ĐỪNG ANH CHỊU KHÔNG NỔI!



Suốt buổi tối hôm nay, Hàn Nhất Nhất như trở lại khi còn bé lôi kéo cục băng đi động là Kim Dạ chơi hết trò này đến trò khác.
Dù gì khi đính hôn hai người cũng sẽ thân quen thì bây giờ thân quen trước đỡ ngại ngùng hơn về sau.
Kim Dạ nhìn cô vui vẻ như vậy thì tâm tình có chút phức tạp, Hàn Nhất Nhất với Âu Dương Nhất Nhất có nhiều nét rất giống nhau không thể vì là người giống người được.
Mang theo suy nghĩ như vậy cả buổi tối, đến lúc chở Hàn Nhất Nhất về nhà.

Kim Dạ gọi điện với ai đấy, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói với người đầu dây bên kia.
" Điều tra Hàn Nhất Nhất cùng Âu Dương Nhất Nhất."
-
" Nhất Nhất, chúng ta trở lại thành phố A."
" Dạ sếp."
Hàn Nhất Nhất tạm biệt ba mẹ xong lên xe rời đi tới khách sạn mà Lãnh Binh đang ở.
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Binh vừa thay áo quần cùng thu dọn hành lý xong thì ra mở cửa.
" Đi."
Nói xong câu đó Lãnh Binh cùng Hàn Nhất Nhất xuống trả thẻ phòng.


Đen đủi thay cảnh này bị Kim Dạ nhìn thấy, tối hôm qua hai người có trao đổi số điện thoại với nhau nên bây giờ Kim Dạ ấn vào số điện thoại đấy gọi đến.
Điện thoại di động trong túi rung lên, cô lấy ra thì thấy Kim Dạ gọi tới, thắc mắc nhấn nút nghe hỏi.
" Anh gọi cho em có chuyện gì vậy?"
Kim Dạ nhìn bóng dáng hai người đi lên xe taxi đã xa xa, lại nghe đến giọng tiếp tân thảo luận: “ Cặp đôi kia nhìn đẹp đôi ghê á.

Đúng là *thiên tác chi hoà.”
* Thiên tác chi hoà : trời sinh một đôi.
Trong lòng hắn đột nhiên ngày càng khó chịu, nói với cô qua điện thoại: “ À, không có gì.

Anh muốn hỏi là em mai rảnh không? Nhờ em chút chuyện.”
Hoá ra là nhờ chuyện, Hàn Nhất Nhất hào phóng trả lời: “ Chắc có đấy.

Nhưng mà em ở thành phố A làm sao giúp được đây.”
“ Không sao, mai gặp.”
Nói xong liền tắt máy, Kim Dạ liếc tiếp tân vừa thảo luôn thì đi đến sân bay đi về thành phố A.
Bên kia, Hàn Nhất Nhất thấy Kim Dạ đã tắt máy thì quay ra tiếp tục đề tài về công việc với Lãnh Binh.
Tại sân bay, lúc Hàn Nhất Nhất cùng Lãnh Binh lên máy bay thì đụng trúng Kim Dạ.

Đã đụng trúng thì thôi đi đã vậy số phận đưa ba người ngồi gần nhau.
Hàn Nhất Nhất ngồi bên cạnh Lãnh Binh còn Kim Dạ ngồi phía sau Hàn Nhất Nhất.

Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ thế kia, hắn trong lòng đột nhiên bực bội, cảm giác trong lòng có vị khó chịu tức giận muốn trào ra.
Đang nói chuyện về công việc với cô, Lãnh Binh có cảm giác được ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt ‘ rực lửa ‘, ngoảnh đầu ra sau thì hoá ra là Kim Dạ.
Nếu đôi mắt có thể giết người thì bây giờ đã chết dưới tay Kim Dạ hàng ngàn lần rồi.
Vì ngồi máy bay lâu nên Hàn Nhất Nhất đã ngủ lúc nào từ không hay, Kim Dạ thấy cô ngủ gật thì được Lãnh Binh đặt đầu trên vai.
Hắn lấy chân đá một cái dưới ghế của cô khiến cô vì tiếng động mà tỉnh dậy.


Nhìn cô đã tỉnh dậy thì tâm trạng hắn tốt hơn nhiều.
Lúc xuống máy bay, tại sân bay lúc lấy hành lý Lãnh Binh còn lấy giùm cô nữa.

Cùng là đàn ông nên Kim Dạ biết tên này có ý với cô.
Khó chịu, bực bội, hắn kìm nén nói với Hàn Nhất Nhất : “ Nhớ ngày mai đấy.”
Xong rồi cố tỏ ra lạnh lùng lấy hành lí xong bước ra khỏi sân bay.

Cô đâu có quên mà phải nhắc nhỉ? Kim Dạ tính tình kì quái thật, trong lòng thầm nghĩ.
Đợi đến lúc Lãnh Binh đem hành lý trở lại thì hai người mỗi người về nhà nấy.
Tối đến, Hàn Nhất Nhất nhận được một cuộc điện thoại từ Lãnh Binh, nói rằng nhờ cô đón em gái mình tại quán rượu XX do anh đột nhiên đi công tác đột suất.
Vì cô cảm thấy anh đã giúp đỡ mình rất nhiều trong công việc nên đồng ý.
Tới quán rượu XX, dựa theo Lãnh Binh mô tả hình dáng của em gái anh thì cuối cùng cũng tìm ra.
Lại gần thì phát hiện em gái anh hoá ra là thất tình mới tìm rượu giải sầu, đột nhiên cô thắc mắc, vì sao thất tình người ta cứ tìm rượu giải sầu nhỉ? Giống với Tư Kiêu vậy.
Thoát ra khỏi suy nghĩ, Hàn Nhất Nhất đỡ Lãnh Cầm đây rồi bắt xe tiến về nhà mình.

Ngồi trong xe, cô nghe Lãnh Cầm mắng tên khốn nạn, đại hỗn đản đủ thứ bla bla.
Về đến nhà, đỡ được Lãnh Cầm nằm trên giường vào phòng khách rồi đút cho cô ấy một ly trà giải rượu thì xong việc về phòng mình tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, Lãnh Cầm tỉnh dậy thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ.

Đầu cô đau nhức không nhớ lại những gì ngày hôm qua.
Hôm nay Hàn Nhất Nhất thức dậy đặc biệt sớm nên đi mua đồ ăn sáng, vừa về đã thấy Lãnh Cầm thức dậy, nói với cô ấy.
“ Em dậy rồi sao? Lại ăn sáng đi.”
Lãnh Cầm đứng dậy hỏi: “ Đây là nhà chị à?”
Vào phòng bếp, Hàn Nhất Nhất dọn bữa sáng ra cũng là lúc Lãnh Cầm bước vào.

Cô giải thích.
“ Anh trai em là sếp của chị, nhờ chị chăm sóc em.”
Lãnh Cầm vừa ăn bánh mì vừa nói: “ Ồ.

Hoá ra là chị dâu.”
“…”


Bình luận

Truyện đang đọc