ĐỪNG ÉP ANH ĐỘNG TÂM

Thời điểm Giang Điềm tỉnh lại, bị đèn màu trắng treo trên đỉnh đầu làm nhói mắt, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra, một hồi lâu, mới thích ứng được ánh sáng chói lóa.

Cô đỡ mép giường ngồi dậy, tầm mắt nhìn lướt qua phòng, kỹ càng xong một vòng.

Là bệnh viện.

Bàn tay Giang Điềm gõ hai cái, loại cảm giác mắc kẹt ở cổ họng trước đó đã rút hết khí lực, cảm giác chết đuối không còn nữa, nhưng vẫn không thoải mái, hơi hoảng thần.

Cô duỗi tay lấy cốc nước trên ngăn tủ, nhưng cánh tay gạt phải cái cốc, rơi “bốp” một tiếng trên mặt đất, nước bắn tung tóe đầy sàn nhà.

Giang Điềm nuốt nước bọt, xốc chăn lên chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Giang Điềm giật mình, đột nhiên ngồi thẳng người, khẩn trương nắm chặt góc chăn, cảnh giác nói: “Ai vậy?”

Thái độ buồn buồn, giọng nói khàn khàn.

Bước ra khỏi góc khuất, Lục Minh Chu xuất hiện trong tầm mắt, Giang Điềm vừa thấy anh, thần kinh hơi căng cứng, một lát sau, cô nghi ngờ hỏi: “Anh… Sao anh lại ở chỗ này?”

Họng phát ngứa, cô ho khụ khụ một hồi lâu, lại đứt quãng nói: “Tôi… Sao tôi lại ở…..”

Lục Minh Chu không để cô nói hết, đã rót cốc nước đưa đến bên miệng Giang Điềm, Giang Điềm đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo động tác của anh uống hết nửa cốc nước, giảm bớt sự khô khốc đang cuồn cuộn trong cổ họng.

Lục Minh Chu đặt cốc nước lên trên ngăn tủ, lại lấy tờ giấy giúp Giang Điềm lau vệt nước dưới môi.

Động tác không thể nói là dịu dàng, thậm chí còn có chút cáu kỉnh.

Giang Điềm hơi ngượng ngùng, bị anh lấy giấy ăn lau lung tung trên môi, cô giơ tay muốn bắt lấy, Lục Minh Chu trực tiếp cầm cổ tay cô lại, cô ấp úng nói: “Đừng… Để tôi tự làm…..”

Đối phương phớt lờ.

Một lúc sau, Lục Minh Chu vứt bỏ tờ giấy ăn trong tay, anh thả tay cô ra, kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống.

Giang Điềm xấu hổ dùng mu bàn tay cọ hai khóe môi, rồi thấp giọng hỏi: “Anh đưa tôi đến bệnh viện à?”

Ký ức cuối cùng dừng ở…..

Nháy mắt tứ chi Giang Điềm cứng đờ, vẻ mặt cô căng thẳng, “Tôi… Tôi…..”

Loại khả năng nào đó mắc ở cổ họng, làm thế nào cũng không hỏi ra được.

Lục Minh Chu biết cô đang lo lắng điều gì, giọng anh thong thả: “Cô vừa mới ngất xỉu ở cửa quán bar, nhân viên bảo vệ thấy vậy đã tới rồi.” Giọng nói anh nhỏ đi, rất có kỹ xảo trần thuật lại sự thật: “Bạn của tôi tình cờ quen biết với nhân viên quán bar, liền mời họ ra mặt giải quyết, tôi trùng hợp cũng ở gần đó, vừa vặn đưa cô đến đây.”

Anh dừng một chút, ánh mắt thật sâu nhìn về phía Giang Điềm, thật lâu sau, cuối cùng đơn giản trấn an một câu: “Đừng lo, không có chuyện gì xảy ra.”

Hốc mắt Giang Điểm nóng lên, ngước mắt nhìn anh, “Cảm ơn anh…..” Giờ phút này, cô cũng không nói nên lời sự cảm kích này.

Lục Minh Chu nhìn cô mấy giây, Giang Điềm cắn chặt môi dưới, anh lại bưng qua ly nước trên nóc tủ đưa cho cô, cũng không biết thế nào lại nhiều chuyện hỏi: “Ngày thường cô đều không cẩn thận vậy sao?”

Bàn tay Giang Điềm ôm chiếc cốc thủy tinh, cảm xúc âm ấm truyền đến làn da, cho cô một chút ấm áp.

Tại sao cô lại không cẩn thận?

Cô mỗi lần đều luôn cẩn thận.

Nhưng cố tình là cô cũng không biết tại sao mình lại trúng chiêu?

Nếu chai nước kia của Trương Nhạc không có vấn đề, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?

Sau khoảng thời gian, Lục Minh Chu cũng không đợi Giang Điềm đáp lại, anh rũ mắt, giọng bằng bằng: “Đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì khác, trực tiếp có thể xuất viện, chỉ là hiện tại đã quá muộn, cô ngủ một giấc đi, ngày mai trở về cũng được.”

Lòng bàn tay Giang Điềm vuốt dọc theo thân cốc, cô nâng mí mắt nhìn về phía Lục Minh Chu, giọng điệu thỉnh cầu: “Tôi có thể về luôn được không?”

Lục Minh Chu giương mắt đối diện cô, “Không cần gấp như vậy.”

Sắc mặt Giang Điềm tái nhợt như cũ, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ra viện.” Cô không thích ở bệnh viện, quá áp lực.

Lục Minh Chu thấy cô kiên trì, cũng không nói gì nữa.

Giang Điềm cúi đầu, giọng nói mềm mại, “Cảm ơn.”

…..

Rạng sáng hai giờ, hai người ngồi trên xe taxi.

Giang Điềm dựa đầu vào cửa sổ xe, vẻ mặt mệt mỏi.

Thật ra cũng không phải buồn ngủ, đầu cô đang hỗn loạn, rất nhiều chuyện không nghĩ ra.

Điện thoại Lục Minh Chu reo lên, là Kiều Thời Duyên, trước khi rời khỏi Xuân Thụ Cảnh, anh đã giải thích cho Kiều Thời Duyên rõ ràng.

Lục Minh Chu quay sang trái, cách xa Giang Điềm một chút, anh thấp giọng hỏi: “Thế nào?”

Kiều Thời Duyên đầu bên kia điện thoại nói thẳng vào vấn đề: “Trương Toàn này chắc cậu vẫn nhớ rõ đi?”

Lục Minh Chu lục lại trí nhớ, sau đó hơi hơi gật đầu, “Nói thế nào?”

Dân bản xứ khu khai phá thôn Quan Bắc, đầu năm đấu thầu miếng đất kia, anh cùng Kỷ Thịnh liên tục làm việc suốt ngày suốt đêm bận rộn một thời gian, Kiến trúc Bác Ân mới miễn cưỡng trúng thầu, ban đầu trong quá trình phá bỏ và di dời, Trương Toàn đều làm náo loạn quyết liệt nhất.

“Xem máy quay, Giang Điềm vừa bước chân rời đi, Trương Toàn đã đuổi kịp sau lưng, trước khi ra ngoài quán bar hai người không có tiếp xúc…..”

Lục Minh Chu bình tĩnh nghe xong, cúp điện thoại, đang muốn bỏ lại điện thoại vào trong túi, di động lại rung lên, anh chăm chú đưa mắt nhìn.

Sugar: 【Nhắn nhầm, không có ý gì đâu】

Lục Minh Chu dừng ánh mắt lại, khóe mắt liếc qua, bên tay phải Giang Điềm cầm điện thoại, ánh mắt cô không chớp không nháy nhìn về phía màn hình.

Anh thu hồi ánh mắt, lại thấy mấy tin nhắn gửi đến:

Sugar: 【Đã trễ thế như vậy còn quấy rầy anh】

Sugar: 【Thật có lỗi】

Lục Minh Chu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đúng là rất muộn.

Trầm ngâm một lát, anh gõ xuống một câu: 【Còn chưa ngủ sao?】

Giang Điềm không nghĩ tới sẽ nhận được tin trả lời, cô vừa mới nghĩ báo tin bình an cho Dư Tư Nghiên, vừa hay nhìn thấy tin nhắn gửi cho Tiểu Chu Chu mấy tiếng trước.

Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ý thức cô lại mê man, cũng không biết vì sao lại bấm vào khung chat của Tiểu Chu Chu, vừa mới nhìn thấy liền muốn giải thích một câu, nhắn xong tin mới kịp nhận ra, thời gian đã quá muộn rồi.

Giang Điềm có chút ngượng ngùng, trả lời: Đánh thức anh à?

Cô nhìn chằm chằm màn hình, tin nhắn của đối phương rất nhanh hiện ra:

Tiểu Chu Chu: 【Ừ】 

Giang Điềm càng xấu hổ, rối rắm không biết trả lời lại như nào, đối phương lại ý vị sâu xa nói hai câu:

Tiểu Chu Chu: 【Cô muốn chịu trách nhiệm sao?】

Tiểu Chu Chu: 【Ừm… Buồn ngủ】

“…..”

Buồn ngủ thì anh ngủ đi, trêu chọc tôi làm gì.

Giang Điềm ngốc một chút, gương mặt hơi nóng lên, không được tự nhiên mà ho khụ khụ, mu bàn tay Lục Minh Chu khép hờ che màn hình điện thoại, nghiêng mắt liếc cô một cái, ý vị không rõ nhướng mày.

Giang Điềm vội dời tầm mắt, chột dạ giải thích: “Họng hơi ngứa…..”

Lục Minh Chu đè nén ý cười trên khóe miệng, rất là hiểu ý gật gật đầu, chợt ánh mắt quay trở lại màn hình di động, tin nhắn mới nhất theo đó nhảy ra:

Sugar: 【Ha ha thật buồn cười】

Lục Minh Chu: “…..” Buồn cười cái gì?

Không khí đầy lúng túng, không chỉ không hài hước mà còn đáng sợ.

Sugar: 【Người hàng xóm xấu xí của anh như nào rồi】

Sugar: 【Gần đây có nổi bệnh thần kinh làm phiền anh nữa không】

Lục Minh Chu: “…..”

Sau khi lúng túng, lại rất sai lầm nói sang chuyện khác.

Lục Minh Chu liếc nhìn Giang Điềm, lúc này cô cúi đầu, lông mi như quạt nhỏ cụp xuống, in bóng xuống thành vệt nhàn nhạt, gió từ bên ngoài cuốn vào, thổi tóc cài sau tai cô, thỉnh thoảng phất qua thái dương, dính tại bên môi.

Không to son, môi có chút nhợt nhạt, sắc mặt cũng thế, vẫn có chút tái nhợt.

Hơi thất thần, Lục Minh Chu lại nhàn nhạt thu lại tầm mắt, nhắn trả lời: 【Vẫn vậy, cô thì sao?】

Giang Điềm sửng sốt một lúc.

Cô ư?

Giờ phút này, cô không dám nhìn Lục Minh Chu, muốn trộm ngắm một chút, lại mất đi dũng khí, châm chước mãi, mới nhắn lại một câu:

【Bề ngoài rất đẹp trai, có lúc rất hư, có khi lại rất tốt】 

Ví dụ như hiện tại.

Thực sự tốt.

Cũng không biết như thế nào, bên cạnh truyền đến tiếng cười ẩn nhẫn cố kìm nén, Giang Điềm không hiểu tại sao, quay đầu ngơ ngẩn nhìn anh.

Lục Minh Chu đè lại ý cười, thu lại bộ dáng, nghiêm túc nói: “Họng hơi ngứa.”

“…..” Không thể đổi cái lí do được sao?

Giang Điềm méo miệng, ánh mắt đờ đẫn, sau một hồi lâu, “Tiểu Chu Chu” vẫn không phản hồi, Giang Điềm đem điện thoại cất vào trong túi.

Năm phút đồng hồ sau, xe taxi dừng ở đầu ngõ nhỏ, Giang Điềm nhìn máy tính cước định trả tiền, Lục Minh Chu đã nhanh trước cô một bước trả tiền xong.

Hai người xuống xe, song song đi đến hành lang.

Giang Điềm có một bụng đầy vấn đề, không chỉ có chuyện ngoài ý muốn đêm nay, còn có vấn đề đối với Lục Minh Chu.

Nói một cách minh bạch, thái độ của Lục Minh Chu hơi kỳ lạ, đối xử với cô thân mật hơn nhiều, cô có chút không thích ứng được.

Bước chân Giang Điềm dần dần chậm lại, nhắm mắt theo đuôi sau Lục Minh Chu, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh một cách thất thần.

Bước lên cầu thang, đột nhiên thân hình Lục Minh Chu cứng lại, bước chân hơi dừng, Giang Điềm phanh gấp dừng lại theo, đứng các anh khoảng nửa bước, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lục Minh Chu, nhẹ giọng hỏi: “Không… Không đi lên sao?”

Lục Minh Chu xoay người, từ trên cao nhìn xuống cô, thần sắc thật sâu: “Ớt Nhỏ.”

Giang Điềm ngẩng cổ nhìn anh, giọng nói hơi nhỏ, “Làm sao vậy?”

Đôi mắt đen của Lục Minh Chu sâu thẳm, hai tay anh ôm ngực, mắt hơi nheo lại: “Có còn khó chịu hay không thoải mái ở đâu không?”

Anh đột nhiên hỏi, Giang Điềm sững sờ, nghĩ nghĩ, vẫn là thành thật trả lời: “Chỉ là hơi mệt mỏi, không có chỗ nào khó chịu.”

Cô nói xong, cười nhợt nhạt một chút, vẻ mặt cảm ơn.

Lục Minh Chu cúi người tới gần, cúi đầu cùng cô nhìn thẳng, đôi mắt như nước.

Đột nhiên hơi thở nam tính tiến đến gần, Giang Điềm lùi lại trong vô thức, chân phải cô vừa rút lại, gót chân còn chưa hạ xuống, bên hông đã xuất hiện một cánh tay, theo sát ôm lấy nửa người cô, giây lát sau, đầu gối cong lại gác trên một cánh tay khác, người đằng trước hơi dùng một chút lực đem bế ngang người cô lên.

Giang Điềm kinh hô ra tiếng, theo bản năng cánh tay quàng lên cổ Lục Minh Chu, miễn cưỡng tìm lại cân bằng, cánh tay thon dài của cô treo ở trên thân người đàn ông, bất an đạp đạp hai chân, “Anh… Anh làm gì vậy?”

Chân Lục Minh Chu bước dài, không nhanh không chậm đi lên lầu, vô tư nói: “Không phải mệt mỏi sao?”

Giang Điềm không được tự nhiên giãy giụa hai cái, Lục Minh Chu vẫn không dao động, Giang Điềm có chút xấu hổ buồn bực chớp mắt: “Cho nên… Cho nên?”

Ánh mắt Lục Minh Chu nhợt nhạt, giọng điệu rõ ràng: “Không nhìn ra được sao?”

Lục Minh Chu khẽ nâng khóe miệng lên, trầm thấp cười: “Tôi quan tâm cô.”

Giọng anh chân thật, vang lên trong sự yên tĩnh của màn đêm, đặc biệt câu dẫn.

“…..”

Giang Điềm hung hăng run lên.

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, mượn gió đêm bốn phía len lỏi mọi nơi dưới hàng hiên, lảo đảo thổi đến, làm tim Giang Điềm rung động.

Đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, Giang Điềm mượn tia sáng lập lòe mà đánh giá Lục Minh Chu cẩn thận.

Lặng im một lát, cô không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên ưỡn ngực, cánh tay vừa nhấc trực tiếp nắm lấy cằm Lục Minh Chu…..

_______

Phan: Ú ù ~~~ Mọi người đoán xem tình tiết tiếp theo xảy ra là gì ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bình luận

Truyện đang đọc