ĐỪNG KHÓC (BIỆT KHÓC)

Lạc Trạm từ cốp xe chui ra, tựa hồ nghẹn đến lợi hại, anh nửa chống cốp xe, đốt ngón tay thon dài lãnh bạch nắm rất chặt.


"Lạc Lạc?" Không nghe thấy quá nhiều động tĩnh Đường Nhiễm lo lắng hỏi, "Anh không sao chứ?"


"...... Không sao." Lạc Trạm ách thanh đáp, sau đó tản mạn mà cười rộ lên, "Trốn ở bên trong lâu quá có chút tốn sức, bên ngoài lạnh, mấy người đi vào trước đi."


"Thật sự, không có việc gì?"


"Ừ."


Đường Nhiễm chần chờ gật đầu: "Vậy anh cũng mau tiến vào a."


"Được."


Đoạn Thanh Yến đỡ Đường Nhiễm vào Thiên trạch, cửa lưu lại một khe hở.


Lúc Đường Nhiễm xoay người, ý cười trên mặt Lạc Trạm liền nhạt đi. Chờ thân ảnh biến mất ở huyền quan, anh khẽ nhăn mi, cúi đầu.


Điều hòa tiết tấu hô hấp, ngực hơi hơi phập phồng. Lạc Trạm khép mắt lại, những mảnh hình ảnh nhỏ trong trí nhớ dường như va chạm nhau trong đầu anh.


Chờ Lạc Trạm chậm rãi đè cho bằng hô hấp, lại mở mắt ra, trước khi ngẩng dậy tầm nhìn nhiều thêm một đôi giày da.


"Cậu làm sao vậy, thân thể không thoải mái?"
Giọng Lam Cảnh Khiêm từ đỉnh đầu truyền đến.


"......" Lạc Trạm nhẹ hút khí, chậm rãi thẳng eo. Không đợi đối mặt anh đã treo lên nụ cười lười nhác, "Không quá thích ứng mà thôi, không sao. Trước lạ sau quen, lần sau hẳn là thành thói quen."


Lam Cảnh Khiêm không nói chuyện, cùng anh đối diện hai giây: "Sắc mặt cậu thoạt nhìn không giống như là không thích ứng đơn giản như vậy."


Nụ cười Lạc Trạm nhạt dần.


Giây lát sau, anh thở dài, buồn bã ỉu xìu mà rũ mắt: "Lam tổng, thế giới người trưởng thành không phải nên có nguyên tắc trong lòng biết rõ không nên vạch trần sao."


"Phải không, chưa nghe nói qua."


Lạc Trạm lại than: "Cảm ơn Lam tổng quan tâm."


"Đừng trốn tránh, rốt cuộc làm sao vậy?" Lam Cảnh Khiêm dừng một chút, "Tôi nhưng không muốn cậu bởi vì chui một lần cốp xe tôi mà ra trạng huống ―― không nói đến lão tiên sinh nhà cậu có thể hay không buông tha tôi, ngay cả cửa Tiểu Nhiễm cũng không qua được."


Lạc Trạm ngước mắt.


Không khí yên lặng vài giây.


Lạc Trạm từ biểu tình Lam Cảnh Khiêm nhìn ra đối phương là nhất định phải truy hỏi cặn kẽ, anh có chút bất đắc dĩ. Giơ tay xoa xoa vai cổ, Lạc Trạm ngữ khí tùy ý mà nói: "Cháu đã từng mất trí nhớ."


"......?" Câu trả lời thình lình làm Lam Cảnh Khiêm mất vía, "Mất trí nhớ?"


"Ừm, do tính tự bảo hộ nên quên đi."


"Chuyện khi nào?"


"Rất nhiều năm trước," Lạc Trạm hàm hồ, "Năm nay mới nhớ lại chút, hẳn là từng bị bắt cóc. Quá trình đa phần không quá nhớ rõ, gần đây có thể nhớ linh tinh vụn vặt mà thôi."


Lam Cảnh Khiêm không quên đề tài này là từ đâu bắt đầu, ông theo bản năng nhìn về phía cốp xe. Tầm mắt dừng ở cái nắp kim loại lạnh như băng vài giây, Lam Cảnh Khiêm tựa hồ minh bạch.


Ông cau mày: "Xin lỗi, tôi không biết cậu từng có loại tình huống này."


Lạc Trạm lúc này đã hoàn toàn khôi phục trạng thái ngày thường, đôi tay cắm vào túi áo khoác. Nghe thấy Lam Cảnh Khiêm nói, khóe miệng anh cong cong, lười biếng mà cười rộ lên: "Này có cái gì phải xin lỗi."


Lạc Trạm bước ra chân dài, theo hướng Thiên trạch đi đến: "Đừng nói là ngài, trước khi vào cháu cũng không biết cháu còn có bóng ma này―― hơn nữa nhờ phúc của nó, nói không chừng có thể đem toàn bộ sự kiện kia nhớ lại."


Lam Cảnh Khiêm xoay người, đi tới bên cạnh Lạc Trạm: "Nếu là tính tự bảo hộ mà quên đi, kia vẫn là không cần mạnh mẽ hồi tưởng. Có một số việc, đã quên so với nhớ rõ còn tốt hơn."


"Không được." Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi, "Nhất định phải nhớ lại."


Lam Cảnh Khiêm nhíu mày, không hiểu mà nhìn sang: "Không sợ quá trình rất thống khổ?"


Lạc Trạm hồi ức lại cảm giác, rũ mắt nhàn nhạt mà cười: "Xác thật có điểm thống khổ."


"......"


"Cho dù lại thống khổ, cháu cũng nhất định sẽ nhớ lại toàn bộ." Lạc Trạm giương mắt, đáy mắt tản mạn ẩn sâu cảm xúc vô cùng nghiêm túc.


Lam Cảnh Khiêm nhíu mày: "Vì sao nhất định phải nhớ lại?"


Thân ảnh Lạc Trạm dừng lại.


Giây lát sau, anh rũ mắt, thanh âm khàn khàn mà cười rộ lên: "Người có tội thì không thể ngay cả chính mình phạm tội như thế nào cũng quên được."


"?"


Lam Cảnh Khiêm ngoài ý muốn quay đầu.


Lạc Trạm cũng đã một lần nữa bước chân, sát vai đi qua.


.


Đối với đêm giao thừa, Lam Cảnh Khiêm hiển nhiên sớm có an bài.


Chiếc ti vi to như rạp chiếu phim gia đình trong phòng khách được mở ra, âm lượng chỉnh to, mọi chương trình liên hoan Tết Âm Lịch truyền đến bên tai.


Tuy rằng Đường Nhiễm nhìn không được hình ảnh, nhưng có chút tiểu phẩm cùng lời thoại như cũ vẫn làm Đường Nhiễm cùng Đoạn Thanh Yến đang cùng nhau ngồi trên sô pha cười khanh khách.


Đoạn Thanh Yến ban đầu thường thường nhìn Lạc Trạm, lại nhìn nhìn Lam Cảnh Khiêm.
Tưởng tượng đến bối cảnh cùng thân phận hai vị đại lão này đón giao thừa cùng mình, trong lòng cô liền nhịn không được có điểm run run.


Nhưng theo thời gian, Đoạn Thanh Yến hiển nhiên chậm rãi thả lỏng lại. Không qua bao lâu, cô đã hoàn toàn quen với không khí Thiên trạch, toàn tâm toàn ý mà cùng Đường Nhiễm nói giỡn về tiết mục.


Phòng bên kia.


Lạc Trạm cùng Lam Cảnh Khiêm ngồi bên chiếc bàn vuông ở góc phòng khách. Lạc Trạm trước hết đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người:
"Hiếm khi, đêm nay Lam tổng như thế nào không phòng cháu như phòng tặc nữa vậy?"


Lam Cảnh Khiêm liếc anh một cái: "Cậu cũng biết cậu là tặc sao?"


Lạc Trạm lười biếng mà chống xương gò má, ánh mắt vẫn luôn dừng ở hướng sô pha, nghe vậy anh cũng chỉ không tiếng động mà cười: "Cháu chưa từng thừa nhận. Cháu trộm cái gì của Lam tổng?"


Lam Cảnh Khiêm không rập bẫy: "Hôm nay là ngày đặc biệt, không so đo với cậu."


"...... Thật rộng lượng a." Lạc Trạm quay đầu lại, nhẹ sách thanh, "Sớm biết rằng chuyện lúc nhỏ bị bắt cóc dùng được như vậy, cháu có phải là sớm nên nói cho thúc thúc không?"


"."


Tay Lam Cảnh Khiêm đang cầm lấy chung trà ngừng ở giữa không trung.


Dưới đáy lòng từng nét bút viết xong một chữ "Nhẫn", Lam Cảnh Khiêm mới đổi chủ đề: "Đêm nay đã nói với vị lão tiên sinh nhà cậu rồi sao?"


"Ừm."


"Ông ấy đồng ý phương pháp của cậu?"


"Ừm."


Lam Cảnh Khiêm có điểm ngoài ý muốn: "Nhẹ nhàng như vậy? Đó là lựa chọn sẽ tạo thành tổn hại rất lớn tới thanh danh Lạc gia cùng danh dự cá nhân của ông ấy."


"Cháu nói rồi, sẽ cho một công đạo hợp lí."


Lam Cảnh Khiêm nhíu nhíu mày: "Nhưng cậu chưa nói là cái công đạo gì."


"......" Lạc Trạm nhướng mi, con ngươi đen như mực dừng hình hai giây, sau đó một lần nữa rũ xuống. Anh dựa ra sau, lười nhác mà đánh cái ngáp, "Loại cấp bậc này, xem như bí mật bất truyền của Lạc gia, không thể nói."


Lam Cảnh Khiêm không biểu tình nhìn sang.
Lạc Trạm không thấy được.


Khi không khí giữa hai người lại lần nữa có thể khôi phục như thường, hướng sô pha phòng khách truyền đến tiếng Đường Nhiễm nhẹ giọng: "Thúc thúc, thúc tới xem tiết mục không?"


"Tới." Vừa nghe thấy giọng Đường Nhiễm, ánh mắt Lam Cảnh Khiêm lập tức nhu hòa lại.


Ông liếc Lạc Trạm một cái, đứng dậy đi qua.


Hai người quen biết hai ba năm, Lạc Trạm sớm đã thành thói quen cùng ông vui đùa, quan hệ biến hóa vi diệu cũng không thể làm anh hoàn toàn sửa đổi điểm này.


Cho nên thấy Lam Cảnh Khiêm nghe tiếng liền đi ra ngoài, Lạc Trạm lười biếng mà chống xương gò má, lấy thanh lượng chỉ có hai người nghe được, trào phúng cười nhạt: "Nữ nhi nô."


Lam Cảnh Khiêm: "......"


Không đợi Lam Cảnh Khiêm "trả thù", cô bé trên sô pha lại lần nữa mở miệng: "Lạc Lạc, anh đang làm cái gì thế? Cùng nhau lại đây xem được không?"


"......"


Lạc Trạm đối diện tầm mắt Lam Cảnh Khiêm.


Trầm mặc.


Sau khi Đường Nhiễm lại nói một tiếng "Lạc Lạc", Lạc tiểu thiếu gia không thèm suy xét liền vứt bỏ da mặt, lấy tốc độ còn nhanh hơn Lam Cảnh Khiêm vài bước, tới bên cạnh cô.


Khi Lam Cảnh Khiêm ngồi xuống độ ấm ánh mắt chỉ kém ở trên người nào đó đông lạnh ra cái lỗ thủng.


Lam Cảnh Khiêm cùng Lạc Trạm lại đây, Đoạn Thanh Yến liền lập tức khẩn trương mà ngậm miệng.


Trong TV, trừ bỏ giọng nói của người chủ trì, có điểm xấu hổ an tĩnh liên tục vài giây, Đường Nhiễm hướng động tĩnh hai người ngồi xuống, chủ động mở miệng: "Thúc thúc, hai người vừa nãy đang nói chuyện gì?"


Lam Cảnh Khiêm ngập ngừng: "Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm."


Đường Nhiễm chần chờ mà trầm mặc.


Lạc Trạm dựa vào sô pha, thanh âm lười nhác mạn mà vui đùa: "Có mấy người trời sinh sẽ không thể nói dối."


Lam Cảnh Khiêm lại đây.


Đường Nhiễm do dự, đỏ mặt giúp Lam Cảnh Khiêm: "Em cũng như vậy......"


"Ừm, phương diện này hai người đặc biệt giống nhau." Lạc Trạm nói.


"......"


Lời này vừa ra, ánh mắt lão cha già còn đang đóng băng tức khắc xuân về hoa nở.


Đường Nhiễm tự nhiên nhìn không thấy cảm xúc Lam Cảnh Khiêm biến hóa. Cô tò mò hỏi: "Vậy hai người vừa nãy, là đang nói chuyện gì vậy."


"Đang nói chuyện giải phẫu mắt của em." Ý cười trên mặt Lạc Trạm nhạt đi, vai lưng hơi căng lên.


Đường Nhiễm giật mình, rũ mắt: "Không phải còn đang chờ quyên tặng giác mạc sao?"


"Chuẩn bị trước, lo trước khỏi hoạ."


"Chính là, cho dù chờ được rồi." Giọng Đường Nhiễm nhỏ dần, "Ba ba của em...... Đường Thế Tân khả năng sẽ không ký tên."


Lạc Trạm một mặc.


Anh nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên liền thấy Lam Cảnh Khiêm lúc này biểu tình hiếm thấy mà âm trầm, tay rũ bên người cũng nắm chặt.


Lạc Trạm thu hồi ánh mắt.


Suy tư vài giây, anh đứng dậy đi đến cạnh Đường Nhiễm, sau đó mới ngồi xuống.


Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn ánh mắt chết chóc chăm chú nhìn lại đây, Lạc Trạm mặt không đỏ tâm không nhảy mà giơ tay, nửa vòng qua vai cô, sau đó nhẹ sờ sờ đầu cô.


"Đừng uể oải."


"......" Đường Nhiễm vô thức liền cúi mặt, cười, "Em không có, chính là......"


"Anh sẽ giải quyết cho em." Lạc Trạm thấp giọng nói.


Một sườn khác Đoạn Thanh Yến kinh ngạc mà nhìn qua.


Mà tựa như cô nghe được trong thanh âm kia có ảo giác ôn nhu, thanh niên tuấn mỹ ngồi ở bên cạnh Đường Nhiễm, nhìn cô bé mù, không chê phiền lụy mà trấn an, lặp lại.


"Hết thảy điều Nhiễm Nhiễm của chúng ta muốn, đều sẽ thực hiện. Hồ ước nguyện nguyện có thể vì em làm được bất luận chuyện gì."


Đường Nhiễm do dự: "Cái này cũng có thể sao?"


"Bất luận cái gì."


"......"


Mắt thấy "tặc" đã "trộm" đến dưới mí mắt, Lam Cảnh Khiêm lấy lại tinh thần không thể nhịn được nữa.


Ông ngồi dậy, ánh mắt nghiêm khắc.


Chỉ là trước khi Lam Cảnh Khiêm há mồm một giây, di động ông đột nhiên vang nhỏ.


Lam Cảnh Khiêm tựa hồ ngẩn ra.


Lạc Trạm ánh mắt lia tới đây, nhàn nhạt cười: "Ngày tết không tắt âm, sẽ thực phiền."


"...... Đây là nhắc nhở đặc biệt." Biểu tình Lam Cảnh Khiêm phức tạp lên, thanh âm thế nhưng cũng ách chút.


"?Cái gì nhắc nhở đặc biệt?"


"Từ từ."


Lam Cảnh Khiêm tựa hồ không thèm giải thích, ông nhanh chóng lấy di động ra, cúi đầu nhìn. Sau khi xác nhận lại tin tức ba lần, Lam Cảnh Khiêm chậm rãi nắm chặt quyền.


Nhìn thấu Lam Cảnh Khiêm cảm xúc phập phồng, ý cười trên mặt Lạc Trạm đạm đi, ánh mắt cũng nghiêm túc vài phần: "Xảy ra chuyện gì?"


Đường Nhiễm cũng khẩn trương mà quay đầu lại: "Thúc thúc?"


"Không có việc gì. Là một tin tức tốt."


Lam Cảnh Khiêm âm cuối khẽ run, ngẩng đầu.
"Giác mạc quyên tặng cho Tiểu Nhiễm ...... Có rồi."


"――!"

Bình luận

Truyện đang đọc