ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI KIẾM TIỀN

CHƯƠNG 60:

Ăn sinh nhật cũng phải có tình thú, Mạnh Hoài An đã bảo dì Lê chuẩn bị bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Hắn không thích bánh kem, nhưng dì Lê đã tự chuẩn bị một phần bánh kem coi như là điểm tâm ngọt.

Dì Lê đã chăm sóc Mạnh Hoài An từ nhỏ, bởi vậy tuy rằng hắn thấy bánh kem quá trẻ con nhưng hắn cũng không nói gì.

Đặt bánh kem xong, dì Lê làm lơ biểu tình của Mạnh Hoài An, cười nói với Lâm Táo: "Trước kia mỗi lần sinh nhật của Mạnh tiên sinh, tôi đều làm bánh kem cho hắn, nhưng hắn hoặc là ở nước ngoài hoặc là ở công ty, chưa từng một lần về nhà ăn sinh nhật, năm nay ít nhiều gì cũng nhờ có Lâm tiểu thư, bánh kem này của tôi mới không bị lãng phí."

Lâm Táo nhìn về phía Mạnh Hoài An.

Cả khuôn mặt của hắn đều viết lên không còn gì để nói với việc này, giống như cái bánh kem này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của hắn vậy.

Nhưng Lâm Táo lại nghĩ tới nhưng kiến thức mà chị họ đã phổ biến cho mình, nói mẹ của Mạnh Hoài An là một nhân vật thần bí, chỉ sợ chính hắn cũng không biết mẹ mình là ai, từ nhỏ chính là một đứa bé đáng thương không có sự chăm sóc của cả ba mẹ, trách không được lớn lên lại lạnh lùng như vậy.

Kỳ thật thời thơ ấu của Lâm Táo cũng đáng thương, từ trong lời nói của ông bà ngoại cô nghe được, Lâm Táo suy đoán ba mình tuy đẹp trai nhưng lại không có tiền, sau khi kết hôn cùng mẹ cô liền vì một bạch phú mĩ mà ly hôn với bà, cuối cùng bỏ mặc mẹ con bọn họ để chạy theo tình yêu, từ đó bạch vô âm tín. Sau khi mẹ cô qua đời, Lâm Táo liền trở thành cô nhi.

Nhưng Lâm Táo còn có ông bà ngoại với cậu mợ thương yêu, mỗi lần sinh nhật cô, ông bà ngoại đều gọi cả nhà cậu đến ăn cơm, bảy người vây quanh một cái bàn, ăn xong một bàn ăn phong phú, còn có một cái bánh kem lớn.

Có thể nói, Lâm Táo cuộc sống từ nhỏ của Lâm Táo tuy bình thường nhưng lại vui vẻ, thành tích kém chính là phiền não lớn nhất của cô.

So sánh như thế, Mạnh Hoài An tuy rằng có tiền hơn so với cô, nhưng lại không vui vẻ bằng,

Nghĩ đến Mạnh Hoài An sinh nhật nhiều năm đều lẻ loi một mình, bạn gái khó có được lại tặng quà không có tâm ý, Lâm Táo đột nhiên có chút hối hận.

Được rồi, xem ở việc Mạnh Hoài An chuẩn bị đem lễ vật của cô treo ở trên xe của hắn, cô nhất định làm cho hắn một sinh nhật đáng nhớ.

Nhìn lại bàn cơm, có bánh kem, có nến, còn thiếu...

Lâm Táo gọi dì Lê lại, chờ bà cúi đầu lại đây, Lâm Táo nhỏ giọng hỏi mấy câu...

Dì Lê nhìn Mạnh Hòi An do dự nói: "Có thì có, nhưng..."

Lâm Táo hướng bà nháy mắt.

Dì Lê cười cười, đi vào phòng bếp.

Mạnh Hoài An nhìn Lâm Táo: "Em muốn làm cái gì?"

Lâm Táo cười mà không nói, mở ra túi đựng nến, lấy mấy cây cắm lên bánh kem.

Mạnh Hoài An mím môi, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lâm Táo, hắn liền ngầm đồng ý.

Dì Lên rất nhanh đã quay lại, bỏ thứ gì đó xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Mạnh Hoài An nhìn Lâm Táo lấy ra chiếc mũ sinh nhật vô cùng ấu trĩ, mặt đen lại, hỏi: "Đừng nói đó là chuẩn bị cho anh."

Lâm Táo quơ quơ chiếc mũ trước mắt hắn: "ăn sinh nhật đều phải đeo, ông bà ngoại tôi cũng đeo đấy." Nói xong, cô đứng dậy đi đến chỗ Mạnh Hoài An, lúc này, cô rất muốn xem biểu tình Mạnh Hoài An lúc đội mũ.

Cô vừa động, Mạnh Hoài An lập tức đứng lên, đen mặt nói: "Đủ rồi."

Hắn nghiêm túc như vậy, Lâm Táo cũng không còn hứng thú, đem mũ sinh nhật đặt lại trên bàn, cô ngồi về chỗ cũ, nhìn bánh kem không nói gì nữa.

Ánh nến trên bánh kem lay động, chiếu rọi sắc mặt nhàn nhạt của cô, khác xa với bộ dáng hoạt bát lúc nãy khi đốt nến.

Mạnh Hoài An khẳng định càng thích bộ dáng lúc nãy của cô.

Hắn quét mắt nhìn phòng bếp, xác định dì Lê sẽ không đi ra, Mạnh Hoài An do dự vài phút, thỏa hiệp, nói với Lâm Táo: "Mang lại đây đi, anh sẽ đội."

Lâm Táo nhìn hắn.

Mạnh Hoài An mang biểu tình "Anh là vì dỗ em vui vẻ mới đội đấy"

Lâm Táo liền cảm nhận được thành ý đối với đoạn tình cảm này.

Cô cười nhặt mũ lên, đi qua đội lên cho hắn.

Mạnh Hoài An hơi hơi mím môi, giống một người bị buộc phải thừa kế ngôi vị vậy.

Lâm Táo rất muốn chụp cho hắn một bức ảnh, nhưng cô không dám.

Đội xong mũ sinh nhật ấu trĩ, Mạnh Hoài An không có biểu tình gì thổi nến.

Hắn không có ước nguyện, Lâm Táo cũng không ép buộc hắn, cười cười cắt bánh kem. Cô muốn giữ dáng, chỉ cắt một phần nhỏ, sau đó cắt cho Mạnh Hoài An một phần to.

Dáng ăn của Mạnh Hoài An rất ưu nhã.

Sau khi ăn xong, Mạnh Hoài An đang muốn bồi Lâm Táo xem phim, Hạ Cẩm Niên đột nhiên gọi điện tới.

Mạnh Hoài An không nhận.

Lâm Táo cũng không biết đầu dây bên kia là ai, săn sóc nói: "Nếu không anh cứ nghe máy đã?" Cô có thể tự mình xem.

Mạnh Hoài An cất điện thoại đi, kết quả chưa đi được hai bước, điện thoại lại rung lên.

Mạnh Hoài An nhăn mày nhận máy.

Di động truyền đến thanh âm cười ha ha, sau đó trước khi Mạnh Hoài An tức giận cúp máy, Hạ Cẩm Niên rốt cuộc cũng nói chuyện: "Lão Mạnh mau xem kênh xx, có Lâm Táo!"

Mạnh Hoài An: ...

Thanh âm Hạ Cẩm Niên lớn như vậy, Lâm Táo cũng có thể nghe thấy. Cô ở trên TV?

Bình luận

Truyện đang đọc