ĐỪNG LẠI TRÊU CHỌC TÔI


Tháng tư tại Vu Thành, trời mưa to, những hạt mưa nặng nề rơi xuống cửa sổ tàu đang đóng chặt, để lại tiếng kêu lách tách.
Tiếng mưa nhanh chóng bị bao trùm bởi tiếng ồn ào của hành khách trên tàu.
Giày lại bị giẫm lên, đây đã là lần thứ hai, đôi giày vải trắng tinh xuất hiện vết bẩn màu xám đối xứng nhau, Sở Dao bình tĩnh liếc nhìn cậu nhóc, cậu lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cô, cô nhíu mày nhắm mắt lại.
Còn gần một tiếng nữa là đến ga tàu, mưa ngoài cửa sổ cuối cùng cũng chịu ngớt.

Người đàn ông xăm trổ ghế bên cạnh cầm điện thoại lên, bắt đầu nói chuyện chém gió.

Sở Dao nhắm mắt lại, khó chịu sờ mũi, bật to âm lượng tai nghe, kéo mũ lưỡi trai che toàn bộ mặt.

Lối đi khoang tàu nhỏ hẹp chất đầy hành lý, cậu nhóc đùa nghịch chạy qua, không cẩn thận vướng phải bánh xe, ly nước trong tay văng ra ngoài, đầu gối Sở Dao nháy mắt ướt một mảng.
Thằng nhóc nghịch ngợm này, vừa nãy giẫm vào chân cô hai lần, bây giờ còn tạt nước vào người cô.
Sở Dao nhìn điện thoại, còn mười lăm phút nữa, nhân viên đã bắt đầu đi xung quanh khoang tàu nhắc nhở hành khách chuẩn bị đến ga tiếp theo.
Cô đứng dậy bước vào nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau nước trên đầu gối nhưng vô dụng, vết nước vẫn rõ mồn một.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là cậu nhóc kia, Sở Dao trầm mặc nhìn thằng bé, cậu nhóc vui vẻ cười lại với cô.
Sắp đến ga rồi, không dạy dỗ đứa nhỏ này một trận thì không được, Sở Dao từ trước đến giờ không phải người thích ôm cục tức trong người.
Cô cúi xuống xoa đầu cậu bé “Giỏi quá, còn biết giúp chị giặt quần nữa.”
“Chị không cần khách sáo đâu.” Cậu nhóc nhoẻn miệng cười, không nghe ra ý tứ trong câu nói của Sở Dao.
Cô không phải người hay nổi nóng, trả thù hay không cũng chẳng sao, nhưng cái thằng nhóc này, nghịch như quỷ, bố mẹ không dạy dỗ, ắt sẽ có người khác đến dạy thay.
Sở Dao vỗ nhẹ vài cái vào đầu cậu bé.
“Vậy em cũng giúp anh trai đằng kia giặt một chút đi” Sở Dao chỉ một hướng, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, “Có được không? Cái anh trai mà có hình xăm đó.”
“Cái anh vẽ hình người trên tay mình ấy ạ?”
“Đúng, là anh ấy.”

Vẽ hình trên tay? Sở Dao mím môi cười, ngạc nhiên trước trí tưởng tượng của cậu bé.
Cậu nhóc hành động rất nhanh, nước trong nháy mắt hắt vào người chàng trai xăm trổ, xuôi dòng chảy xuống phía dưới, trông như đái ra quần.
“Làm gì thế! Có mắt không!”
Cậu nhóc bị doạ, oa oa khóc rống lên.
Cùng với tiếng nhắc nhở đến ga tàu, tiếng khóc của cậu nhóc với tiếng rít gài của thanh niên xăm trổ, toa tàu lại loạn cả lên, đám người nhốn nháo chen chúc xuống tàu.
Sở Dao kéo vali của mình xuống khỏi tàu, bỏ lại tiếng ồn ào sau lưng, đặt chân đến thành phố quen thuộc.
Điện thoại đúng lúc này vang lên, là mẹ cô, Vương Ngọc Châu.
Sở Dao nghe điện thoại, giọng nói đầu dây bên kia như đang khóc, nghẹn ngào hỏi cô: “Dao Dao, con đến rồi à?
Sở Dao vừa nghe là biết phía bên kia đã xảy ra chuyện gì, cô không nói gì thêm, chỉ đơn giản trả lời “Con mới vừa xuống xe.”
“Sức khoẻ bà ngoại thế nào?”
“Bà vẫn khỏe ạ.” Sở Dao nhìn trời, mây đen phủ kín bầu trời, dường như lại sắp mưa, cô kéo vali đi đến dưới mái hiên, tiếp tục nói: “Mọi thứ ở quê đều rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Vậy là được rồi, trời sắp tối rồi, con mau về đi, mẹ làm cho con ít đồ ăn.”

“Có phải ông ta lại…?” Sở Dao dừng lại vài giây, không hỏi hết, nhưng cả hai đều hiểu.
Cuộc điện thoại chìm vào im lặng, cuối cùng phía bên kia trả lời:
“Con mau về đi, cơm sắp nguội rồi.”
Sở Dao vội vàng kéo vali đi, mưa lại bắt đầu rơi, cô phải đi bộ một đoạn mới về đến nhà.
Sau khi trải qua cơn mưa lớn, đất bị ướt trở thành bùn lầy, Sở Dao đi lại khó khăn, tay vịn vào tường kéo vali bị kẹt bánh trong bùn đất.

Cô rẽ vào một lối khác lại đụng phải một đám người.
Một chàng trai xoay cổ chân cổ tay, cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo ba lỗ đen.

Cây chổi được đặt ngay cạnh thùng rác, người nọ đưa tay cầm lấy, bẻ làm đôi, sẵn sàng đối đầu với đám người kia.

Chẹp, gặp phải lũ côn đồ đánh nhau rồi.
“Chu Ngự, chỉ có mấy trăm tệ, đều là anh em, làm gì đến mức như vậy.”
Người đứng đối diện bật cười, khoé mắt hiện lên sự sợ hãi, ra hiệu cho mấy người bên cạnh cùng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, bỏ qua đi.”
Sở Dao không có tâm trạng xem đánh nhau, cô quay đầu đi tiếp về phía trước.

Mới vừa bước được mấy bước, một cây gậy thô to phi tới trước mặt cô, vừng vàng đáp xuống trước đôi giày loang lổ bùn đất.
“Xin lỗi.”
Là chàng trai mặc áo ba lỗ, cậu thản nhiên bước tới, dùng một chân giẫm vào đầu gậy, dùng lực nhấn xuống, đầu kia vừa bay lên lập tức bị một bàn tay nắm chắc.
Sở Dao nhìn qua, cau mày rồi kéo vali rời đi.
Nhưng mà người này, hình như với Chu Vọng…

Cất điện thoại, Sở Dao vội vàng chạy về nhà, thời tiết ở quê rất tốt, cô không dùng ô nhiều nên đã cất vào vali, bây giờ trời lại mưa, cô không có đồ gì để che.
Cuối cùng cũng tìm được biển báo dừng xe, nhưng người quá đông, Sở Dao lại kéo vali, chen chúc nửa ngày vẫn không lên được, cuối cùng bị đẩy ra khỏi đám đông.
Mưa rơi rả rích, tóc cô bị ướt, dính nhẹp trên trán.
Sở Dao dùng tay lau nước mưa, cô thấy có cửa hàng tiện lợi gần đó, cô ngồi trên băng ghế trước cửa, chờ hết mưa rồi lại đi tiếp.
Quê cô cách đây rất xa, đi tàu mất hơn mười mấy tiếng đồng hồ, chỗ giường nằm có mùi hôi, mà còn là toa ghế cứng, đi một đường về đến nơi, đầu đau như búa bổ, mắt lại mỏi, không ngủ được tí nào.
Sở Dao kéo tay cầm vali ra, đặt tay cúi đầu xuống, hai mắt nhắm lại không có tinh thần.
Cảm giác có động tĩnh bên cạnh, Sở Dao mở mắt ra, giống như một con nai con sợ hãi, sau khi nhìn thấy người quen, cô mới thả lỏng người trở lại.
“Chu Vọng? Sao cậu lại ở đây?” Hai mắt Sở Dao sáng lên.
“Mình ra ngoài mua chút đồ.” Chu Vọng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vali trong tay Sở Dao, hỏi, “Cậu đi chơi 1/5 à?”

“Mình về quê một chuyến để thăm bà nội.” Sở Dao cười đáp.
“Cậu đi một mình à? Như vậy không an toàn lắm.” Chu Vọng mím môi, dường như có chút không vui vẻ.
“Tớ… Người trong nhà đều rất bận.” Sở Dao nhún nhún vai, nén nỗi cô đơn trong đáy mắt.
“Được rồi, cậu đừng nói chuyện phiếm với tớ nữa, trời mưa to quá, cậu mau về nhà đi.” Sở Dao xua xua tay, chuẩn bị tiếp tục chờ mưa tạnh.
“Này, cho cậu ô đó, bên ngoài trời lạnh, cậu về nhà sớm chút, sữa chua cũng cho cậu luôn.” Chu Vọng đưa ô cho Sở Dao, thấy cô thất thần không cử động, dịu dàng kéo tay cô qua rồi đặt ô vào, “Nhà tớ ở gần đây, không sao đâu.”
“Cảm ơn cậu, vậy ngày mai đi học tớ sẽ trả lại cho cậu nhé.” Sở Dao cũng không từ chối nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chu Vọng cong môi, cậu đội mũ áo hoodie lên, vẫy tay với Sở Dao rồi chạy vào trong màn mưa.
Sữa chua để bên ngoài một lúc đã ấm hơn, trong lòng Sở Dao cũng cảm thấy ấm áp.
Cô biết Chu Vọng không thích sữa tươi, cô cũng giống cậu, hai người đều thích sữa chua.
Sở Dao nhìn theo thiếu niên chạy vội trong mưa, phiền muộn đã tiêu tan không ít, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Khó khăn lắm mới tạnh mưa, mãi sau Sở Dao mới về đến nhà.
Cô đẩy cửa ra, chân trước vừa bước vào, bên trong truyền đến tiếng ném bát vỡ vụn, Sở Dao quá quen cảnh này, thay dép lê đi vào phòng khách.
Cô nhìn chiếc bát vỡ tan tành dưới bàn ăn, thức ăn đã thấu còn chưa nguội hẳn, vương bẩn khắp sàn, thức ăn vẫn còn tỏa nhiệt, hơi nóng từ từ bốc lên không trung rồi tản ra.
Sở Dao không lên tiếng, bình tĩnh cầm chổi lau nhà bên cạnh bắt đầu dọn dẹp.
Cô gom mảnh vỡ, cách tiếng nức nở trên ghế sô pha càng ngày càng gần, rút hai tờ giấy ăn trên bàn.
Sở Dao đưa cho Vương Ngọc Châu, “Mẹ mệt thì về phòng ngủ một lát đi.”
“Mẹ đang đợi con ăn cơm.” Vương Ngọc Châu che mắt lại, Sở Dao chỉ thấy trên mặt bà có mấy chỗ sưng đỏ.
“Con không đói, con đưa mẹ về phòng.” Sở Dao đỡ Vương Ngọc Châu dậy, từ từ đi về phía phòng trong.
Chưa đi được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng ném bát, Sở Dao nhẫn nhịn, cười cười với Vương Ngọc Châu, “Đi thôi, con đưa mẹ về phòng.”
Sở Dao đóng cửa lại, nụ cười nhạt đi, đối với ba mình Sở Chu Sơn cô thật sự không có lời nào để nói.
Sở Chu Sơn và Vương Ngọc Châu là một đôi được người khác mai mối, hai người không có hiểu biết nhiều về nhau, gặp nhau vài lần đã vội vàng kết hôn để nối dõi tông đường.
Không lâu sau khi kết hôn, Vương Ngọc Châu sinh Sở Dao, nhưng do sức khỏe không tốt nên bà không thể sinh con nữa, mà bề trên lại trọng nam khinh nữ, không quan tâm Vương Ngọc Châu.
Sở Chu Sơn bôn ba khắp nơi, làm công kiếm tiền, trợ cấp gia đình, nhưng người già nhiều bệnh tật, tốn không ít tiền, hết vay rồi trả vay rồi trả, cuộc sống thực sự rất khó khăn.
Trong những ngày tháng vất vả ấy, Vương Ngọc Châu vì chăm sóc Sở Dao nên chỉ ở nhà làm một chút nghề thủ công, nhưng Sở Chu Sơn một mình bên ngoài chi tiêu rất nhiều, thường xuyên tìm Vương Ngọc Châu đòi tiền, cuộc sống lại khó khăn hơn.
Sau đó, Sở Chu Sơn trở về, bắt đầu làm việc ở gần nhà, nhưng lại hay bắt bẻ, thường xuyên đổi việc, vẫn luôn không ổn định, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu, hay thuốc uống rượu, uống say rồi còn đánh vợ con.

Sở Dao từng thấy ba đánh mẹ, mà không chỉ một lần, cô và Sở Chu Sơn cả năm không thấy được mặt nhau, tình cảm thì ít, mà ông ta ở nhà lại còn như thế, vậy nên cô không thích Sở Chu Sơn.
Trên bàn lại thiếu một cái bát, chất lỏng bắn tung tóe trên dép của Sở Dao, lông tơ trên dép lê màu trắng ướt đẫm một mảng lớn.
Sở Dao tức giận, cầm một cái bát ném xuống đất.
“Không phải chỉ là đập đồ thôi à?” Sở Dao nói bình tĩnh mà uy lực, “Tiếp tục đi?”
Sở Chu Sơn kinh ngạc trước hành động của cô, trước kia Sở Dao chưa bao giờ phản kháng ông như vậy, sửng sốt vài giây, khóe mắt co rụt lại, “Sở Dao, mày là con gái tao, mày đối xử với tao như thế này?”
“Không đập đồ nữa thì thôi, lần sau đừng đập bát, ông xé tiền luôn đi, như vậy còn ra dáng con người.”
Một trận ầm ĩ đến tận đêm khuya, Sở Dao dọn dẹp xong đống lộn xộn, cất đồ ăn chưa dùng hết vào tủ lạnh, làm xong cô mới đi vào phòng ngủ của Vương Ngọc Châu.
“Dao Dao, con còn chưa ngủ à? Ngày mai còn phải đi học, trong phòng khách con đừng động vào, cứ để mẹ dọn là được.” Vương Ngọc Châu nhìn thấy cô, bà vội vàng ngồi dậy, giục cô mau đi ngủ.
“Con dọn dẹp xong rồi, buổi tối con ngủ với mẹ được không?”
Ánh sáng lờ mờ tô điểm lên đôi mắt Sở Dao một tia sáng, cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải lanh ngồi trên giường.
“Ba con…”
“Ông ta ra ngoài rồi, chắc là hôm nay không về.” Sở Dao chui vào trong chăn của Vương Ngọc Châu, ôm lấy bà.
“Ông ấy chỉ uống chút rượu, say rồi làm loạn, Dao Dao, con đừng giận ba con, chúng ta còn phải sống cùng nhau, quan hệ của hai người làm loạn lên thì không tốt.” Vương Ngọc Châu vỗ người cô, nói.
“Con với ông ấy vốn dĩ không có tình cảm gì, làm loạn với không làm loạn thì có khác gì nhau.” Sở Dao suy nghĩ vài giây, hỏi, “Gần đây ông ta đi làm hả mẹ?”
“Tìm được việc mới, có lẽ mấy ngày nữa sẽ chính thức đi làm, không biết lần này có thể làm bao lâu.” Vương Ngọc Châu nói tiếp, “Thôi, làm được ngày nào thì hay ngày ấy.”
“Mẹ ngủ đi, muộn rồi.”
Sở Dao không nói tiếp nữa, cô đoán Sở Chu Sơn đi làm được mấy ngày thì sẽ chán, bắt đầu bắt bẻ nọ kia, sau đó lại đổi việc, cứ một vòng tuần hoàn như thế.
“À này, mẹ hỏi, nghe nói đợt thi giữa kỳ con làm bài không tồi, cô chủ nhiệm lớp con gửi tin nhắn chúc mừng cho mẹ đấy.” Vương Ngọc Châu vui vẻ nói.
Sở Dao thấy lạ, cô thường không thông báo điểm thi với gia đình, bởi vì thành tích của cô không ổn định, những gì cô phải thông báo chỉ có điểm thi cuối kì.
Chỉ là cô chủ nhiệm lớp còn đặc biệt báo tin cho mẹ làm cô rất bất ngờ.
Vương Ngọc Châu: “Có phải lớp các con có một người tên Chu Vọng không, thằng bé học rất giỏi à?”
“Mẹ biết Chu Vọng sao? Đúng ạ, cậu ấy cả năm đứng nhất, học rất giỏi.” Sở Dao thành thật trả lời.
“Vậy con phải học tập cậu ấy.”
“Con biết rồi, con với cậu ấy…quan hệ cũng không tệ.”
Trong bóng đêm, Sở Dao cười trộm một phen, nhớ tới ban ngày Chu Vọng đưa cho cô một lọ sữa chua, ngọt ngào chìm vào mộng đẹp..


Bình luận

Truyện đang đọc