang Thân Vương.

Bà ta không chờ nổi muốn về phủ hỏi cháu gái mình chuyện này là thế nào, chẳng lẽ bị vị thần y nào nhập vào người sao?
Lại thấy Tần Lam gật đầu một cái rồi nói: "Khang Thân Vương gia, Vương phi.

Trời cũng đã tối, tổ mẫu cũng lớn tuổi rồi nên vào ban đêm đều rất lo sợ, Phi Yến xin phép cáo từ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc