Sau một hồi đánh cờ, Bạch tiên sinh bỗng hạ cờ xuống
- Điện hạ quả nhiên lợi hại.
Người lại thắng rồi
- Thắng thua không quan trọng.
Thắng lần này chưa chắc đã thắng được ván sau.
Người chiến thắng sau cùng là ai còn chưa biết
An Vương điềm tĩnh đáp.
Trong lời nói chứa đầy ẩn ý và sự thận trọng.
Có vẻ kẻ giật dây đằng sau quả thực là không đơn giản.
Bẵng đi một lúc, Bạch Hạo Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó:
- Đúng rồi điện hạ, suýt nữa ta quên nói với ngài.
Vệ Lâm Lăng đã đến Kinh Thành rồi
- Lâm Lăng tẩu tẩu? Sao tẩu ấy lại đến đây?
Bạch tiên sinh lắc đầu:
- Hiện tại chưa rõ nguyên nhân.
Nghe nói cô ấy có việc quan trọng muốn đến tìm ngài
An Vương lại gạn hỏi:
- Tỷ ấy hiện giờ đang ở đâu?
- Phía Tây của Kinh Thành
- Được rồi, ta sẽ sắp xếp thời gian qua đó gặp tẩu ấy
Sáng hôm sau...
Từ sáng sớm, Bát Vương đã đi ra khỏi phủ, thẳng tiến đến chỗ quán trọ mà Thời Nghi đang nghỉ chân.
Bước vào quán, chàng đi thẳng đến chỗ quầy của ông chủ
- Vị công tử này...!Ngài muốn đặt phòng sao?
- Không phải, ta là đến tìm người
- Tìm người? Chẳng hay công tử muốn tìm ai?
Bát Vương ghé gần lại hỏi:
- Xin hỏi ở đây có cô nương nào tên Thời Nghi không?
- Thời Nghi? Phiền công tử chờ một lát
Ông chủ vội lấy trong ngăn kéo dưới tủ ra một cuốn sổ ghi chép.
Lật từng trang sổ sách kiếm tìm tên của Thời Nghi.
Nghiên cứu một lúc lâu ông mới đáp lại rằng:
- Từ bốn ngày trước cô nương này đã không về quán trọ này.
Nhưng mà đồ đạc của cô ấy vẫn còn ở đây, có lẽ cô ấy sẽ còn quay lại để lấy
- Cô ấy không ở đây sao?
Tử Lâm khuôn mặt thất vọng tràn trề.
Sau một hồi suy nghĩ, chàng mới dặn dò ông chủ:
- Ta là bằng hữu của cô ấy.
Hay là thế này đi, đồ đạc của cô ấy ta sẽ lên đó lấy.
Đến lúc cô ấy trở về, ông cứ bảo cô ấy đến tìm ta
Tử Lâm ghi lại địa chỉ của mình trên một mẩu giấy nhỏ và đưa cho chủ quán.
Sau đó còn đút cho ông ta một lượng bạc.
Ông chủ thấy vậy liền trở nên nhiệt tình:
- Đa tạ công tử.
Ngài yên tâm ta nhất định sẽ chuyển lời
Tử Lâm cười rồi phất áo rời đi.
Còn ở phía Tây Kinh Thành, lúc này Thời Nghi đang vui đùa cùng Bảo Bảo:
- Tiểu Bảo Bảo, cho đệ kẹo nè
Thời Nghi lấy trong vạt áo ra một xâu hồ lô ngào đường rất bắt mắt.
Tiểu Bảo Bảo với lấy xâu kẹo, ăn rất ngon lành
Lúc sau, từ bên ngoài xuất hiện một tiểu cô nương khuôn mặt khả ái, rất hoạt bát.
Tiểu cô nương bước vào phòng, thấy Thời Nghi thì vô cùng vui vẻ, tới chào hỏi làm quen
- Ô.
Tỷ tỷ đây là người Lâm Lăng tỷ đã cứu về sao?
Thời Nghi nở nụ cười đáp:
- Đúng vậy, chính là ta.
Xin chào, ta là Thời Nghi
Nha đầu nhìn đến ngẩn ngơ " Cô ấy quả thật là xinh đẹp".
Thời Nghi thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình mới thắc mắc hỏi:
- Trên mặt ta có dính gì hay sao? Sao muội cứ nhìn ta vậy?
Lúc này nha đầu mới định thần lại được, vội vàng giải thích:
- Không, không.
Tại tỷ xinh đẹp quá thôi.
Thời Nghi tỷ tỷ đúng là đẹp động lòng người
Nha đầu nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thời Nghi cũng ngại ngùng mà nói:
- Làm gì có, muội muội đây cứ nói quá
- Không, tỷ đừng khiêm tốn.
À suýt thì quên mất.
Ta là Vệ Tiểu Cảnh, muội muội của Vệ Lâm Lăng tỷ
- Thì ra là vậy.
Chẳng trách ta thấy hai người có đôi nét rất giống nhau.
Có điều ta thấy muội muội xinh đẹp hơn tỷ ấy nhiều
- Thật sao? - Tiểu Cảnh với gương mặt háo hức.
Lần đầu tiên có người nói như vậy
Cô với gương mặt tự tin nói:
- Tất nhiên là thật.
Chẳng qua là muội không biết chăm sóc bản thân thôi.
Chỉ cần đánh chút má hồng, thêm chút son phấn muội sẽ trở thành một đại mĩ nữ xinh đẹp vạn người mê
Nghe những lời nói ấy Tiểu Cảnh rất vui, nhưng lát sau lại buồn rầu đáp:
- Những mà ta không biết trang điểm.
Từ nhỏ ta đã không thích son phấn
Cô kéo tay muội ấy và an ủi:
- Không sao, có ta ở đây.
Ta sẽ giúp muội
Thời Nghi khuôn mặt tràn đầy sự tự tin.
Thân lá một sát thủ đẳng cấp quốc tế, kĩ thuật trang điểm của cô sớm đã ở mức thượng thừa
Hai người kéo nhau vào bàn, trên một chiếc gương đồng nhỏ.
Thời Nghi nhẹ nhàng chải lên mái tóc của Tiểu Cảnh.
Sau đó đánh lên má cô bột màu hồng phấn nhẹ nhàng.
Thêm một chút điểm nhấn cho gương mặt xinh xắn.
Nhờ bàn tay khéo léo ấy, Tiểu Cảnh vốn đã đẹp nay càng đẹp hơn.
Lát sau một mĩ nữ với dung nhanh xinh đẹp mĩ miều xuất hiện.
Tiểu Cảnh mở mắt, nhìn vào trong gương mà ngạc nhiên vô cùng.
Nha đầu đưa tay khẽ chạm vào gương mặt.
Ngắm nhìn mình trong gương mà rất hài lòng
- Đây...!là mình sao?
- Thấy thế nào?
Tiểu Cảnh vừa vui vừa vừa hạnh phúc mà reo lên:
- Tuyệt quá! Thời Nghi tỷ thật lợi hại quá đi mất
Thời Nghi nháy mắt đáp:
- Ta nói rồi mà.
Không có nữ nhân xấu, chỉ có nữ nhân không biết làm đẹp mà thôi
Tiểu Cảnh kích động ôm chầm lấy cô:
- Thời Nghi tỷ, từ giờ tỷ sẽ là tỷ tỷ tốt của ta
Thoắt cái cũng đã xế chiều, cả bốn người tụ họp trước sân nhà nhỏ nói chuyện vui vẻ.
Lâm Lăng bưng ra một bàn đầy thức ăn thơm phức.
Mùi hành, mùi tỏi, mùi thịt nướng đã bay đi khắp nơi.
Thời Nghi nhìn thấy thì nuốt nước miếng ừng ựng:
- Lâm Lăng tỷ, tỷ là đấu bếp sao? Sao có thể nấu ra những món ăn ngon thế này vậy?
- Không phải, trước kia việc nấu nướng trong nhà đều là do ta phụ trách.
Vì vậy mấy món này ta đã nấu thạo từ lâu.
Được rồi, đói rồi đúng không? Nào,thử đi
Tiểu Cảnh bên này cũng tâng bốc:
- Thời Nghi tỷ, món ăn của tỷ tỷ ta nấu là thiên hạ đệ nhất đấy.
Đảm bảo tỷ ăn vào là sẽ không kiềm được
Thời Nghi gắp một miếng thịt kho tàu vào bát.
Cắm thử một miếng thì...!Quả là một vị ngon khó cưỡng.
Miếng thịt mềm mềm, hoà quyện với nước sốt sền sệt.
Mĩ vị nhân gian là đây chứ đâu
Cả bốn người đang dùng bữa hết sức vui vẻ thì bên ngoài có người gõ cửa.
Lâm Lăng vội đứng dậy đi mở cửa.
Một nam nhân anh tuấn bước vào, nhẹ nhàng chào hỏi:
- Tẩu tẩu, đã lâu không gặp
Lâm Lăng nhìn thấy hết sức vui mừng:
- Định Luân, là đệ sao?
Nghe đến tên Định Luân, cô bỗng giật nảy mình:"Định Luân? Đừng nói là tên ác ma đấy nhé ".