ĐỪNG CÓ GIẢ NGHÈO VỚI TÔI

Lúc mới vừa cúp điện, Hạ Chi Dã thật ra cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Hắn vốn đang nghịch chiếc vòng trêи xương cổ tay, nghe thấy tiếng thét chói tai xung quanh mình, vừa ngẩng đầu, phát hiện nơi này đã đen nhánh một mảnh, ngoại trừ vài ngọn đèn bên sông thì cũng chỉ có ánh sáng trong điện thoại của mỗi người.

Mà điện thoại của Tống Yếm còn ở trêи bàn.

Tối lửa tắt đèn, không có điện thoại thì gần như bước đi gian nan, lỡ đâu Tống Yếm không cẩn thận bị ngã thì làm sao đây.

Chân của nhóc què mới khỏi không tới mấy ngày, không thể lại què thêm lần nữa.

Hạ Chi Dã nghĩ vậy, cầm lấy điện thoại Tống Yếm đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Quán lẩu này cũng coi như có chi phí mặt tiền khá cao, nhà vệ sinh được trang trí thành một ngôi nhà bằng trúc cổ kính, còm đốt huân hương, xung quanh vô cùng an tĩnh, tựa như không có bất kỳ người nào.

Hạ Chi Dã đẩy cửa bên ngoài ra, lười biếng kêu một tiếng: "Tống Đại..."

Chữ 'Hỉ' còn chưa ra khỏi miệng, nương theo ánh sáng mỏng manh trêи điện thoại nhìn thấy thân ảnh đơn bạc quen thuộc kia đang nằm trêи bồn rửa tay, thở phì phò từng hơi từng hơi.

Một tay chống lên mặt đá cẩm thạch bên cạnh, một tay nắm chặt cổ áo, mu bàn tay bưởi vì dùng sức quá độ mà gân cốt phồng lên. Màu da vốn hơi lạnh dưới ánh đèn điện thoại hiện ra một loại trắng bệch, thái dương còn lấm tấm mồ hồi tinh mịn.

Không có người bình thường nào sợ tối sẽ có phản ứng kiểu này.

Hơn nữa bọn họ ở chung lâu như vậy rồi, ngoại trừ mất ngủ, trước nay cũng chưa từng thấy Tống Yếm có gì bất thường.

Không đúng, cái hôm Tống Yếm uống say hình như rõ ràng tỏ vẻ buổi tối không quá thích ở trong phòng một mình.

Cho nên chẳng lẽ Tống Yếm không thể ở một mình trong không gian vừa kín vừa tối?

Hạ Chi Dã nghĩ như vậy, nháy mắt thu hồi lại vẻ mặt không đứng đắn, tiên lên đỡ lấy vai Tống Yếm, thấp giọng kêu một tiếng: "Tống Yếm."

Nghe thấy giọng nói của hắn, Tống Yếm trong nháy mắt rũ bỏ hết tất cả sức lực, ngón tay chống lên mặt đá cẩm thạch từng chút xòe ra, Hạ Chi Dã ôm lấy vai cậu, xoay người cậu qua đây, ôm vào trong lòng.

Thiếu niên từ trước đến nay đều lạnh lùng mạnh mẽ lúc này đây không có cứng rắn đẩy hắn ra, mà là giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cuối cùng vậy, gắt gao nắm lấy eo Hạ Chi Dã.

Cái trán áp vào bờ vai rộng lớn của Hạ Chi Dã, hít thở từng hơi chút mùi hương cam quýt quen thuộc trêи người của hắn, như là đang tìm kiếm cảm giác an toàn khát cầu đã lâu nào đó.

Đó là một tư thế hoàn toàn tin cậy, thậm chí là tin cậy đến khát vọng.

Hạ Chi Dã chưa từng thấy một Tống Yếm như vậy, vươn tay, mềm mại hữu lực ôm cậu vào trong lồng ngực, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể cùng với tiếng tim đập của mình để truyện một ít ấm áp và an ổn trong khả năng cho phép cho người kia.

"Đừng sợ, không sao hết, tôi đây."

Ba cụm từ ngắn ngủi, là sự tín nhiệm và an ủi không tiếng động mà ăn ý ở trong bóng đêm.

Một khắc kia, Tống Yếm giống như một lữ khách lẻ loi trong sa mạc rất lâu, rất lâu và rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ốc đảo tươi mát ngọt ngào có thể tiếp nhận cậu, đạt được cảm giác an bình và dung túng mong ước đã lâu, sau đó thì ngay cả một cử động cũng không dám động mà sa mình vào trong.

Cậu nghĩ, chẳng sợ đây chỉ là ảo ảnh tạm thời, cậu cũng tự nguyện cứ thế chết đi trong ảo giác, còn tốt hơn việc tiếp tục một mình đau khổ gắng gượng trong sa mạc vô vọng.

Cậu ỷ lại và hưởng thụ cái ôm này, thẳng đến khi tiếng mở cửa kẽo kẹt phá tan tất cả ảo ảnh.

Hạ Chi Dã nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn một tay bật đèn pin điện thoại, một tay không bưng cái gì, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bọn họ.

Hắn ôm Tống Yếm, hơi rũ mi, ý tứ đại khái chính là muốn tỏ vẻ 'Cậu có biết có chuyện gì xảy ra không?'.

Như vào trong mắt của Thẩm Gia Ngôn lại biến thành 'Sau cậu lại ở đây?' 'Cậu không rõ là mình có nên ở chỗ này hay không à?' 'Nhìn thấy hình ảnh như vậy thì không phải cậu nên lanh lẹ mà cút đi à?'

Vì thế ɖu͙ƈ vọng cầu sinh khiến cậu chàng chuẩn bị giả vờ như chưa nhìn thấy gì hết, quay đầu rời đi.

Nhưng mà 'cạch' một tiếng, điện lực khôi phục, trong phòng trong nháy mắt sáng ngời ngời.

Tống Yếm cũng ghé vào trêи người Hạ Chi Dã điều chỉnh lại trạng thái xong xuôi, nghe thấy tiếng động, buông tay ra, đứng thẳng dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt một lười khó nói hết của Thẩm Gia Ngôn, sau đó mặt mày khôi phục lại sự hờ hững: "Có việc?"

"..."

Thẩm Gia Ngôn không dám nói có việc.

Dù sao kinh nghiệm nhiều năm xem phim truyền hình nói cho cậu chàng biết, người phá vỡ gian tình đều không có kết cục tốt đẹp.

Mà sau khi phá vỡ gian tình còn không có mắt nhìn hào phóng thừa nhận thì càng chết không nơi chôn thân.

Vì thế run run rẩy rẩy bưng đĩa dưa chua trong tay lên: "À ừm, chỉ là muốn đến hỏi hai người... Ăn không?"

"..."

Tống Yếm và Hạ Chi Dã nhìn tấm biển trước cửa nhà vệ sinh, lại nhìn đồ vật nhão nhoẹt màu sắc quỷ dị trêи cái đĩa trong tay của Thẩm Gia Ngôn, trầm mặc rời khỏi hiện trường vụ án.

Để lại Thẩm Gia Ngôn một mình ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, bắt đầu phản ứng lại xem có chỗ nào không đúng.

Sao nói Tống Yếm rất ghét Hạ Chi Dã mà??

Tại sao bây giờ lại biến thành cậu chàng khóc thút thít dưới gầm xe?!

Trở lại chỗ ngồi, ai cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi.

Tống Yếm không muốn nói.

Hạ Chi Dã thì biết Tống Yếm không muốn nói cho nên không nói.

Mà Thẩm Gia Ngôn rõ ràng muốn nói nhưng không biết rốt cuộc mình có nên nói hay không.

Bầu không khí trêи bàn ăn rất là không ổn.

Vốn dĩ cũng không gọi bao nhiêu thịt, còn bị Hạ Chi Dã gắp cho Tống Yếm, nhưng Thẩm Gia Ngôn làm một tên tham ăn lâu năm lại chẳng nói gì, chỉ yên lặng quan sát hành động của hai người, càng nhìn càng thấy không thích hợp.

Cái này mà nói là ghét à? Là cậu chàng có hiểu lầm gì với từ ghét, hay là Tống Yếm đối với từ ghét có sự hiểu lầm nào đó?

Hơn nữa bên này còn có một người lớn cao 1m74 sống sờ sờ ngồi ở đây thở phì phò nè, hai người có thể ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái được không vậy?

Thẩm Gia Ngôn cảm giác được bản thân mình bị lừa sâu sắc.

Ngay lúc Hạ Chi Dã gắp một miếng thịt bò tẩm ớt cay nhúng vào nước lẩu suông một lần mới đưa cho Tống Yếm, Thẩm Gia Ngôn chắc chắn điều này.

Hai người khẳng định có trò mèo.

*Miêu nị: 猫腻 có nghĩa là điều sơ hở, không hợp lẽ thường, trò mèo.

Thẩm Gia Ngôn này đây nếu không hỏi ra cái gì thì không xứng làm một cành hoa ở thủ đô!

Vì thế chào sau khi ăn lẩu xong, ba người đến khu thương nghiệp, đến lúc chuẩn bị đường ai nấy đi, Thẩm Gia Ngôn lại giữ cửa xe taxi, thò đầu ra: "Bạn học Hạ về khách sạn chung với bọn tôi đi."

Hạ Chi Dã hơi nhướng mày.

Thẩm Gia Ngôn giải thích: "Đã trễ như thế này rồi mà một mình đi về ký túc xác cũng chẳng thú vị. Hơn nữa ngày mai còn phải ra ngoài chơi nữa, đến lúc đó cậu qua đây đón bọn tôi sẽ rất bất tiện, cho nên không bằng tối nay ở chung với nhau đi, ba người có thể chơi đấu địa chủ nữa."

Thẩm Gia Ngôn nói có sách mách có chứng, nhưng ý đồ quá mức rõ ràng, vừa nhìn đã biết là có quỷ kế trong người.

Xem ra nhóc trúc mã không quá thông minh cảu Tống Yếm hình như có chuyện muốn nói với mình.

Nghĩ đến sự bất thường của Tống Yếm khi cúp điện, Hạ Chi Dã cũng không lật tẩy, chỉ cong lưng, nhìn về phía Tống Yếm đang ngồi bên cạnh: "Cho nên bạn học nhỏ này có để ý việc cho tôi ở nhờ một đêm không?"

Bạn học nhỏ ngạo kiều quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Thích tới hay không thì liên quan gì đến tôi."

Hạ Chi Dã cười nhẹ một tiếng, lên xe.

Thẩm Gia Ngôn đặt chính là loại phòng cao cấp nhất, có một phòng khách, một phòng ngủ dành cho hai người, một phòng đơn, còn có hai cái phòng tắm.

Vốn dĩ tưởng rằng hắn và Tống Yếm vừa lúc mỗi người một phòng, bây giờ kế hoạch lại có biến.

Bởi vì cậu chàng có một số việc không dám hỏi Tống Yếm, chỉ dám hỏi Hạ Chi Dã.

Vì thế lấy hết can đảm, đưa ra kiến nghị: "Tao với Hạ Chi Dã ở phòng hai người nhé."

Tống Yếm nhàn nhạt nhấc mí mắt, nhìn về phía cậu chàng.

Vốn dĩ chỉ là một ánh mắt dò hỏi vô cùng bình thường, lại khiến Thẩm Gia Ngôn sợ tới mức giật mình, chột dạ giải thích: "Cái gì ta, chỉ là tao cảm thấy mày ngủ không sâu giấc, mà tao lại ngủ không được ngay ngắn, lỡ đâu làm ồn thì mày lại mất ngủ nữa, rất là không tốt."

Nói xong quay đầu đi, dùng sức liếc mắt nhìn Hạ Chi Dã, tựa hồ như đang tìm sự giúp đỡ.

Xem ra bạn học nhỏ này thật đúng là chẳng mấy thông minh.

Nhưng mà chính mình còn cần cậu chàng giúp đỡ, cho nên Hạ Chi Dã cũng lười biếng phụ họa: "Vừa lúc tôi và bạn học tiểu Thẩm này nhất kiến như cố, cực kỳ hợp ý, cho nên tối nay định chạm gối hàn huyên."

Hai người có tính cách tám cây gây tre cũng đánh không tới, có cái gì mà chạm gối hàn huyên? Tại sao chưa từng nghe hắn nói với mình? Hơn nữa hai thằng con trai ở chỗ này mắt đi mày lại là xem mình bị mù à?

Tống Yếm cho dù là tên ngốc cũng có thể nhận ra Thẩm Gia Ngôn có ý đồ khác.

Nhưng mà có ý đồ gì đây?

Hạ Chi Dã đòi tiền không có tiền, muốn sắc...

Vẫn là có chút sắc.

Tống Yếm nhớ đến lúc trước Thẩm Gia Ngôn khen Hạ Chi Dã lớn lên đẹp trai, còn khen Hạ Chi Dã có năng lực bạn trai, còn nói Hạ Chi Dã có hơi gay, hơn nữa Thẩm Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn quả thật chưa từng thích cô gái nào.

Nghĩ như vậy, Tống Yếm không muốn nghĩ tiếp nữa, lãnh đạm 'ờ' một tiếng, tự mình trở về phòng đơn.

Cửa vừa mới đóng lại, Thẩm Gia Ngôn gãi gãi đầu: "Sao tôi lại cảm tiểu Yếm hình như không được vui vẻ lắm nhỉ?"

Hạ Chi Dã nhìn về phương hướng bóng dáng Tống Yếm biến mất, như suy tư gì đó: "Chắc là thế."

"Vậy phải làm sao đây?"

"Không sao, lát nữa tôi đi dỗ là được." Hạ Chi Dã nói xong quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn, ngữ khí tản mạn, "Cho nên bây giờ cậu có thể nói được chưa?"

Hắn cao hơn Thẩm Gia Ngôn đến mười mấy phân, tùy tiện nhìn thoáng qua đã rất có cảm giác áp bách.

Thẩm Gia Ngôn bỗng có hơi hoảng sợ: "Nói... Nói cái gì?"

"Nói vì sao cậu một hai phải ở chung một chỗ với tôi." Hạ Chi Dã dù bận vẫn ung dung nhìn cậu chàng, vẻ mặt kiểu 'Tôi sẽ lẳng lặng nhìn cậu biểu diễn', khiến Thẩm Gia Ngôn trong lòng hốt hoảng.

Cậu chàng vốn muốn vòng vo thử, nhưng bây giờ xem ra hình như đã bại lộ, rõ ràng IQ của mình không đủ để chơi do thám trước mắt đối phương, đơn giản trong lòng đổi ý, cảm thấy dù sao cuối cùng kiểu gì cũng phải nói, vậy không bằng trực tiếp nói hết một lượt.

Vì thế khẽ cắn môi, cố hung dữ, trực tiếp kéo Hạ Chi Dã vào phòng, khóa trái cửa, hạ giọng chất vấn: "Không phải cậu nói tiểu Yếm ghét cậu à!"

"Ừm." Hạ Chi Dã mặt không đỏ tim không đập, "Cậu ấy quả thật là ghét tôi, chính cậu cũng thấy đó, cậu ấy cảm thấy tôi là trai đểu."

"..." Thẩm Gia Ngôn nghe được lời này, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng, "Thật ra á, chuyện này không thể trách tiểu Yếm, là tôi thấy trêи Teiba trường các cậu có người nói cậu có rất nhiều bạn gái. Sau đó tôi mới đếm hết mấy cái ID tự xưng là bạn gái của cậu, có bốn năm chục người luôn, cho nên tôi mới nói cho tiểu Yếm..."

Hạ Chi Dã: "..."

Thì ra căn nguyên của lời đồn thế mà lại ở chỗ này.

Hắn nghĩ một lát, tự xét lại rồi nói: "Thật xin lỗi, trách tôi quá có mị lực."

Thẩm Gia Ngôn: "..."

Người này thật không biết xấu hổ.

Nhưng để ngừa vạn nhất, Thẩm Gia Ngôn vẫn xác nhận một câu: "Cho nên mấy cô đó thật sự không phải bạn gái của cậu?"

Hạ Chi Dã chậm rì rì nói: "Cậu tin tôi, ngoại trừ tôi ra, mấy cô ấy ở trêи mạng có khi còn có bảy anh bạn trai tám thằng con trai chín người anh trai cùng với một mớ ông xã bà xã đếm cũng đếm không hết."

Thẩm Gia Ngôn: "..."

Khó có thể phản bác.

"Cho nên cậu còn có gì muốn nói không?"

"Thật xin lỗi."

"Không sao."

"Cảm ơn cậu."

"Không cần khách khí."

Sau đoạn đối thoại làm mẫu dạy học trẻ em lễ phép quỷ dị, không khí rơi vào sự yên lặng đầy xấu hổ.

Sau một lúc lâu, Thẩm Gia Ngôn mới chịu mở miệng: "Ngoại trừ cái này, thật ra quan hệ của cậu với Tống Yếm cũng không tồi nhỉ?"

Hạ Chi Dã vừa định mở miệng, Thẩm Gia Ngôn đã cắt lời hắn: "Đừng có mà không chịu thừa nhận, tôi nhìn ra hết rồi. Với tính cách của tiểu Yếm, quan hệ không tốt thì vốn dĩ không có khả năng kết bạn Wechat, chơi game, mua vòng tay cùng kiểu với cậu, càng không thể ôm cậu ngay lúc phát tác chứng PTSD!"

"PTSD?"

Hạ Chi Dã bắt được trọng điểm.

Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: “Ừm, tiểu Yếm không thể ở một mình trong không gian vừa kín vừa tối, nếu không sẽ phát tác chứng kϊƈɦ ứng sau chấn thương."

Hạ Chi Dã nghĩ đến gì đó, hỏi: "Có liên quan với việc trải qua hồi còn bé?"

"Ai, nói ra thì rất dài." Thẩm Gia Ngôn thảo dài, "Thật ra chuyện này tôi vốn không nên nói, bởi vì nếu tiểu Yếm biết nhất định sẽ không vui, nhưng bây giờ nó một mình sống ở Nam Vụ, tôi quả thật không yên tâm, cho nên mới nói cho cậu, cậu phải giữ bí mật đó."

"Ừm."

Thẩm Gia Ngôn hỏi: "Cậu biết nhà Tống Yếm rất có tiền đúng chứ?"

Hạ Chi Dã gật gật đầu.

Thẩm Gia Ngôn nói tiếp: "Nhưng thật ra nhà bọn nhà là gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ba nó chính là trạng nguyên kỳ thi đại học của trường Tam trung Nam Vụ, sau này học Bắc Đại. Gặp mẹ nó ở Bắc Kinh, hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, kết hôn, chịu nhiều đau khổ, mới dốc sức tạo nên gia nghiệp hôm nay."

"Cụ thể giữa chừng trải qua cái gì thì tôi cũng không biết, nhưng dù sao trước khi sinh tiểu Yếm, tình cảm của ba mẹ nó cũng đã tan vỡ. Lúc mẹ nó mang thai tiểu Yếm, ba nó muốn phá thai, mẹ nó không chịu, một hai phải sinh ra, nhưng bởi vì trong lúc mang thai bị ba nó bạo lực lạnh nên sau khi sinh nó ra thì mẹ nó mắc chứng trầm cảm sau sinh, sau này nghiêm trọng đến mức tinh thần có chút thất thường."

"Những lúc khỏe khoắn thì đối xử với tiểu Yếm cũng ổn, khi phát bệnh thì dùng sức đánh chửi. Khi đó nhà tôi vẫn còn đối diện nhà tiểu Yếm, mẹ tôi nếu thấy thì dẫn về nhà tôi trốn, nếu không thấy thì phải chịu đựng một mình, có một lần trời âm mười độ, bị nhốt ngoài cửa suốt một ngày."

"Sau này bệnh tình của mẹ nó càng ngày càng nghiêm trọng, ba nó thì vẫn không chịu về nhà. Năm tiểu Yếm sáu tuổi, ngay cái hôm kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ nó, ba nó cùng một nữ minh tinh tham dự hoạt động cắt băng, sau khi mẹ nó xem TV nhìn thấy thì lôi tiểu Yếm và bản thân vào phóng tối rồi khóa trái cửa, muốn dẫn tiểu Yếm cùng đi chết chung."

"Nhưng cuối cùng có lẽ là thật sự không thể nhẫn tâm, không đành lòng để tiểu Yếm chết chung với bà ấy, cho nên một mình uống nguyên một lọ thuốc ngủ, nằm ngủ trước mặt tiểu Yếm, chờ đến giữa trưa hôm sau cô giúp việc tới nấu cơm mới phát hiện ra bọn họ."

"Cho nên buổi tối hôm đó một mình tiểu Yếm ngây người trong phòng tối chứa xác của mẹ nó suốt một đêm, lúc được cứu ra cũng không khóc không quậy, chỉ là từ đó về sau không thích nói chuyện với người khác, còn mắc chứng kϊƈɦ ứng sau chấn thương."

"Tính tình của con người tiểu Yếm quả thật không được tốt lắm, có rất nhiều tật xấu, nhưng đối xử với người khác thật sự rất tốt. Khi còn nhỏ hai đứa chúng tôi cùng đi leo núi, tôi không cẩn thận té khỏi lan can, nếu không phải nó liều mạng túm lấy tôi thì hiện giờ có khi tôi đã đi đầu thai rồi. Sau này đến bệnh viện kiểm tra mới biết lúc đó tay nó bị tôi giữ đến trật khớp, nhưng vẫn không buông tay, cho nên dù chỉ vì điểm này thôi thì đời này nó là người bạn tốt nhất của tôi."

"Nhưng con người của tôi cũng không đáng tin cậy cho lắm, không hề thông minh, cũng không biết đánh nhau, rất nhiều việc không thể giúp nó, càng đừng nói tới việc hiện tại còn cách xa nhau như vậy, cho nên nếu được thì có thể làm phiền cậu chăm sóc cho nó một chút được không."

"Tôi sở dĩ nói mấy lời này với cậu là bởi vì tôi cảm thấy nó đối xử với cậu không giống những người khác. Người có thể được nó ôm lấy khi nó phát tác chứng PTSD, nhất định là người nó rất tín nhiệm."

Thẩm Gia Ngôn nói xong câu cuối cùng, nhìn về phía Hạ Chi Dã, ánh mắt thanh triệt tràn đầy sự chân thành và chờ mong đơn thuần nhất.

Hạ Chi Dã rũ mi, sau một hồi lâu yên lặng, rốt cuộc mới trầm thấp đáp một câu: "Yên tâm đi."

Hắn từng nghĩ Tống Đại Hỉ nhà bọn họ khi còn nhỏ có khi sống không vui vẻ gì mấy, nhưng lại không ngờ tới rằng nó lại tồi tệ đến thế.

Khó trách sẽ đặt tên là ghét.

Chỉ là một tiểu thiếu gia thông minh xinh đẹp mạnh miệng mềm lòng như vậy, nên được người ta thích từ nhỏ mới đúng.

Nhớ đến cái hôm say rượu, bộ dáng Tống Yếm nghiêng đầu hỏi hắn vì sao không có ai thích mình, trái tim Hạ Chi Dã chua xót đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Thế cho nên hắn bình phục thật lâu thật lâu mới có thể miễn cưỡng bất động thanh sắc trả lời một câu 'yên tâm đi' như vậy.

Mà hắn bảo Thẩm Gia Ngôn yên tâm, cũng không phải bởi vì bất luận người nào giao phó, chỉ là hắn muốn khiến Tống Yếm hiểu rõ cậu chính là bạn nhỏ khiến người ta yêu thích nhất trêи thế giới mà thôi.

Tống Đại Hỉ nhà bọn họ nên là đại thiếu gia được người người cưng chiều.

Hạ Chi Dã rũ mắt, ánh mắt vô ý thức nhìn chăm chú vào chiếc vòng trêи xương cố tay, con ngươi màu nâu nhạt không hề chứa ý cười tản mạn không đàng hoàng như thường ngày, chỉ có một loại cảm xúc mãnh liệt mà ngay cả bản thân hắn cũng chẳng nhận thấy được.

Hết thảy mọi thứ đều dừng ở trong mắt Thẩm Gia Ngôn.

Cậu chàng há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự một lúc lâu lại nuốt xuống, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng không nhịn được, vẫn thử thăm dò mà mở miệng: "À ờm... Bạn học Hạ, có một vấn đề tôi không biết có nên hỏi hay không."

Hạ Chi Dã rũ mắt, không chút để ý: "Hỏi."

"Sau khi hỏi xong bất luận đáp án là gì, cậu đều không được đánh tôi."

"Ừ."

"Ừm... Có phải cậu có chút ý gì đó với tiểu Yếm nhà chúng tôi đúng không?"

Một khắc kia khi giọng nói của Thẩm Gia Ngôn rơi xuống, Hạ Chi Dã nâng mắt lên.

Hết chương 24.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: Trí lớn giả ngu.

Tiểu Yếm trước kia thật sự rất thảm, nhưng mà lão Hạ sẽ chữa khỏi cho thằng bé, sau đó sẽ luôn bên cạnh thằng bé, sau này đều vô cùng hạnh phúc!

Bình luận

Truyện đang đọc