ĐỪNG HÒNG BẺ CONG ĐƯỢC TÔI

Tại sao trên thế gian lại có thể xảy ra chuyện như thế?!

Trong khoảnh khắc đó, Chu Từ Bạch khó có thể hình dung được tâm tình của mình.

Nếu quả thật Cố Ký Thanh chính là nữ thần của cậu, vậy thì chẳng phải nó đang chứng minh sự bối rối nãy giờ của cậu không có một chút ý nghĩa nào, cậu không cần chọn một trong hai, là chuyện may mắn đó sao.

Nhưng Cố Ký Thanh sao có thể là nữ thần của cậu được chứ?

Cậu sợ người đồng tính nhiều năm như vậy, kết quả người đầu tiên cậu thích lại chính là một nam sinh?

Hơn nữa bốn năm năm trôi qua, người cậu thích vẫn là nam sinh đó?

Mẹ nó.

Chu Từ Bạch không có cách nào diễn tả được tâm tình của cậu hiện giờ.

Nhất là khi nghĩ đến lời thổ lộ thâm tình mà cậu đã nghiêm túc nói ngay trước mặt Cố Ký Thanh, sau đó lại chính miệng từ chối anh, Chu Từ Bạch cảm thấy vừa xấu hổ vừa hối hận, chỉ mong tìm được cái lỗ nào chui xuống.

Thế nhưng trong lòng cậu cũng có một cảm xúc động lòng và âm thầm cảm thấy may mắn nói không nên lời.

Tựa như xa cách đã nhiều năm như vậy, hai người bọn họ không ai biết ai, nhưng cậu lại bị Cố Ký Thanh hấp dẫn, mà Cố Ký Thanh cũng thích cậu.

Làm cho ngay lúc này cậu không biết mình nên đối xử với Cố Ký Thanh như thế nào.

Nếu nói thẳng rằng cậu cảm thấy Cố Ký Thanh giống với nữ thần của cậu nên mới bỏ chạy trối chết vô số lần, Cố Ký Thanh có cho rằng đêm qua cậu phát sinh quan hệ với anh vì đang coi anh là thế thân không?

Mặc dù gọi là thế thân, nhưng cũng là chính mình thay thế chính mình, tuy vậy anh chắc chắn sẽ có cảm giác mình không được tôn trọng.

Đêm qua, cậu phát sinh quan hệ với Cố Ký Thanh, từ đầu tới cuối cậu chưa từng nhớ tới nữ thần, cậu chỉ điên cuồng ghen tị và muốn độc chiếm duy nhất một mình người trước mắt mà thôi.

Cho nên cậu có thể xác định, năm đó cậu động lòng yêu thích ‘nữ thần’ là sự thực, thế còn tình cảm của cậu với Cố Ký Thanh hiện giờ thì sao?

Cậu càng nghĩ càng miên man, có thể là do bị hấp dẫn bởi thân thể đẹp đẽ cùng dung nhan hoàn mỹ của anh nên trái tim cậu đập thình thịch, nhưng đến cùng tình dục có bắt nguồn từ tình yêu hay không thì cậu không thể hoàn toàn xác định được.

Đừng nói chi đến chuyện xu hướng tính dục cậu tin tưởng mười mấy năm đột nhiên bị sụp đổ, trong lòng Chu Từ Bạch chấn động và bối rối không thôi.

Dưới tình huống như thế này, cậu thẳng thắn với Cố Ký Thanh bằng cách nào đây?

Nếu nói thẳng ra với anh, thì lời từ chối lúc trước phải chăng đã biến thành lời thổ lộ?

Nhưng một lời thổ lộ với người ta sao có thể vội vàng lại không chính thức như vậy?

Chu Từ Bạch – người mang trong mình quan điểm tình yêu truyền thống, lời thổ lộ nói ra nhất định phải trang nghiêm và lãng mạn, không thể như tình huống trước đó được.

Chu Từ Bạch càng nghĩ đến những thứ này, trong lòng càng phiền não càng bực bội, lại bối rối không tìm ra được đầu mối.

Cậu cúi đầu, nóng nảy vò tóc mình.

Còn Cố Ký Thanh cầm điện thoại di động của cậu đứng một bên, khó hiểu nhìn sắc mặt cậu hết xanh lại đỏ, dáng vẻ xoắn xuýt đau khổ lại ngọt ngào, phong phú như đang tự chiếu một bộ phim truyền hình máu chó tám mươi tập trong óc, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua anh vẫn duy trì nguyên tắc không can thiệp vào chuyện của cậu, giữ khoảng cách giữa hai người, thế nên anh không mở miệng hỏi, chờ đến khi Chu Từ Bạch vò tóc xong mới nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tấm ảnh này của tôi cậu lấy từ nơi nào tới vậy?”

“Hả? À”. Chu Từ Bạch ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Cố Ký Thanh, cậu hốt hoảng dời tầm mắt, ma xui quỷ khiến thế nào mà trả lời: “Bạn tôi gửi cho tôi”.

“Bạn của cậu?” Cố Ký Thanh hiếm khi cất cao âm cuối biểu thị sự ngạc nhiên về câu chuyện trùng hợp khó mà giải thích nổi.

Dù sao lúc ấy, ở góc độ thế này, chụp được ảnh của anh và Chúc Chúc thì chỉ có một mình cậu học sinh kia thôi.

Thế là anh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Bạn cậu cũng họ Chu?”

“…” Nghĩ đến ngày đó mình vội vàng để lại một cái tên, Cố Ký Thanh có lẽ nghe không rõ, chỉ nhớ được một chữ ‘Chu’, Chu Từ Bạch hơi dừng lại, sau đó cậu nói: “Không, họ Bạch, tên là Chu”.

Cố Ký Thanh: “?”

Chu Từ Bạch gần như phải dùng hết tất cả cơ mặt để giả bộ bình tĩnh mới dám ngẩng lên nhìn Cố Ký Thanh, mặt không đổi sắc nói: “Bởi vì tên họ có duyên phận, tính cách giống nhau nên chúng tôi mới làm bạn bè”.

“…”

Trên thế giới cũng không phải không có chuyện trùng hợp thế này.

Mặc dù Cố Ký Thanh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng anh nghĩ người như Chu Từ Bạch chắc chắn sẽ không nói dối, mà anh cũng không tìm được lý do gì khiến Chu Từ Bạch nói dối anh cả. Thế là anh gật đầu, lại hỏi thêm: “Cậu ấy học cấp hai ở Nam Vụ phải không?”

“Không phải, cậu ấy chỉ học tạm ở đó hai tháng, rất nhanh đã quay về trường trung học trực thuộc Thanh Đại”. Lời này của Chu Từ Bạch là sự thật, thế nên càng nói cậu càng bình tĩnh, trên thực tế thì trong lòng bàn tay cậu – nơi mà không ai nhìn thấy – đã đổ đầy mồ hôi.

Cố Ký Thanh không để ý lắm đến biểu cảm không đúng của cậu, anh chỉ nghĩ nguyên nhân anh không tìm được cậu học sinh đó, cuối cùng đã có lời giải đáp.

Xem ra người bạn của Chu Từ Bạch đúng là cậu học sinh anh từng quen.

Trước nay Cố Ký Thanh chưa từng cố chấp với bất cứ vấn đề nào, cũng rất ít khi nhớ một ai đó.

Nhưng cậu học sinh đó thì khác.

Anh nhớ cậu học sinh đó mỗi lần đánh nhau xong sẽ cố ý giả bộ tình cờ gặp được anh, còn cho là anh không biết, tự xấu hổ thẹn thùng.

Cố Ký Thanh cúi đầu khẽ mỉm cười.

Khi đó anh bị ép bỏ học vẽ tranh, cũng là lần cuối cùng được múa, nếu như không có cậu học sinh nhỏ kia ngày nào cũng tìm đến khu Thể dục – Nghệ thuật tìm anh, thì có lẽ anh đã cảm thấy cả thế giới này không có ai cần anh nữa.

Mà cậu học sinh kia còn mang Chúc Chúc đến với cuộc đời anh, thành niềm an ủi duy nhất của anh trong mấy năm qua.

Thế là Cố Ký Thanh ngẩng đầu, khó có khi nở nụ cười thoải mái đến vậy, hỏi: “Tôi có thể xin phương thức liên lạc của cậu ấy được không?”

Chu Từ Bạch ngây người.

Cậu không ngờ người như Cố Ký Thanh lại chủ động hỏi xin phương thức liên lạc, tỏ rõ trong lòng anh vẫn nhớ tới cậu học sinh mập mạp xa cách mấy năm.

Chu Từ Bạch đột nhiên cảm thấy may mắn, cậu dậy thì muộn nên lúc gặp anh vẫn là một cậu nhóc không cao trăng trắng mập ú, căn bản không thể nhìn ra dáng vẻ hotboy thể thao của trường cao đến một mét chín như hiện tại, thế nên cậu mới không đến mức lộ nguyên hình ngay lập tức.

Trong lòng bỗng có chút ngọt ngào.

Quả nhiên, Cố Ký Thanh nhớ cậu, mối tình đầu của cậu không đến nỗi hoàn toàn là đơn phương.

Chu Từ Bạch nghĩ nghĩ, không khống chế được hai bên tai hơi đỏ hồng, cúi đầu tránh tầm mắt Cố Ký Thanh, nói: “Được, chút nữa sẽ gửi cho anh, anh nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút cháo, bổ sung thể lực. Tôi ra ngoài mua thuốc trầy xước cho anh”.

Sau đó, cậu đẩy cháo đến trước mặt Cố Ký Thanh, cầm thẻ phòng nhanh chóng ra khỏi cửa.

Cố Ký Thanh ngồi xuống bên bàn, chậm rãi ăn món cháo Chu Từ Bạch mua về.

Hẳn là phải đi mấy cây số đến quán cháo rất nổi tiếng để mua, nấu vừa thơm vừa ngọt vừa mềm mịn, còn có cả món ăn kèm chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.

Nếu không phải phần da trước ngực bị đối phương cắn đến rách da, hiện giờ cọ vào áo ngủ cũng đau xót, thì đây chính là đối tượng tình một đêm quan tâm chu đáo nhất.

Cố Ký Thanh cảm thấy vận may của mình coi như không tệ.

Nhưng nghĩ đến Chu Từ Bạch mua thuốc xong sẽ quay về, anh lại cảm thấy một người có ý thức đạo đức quá mạnh sống hẳn là rất mệt mỏi.

Rõ ràng là muốn tránh xa anh, nhưng vì anh bị trúng thuốc, sợ anh tổn thương thân thể nên đã tự vi phạm bản tính của mình để giúp đỡ, giúp xong rồi còn mất bao tâm tư chăm lo hậu quả.

Trên thế gian sao lại có người chịu nhẫn nhục để làm mọi chuyện hoàn hảo đến vậy.

Xem ra anh chỉ có thể chủ động đề nghị cách xa cậu trước, mới đỡ khiến Chu Từ Bạch nhận thêm nhiều phiền phức.

Cố Ký Thanh nghĩ, có lẽ ngày mai anh nên đi xem qua phòng thuê bên ngoài thôi.

·

Chu Từ Bạch ra khỏi khách sạn, đến tiệm thuốc mua thuốc trị xây xát, thuốc chống viêm, còn mua thêm cả băng gạc. Sau đó cậu một đường chạy thẳng tới cửa hàng ở con phố đối diện, mua một chiếc điện thoại di động cùng sim, nhanh chóng đăng ký Wechat mới, đẩy tới cho Cố Ký Thanh.

[White: *Danh thiếp: Bạch Chu 123*]

Ảnh đại diện là hình con cún dính bẩn vừa cắt xuống từ tấm hình lúc nãy.

Cố Ký Thanh nở nụ cười, dựa vào đầu giường, bấm vào yêu cầu kết bạn với đối phương, bên kia nhanh chóng đồng ý, đồng thời gửi tới một tin nhắn: [Xin chào].

Cố Ký Thanh cũng trả lời: [Xin chào].

Sau đó, cuộc đối thoại chìm vào im lặng dài dằng dặc.

Cố Ký Thanh nhìn màn hình điện thoại hiển thị [Đối phương đang soạn tin…] rồi biến mất, lặp đi lặp lại vài lần, cảm thấy có lẽ người bên kia mang chứng bệnh sợ hãi giao tiếp.

Đại khái là cậu muốn nói chuyện phiếm với anh nhưng không biết bắt đầu chủ đề ra làm sao, giống y như năm đó, rõ ràng muốn làm bạn với anh mà cứ xấu hổ vụng về rất đáng yêu.

Thế là anh chủ động nhắn trước: [Cậu còn nhớ tôi không?]

Đối phương lập tức trả lời: [Đương nhiên là có].

Chữ viết không thể biểu đạt cảm xúc, nhưng Cố Ký Thanh vẫn cảm nhận được tâm tư sốt ruột muốn chứng minh tâm tình của đối phương qua tốc độ trả lời.

Quả nhiên vẫn đáng yêu như hồi trước.

Có thể do hôm nay là một ngày đông nắng ấm, có thể là do cuối cùng anh cũng nói ra được lời nói sau này đừng làm phiền anh nữa với Cố Giác, cũng có thể do gặp lại được người bạn nhỏ nhiều năm trước anh cảm thấy rất đáng yêu.

Tâm tình Cố Ký Thanh cực kỳ tốt.

Đáy mắt anh mang theo ý cười ngọt ngào đến chính anh cũng không phát hiện ra được: [Vậy thì may quá, tôi cũng nhớ cậu].

Đầu bên kia điện thoại – Chu Từ Bạch ôm một túi thuốc đứng bên ngoài cửa phòng, hô hấp dừng lại, tim đập rộn lên.

Cố Ký Thanh cũng nhớ cậu.

Cậu cong môi, đến màu đỏ hồng trên hai tai cũng trở nên dịu dàng: [Tôi còn cho rằng năm đó diện mạo mình bình thường như vậy, anh sẽ không nhớ được tôi].

Cố Ký Thanh cho rằng cậu bé vẫn tự ti về ngoại hình không đủ xuất sắc của mình như thời còn học cấp hai, anh nhấn nhẹ lên màn hình, trả lời cậu ngay: [Sao có thể, cậu vẫn luôn là nam sinh nhỏ đáng yêu nhất tôi từng gặp.]

Chu Từ Bạch cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến nỗi không thể thở nổi nữa.

Cố Ký Thanh nói cậu đáng yêu.

Còn nói cậu đáng yêu nhất.

Mà Cố Ký Thanh từng bảo đáng yêu chính là đánh giá cao nhất đối với một nam sinh.

Chứng tỏ lúc ấy không phải không có khả năng Cố Ký Thanh từng thích cậu, chỉ vì cậu thay đổi rất nhiều, cho nên Cố Ký Thanh mới không nhận ra cậu, nhưng bằng một nhân tố định mệnh nào đó, anh lại sinh ra tình cảm với cậu thêm lần nữa.

Giống y như cậu.

Nghĩ đến Cố Ký Thanh một lần lại một lần khen mình đáng yêu ngay trước mặt, Chu Từ Bạch không nhịn được nhắn lại: [Vậy anh cảm thấy Chu Từ Bạch có đáng yêu không].

Nhắn xong rồi cậu mới phát hiện câu hỏi này của mình thật khó hiểu, luống cuống tay chân định thu hồi.

Nhưng Cố Ký Thanh đã đọc được câu hỏi này.

Anh cũng cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng qua trước kia cậu nhóc này cứ căng thẳng là lại nói đến những chủ đề không liên quan, nên anh không để ý, chỉ ấm áp trả lời: [Cậu ấy cũng rất đáng yêu, mà hai người có những đặc điểm rất giống nhau, chẳng trách lại trở thành bạn tốt.]

Hai tai Chu Từ Bạch càng đỏ.

Cố Ký Thanh thích cậu rất rõ ràng, không thì sao anh có thể khen cậu đáng yêu trước mặt người ngoài chứ.

Thế nhưng cậu không chỉ có đáng yêu.

Chu Từ Bạch nhếch môi, nhanh chóng hỏi: [Vậy anh cảm thấy trừ đáng yêu ra, cậu ấy còn ưu điểm nào nữa không?]

Bạch Chu quan tâm Chu Từ Bạch thế cơ à?

Cố Ký Thanh đọc tin nhắn này, trong lòng càng khó hiểu hơn, nhưng anh nhớ lại, thời còn bé Bạch Chu đã như thế này, nên anh không nghĩ nhiều thêm, thành thật trả lời: [Còn rất nhiều].

[Cyan: Ví dụ như, cậu ấy có tư tưởng đạo đức rất mạnh, không bao giờ làm ra chuyện trái với nguyên tắc. Tinh thần chính nghĩa và ham muốn bảo vệ cũng rất mạnh.]

Hai tai Chu Từ Bạch đỏ đến cấp độ số 3.

[Cyan: Cậu ấy rất giỏi giang, rửa bát rất sạch, nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món sườn chua ngọt.]

Tai của Chu Từ Bạch đỏ đến cấp độ số 5.

[Cyan: Bề ngoài đẹp trai, nhưng quan niệm tình cảm xem ra rất truyền thống, là một người biết chịu trách nhiệm.]

Hai tai Chu Từ Bạch đã đỏ lên cấp độ số 7.

[Cyan: Dù sao thì sau này nếu như cậu ấy có người yêu, chắc chắn người đó sẽ rất hạnh phúc.]

Hai tai Chu Từ Bạch lập tức đỏ đến tận cấp độ số 10.

Quả nhiên, Cố Ký Thanh thích cậu.

Thích đến mức ở trước mặt người ngoài cũng sẽ không nhịn được khen cậu đến mức độ này.

Chu Từ Bạch nghĩ tới đây, trái tim mạnh mẽ đập thình thịch.

Cậu cảm thấy Cố Ký Thanh thích cậu như vậy, cậu cũng bị Cố Ký Thanh hấp dẫn thật sự, trước kia từng nhớ thương lẫn nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ đã ở chung một phòng ký túc, có một số chuyện không cần vội vàng.

Ít nhất cậu cũng nên từ từ xác định suy nghĩ của mình, sau đó trịnh trọng thổ lộ với Cố Ký Thanh thêm lần nữa.

Hai người quyết định ở bên nhau, đó chính là chuyện cả một cuộc đời, không được vội vàng, mà vội vàng cũng không được.

Dù sao cậu cũng đã chờ đến năm năm, không nên chỉ mới một tháng đã nóng nảy đưa ra quyết định không chắc chắn.

Cậu muốn có trách nhiệm với chính mình, cũng có trách nhiệm đối với Cố Ký Thanh.

Nghĩ vậy, Chu Từ Bạch sửa soạn lại suy nghĩ, hít sâu một hơi, chuẩn bị gõ cửa phòng khách sạn.

Sau đó điện thoại của cậu reo vang.

Cậu cúi đầu xuống đọc.

Tin nhắn của Cố Ký Thanh gửi đến: [Nhưng mà cậu ấy không thích tôi, tôi đã gây ra nhiều phiền phức cho cậu ấy. Có lẽ là chờ khi cuối kỳ hai tới, tôi sẽ một mình xin chuyển ra ngoài ký túc, về sau cậu ít nhắc tới tôi trước mặt cậu ấy thôi, đừng làm cậu ấy khó xử.]

Chu Từ Bạch một giây trước đã suy nghĩ ra menu đầy đủ để cuối tuần này bồi bổ dinh dưỡng cho Cố Ký Thanh: “…???”

Kẻ nào nói không thích anh vậy?!

Bình luận

Truyện đang đọc