DÙNG MÁU RỬA TÌNH YÊU

Cả người Băng Tâm cứng lại như khúc gỗ, hơi thở bị chặn lại. Vừa chạm đến đầu lưỡi chưa kịp nhai, miếng thịt đã trôi thẳng xuống cổ họng cô. Miếng thức ăn rất thơm ngon tuyệt hảo mà sao cô lại thấy ghê tởm đến thế. Vị ngon ngọt chạm vào đầu lưỡi nhưng sự cay đắng lại xộc lên khắp cơ thể.

Thiên Tử Hạo sau khi truyền thức ăn sang vẫn không có dấu hiệu buông cô ra, mà thay vào đó nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Băng Tâm. Cô ra sức đấm thật mạnh vào ngực hắn nhưng cũng chỉ như đấm vào bức tường, có đau thì cũng chỉ đau tay cô. Băng Tâm tức giận định cắn vào môi Thiên Tử Hạo, nhưng hắn như đã đọc được suy nghĩ của cô, nhanh tay bóp chặt hai má Băng Tâm mà cắn ngược lại cô. Băng Tâm nhăn mặt đau đớn, phút chốc đã cảm thấy vị máu tanh trong miệng. Thiên Tử Hạo chiêm ngưỡng vẻ mặt đau đớn cam chịu của cô, thích thú liếm lấy từng giọt máu trên môi cô.


- Ngọt thật.

Hắn xoay mặt cô sang hai bên một chút.

- Mắt đỏ như vậy, hẳn đã xúc động lắm nhỉ?

Tim Băng Tâm thót lên một cái, vội giật cằm ra khỏi tay Thiên Tử Hạo. Hắn nhếch môi cười như có như không rồi cầm đũa bắt đầu ăn, mặc cô ngồi như cái bị rách bên cạnh. Băng Tâm cười chế giễu.

- Anh lôi tôi đến đây chỉ để làm thế này ư?

- Nô ɭệ không có quyền đòi hỏi.

Băng Tâm cắn chặt răng, nắm hai tay thành quyền.

- Anh dám nói tôi là nô ɭệ của anh?

Thiên Tử Hạo không màng đến cô, tiếp tục ăn uống. Băng Tâm đứng phắt dậy.

- Để xem có nô ɭệ nào dám làm thế này không.

Băng Tâm vung tay hất hết đồ ăn xuống đất, bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng chói tai.

- Anh thích không?

Cô đi sang phía bên kia bàn, lại tiếp tục hất sạch các món ăn xuống đất. Dưới sàn thức ăn pha lẫn bát đĩa vỡ vô cùng hỗn độn. Thiên Tử Hạo vẫn ngồi im không động đậy.


- Sao hả, anh nói gì đi chứ, đang nghĩ ra hình phạt cho tôi sao? Anh hẳn có nhiều ý tưởng tra tấn tôi lắm nhỉ? Nhưng anh biết tôi khác với nô ɭệ chỗ nào không? Tôi sẽ không bao giờ phục tùng một con người khốn nạn như anh!

Vốn tưởng Thiên Tử Hạo sẽ tức giận hay nổi điên lên. Nhưng không, hắn bình tĩnh một cách đáng sợ, thậm chí có thể cảm nhận được hơi lạnh từ hắn toát ra đến nổi da gà. Hắn không nói không rằng, đôi mắt cũng không hằn lên sự tức giận nhưng lại sắc bén, nguy hiểm như mắt chim ưng.

Băng Tâm nín thở chuẩn bị cho mọi tình huống. Thiên Tử Hạo lặng lẽ đứng lên đi về phía cửa sổ rút ra sợi dây buộc rèm, rồi lừ lừ đi đến chỗ Băng Tâm.

- Anh đứng đó, đừng hòng đụng vào tôi.

Nhìn thấy Thiên Tử Hạo tiến đến như một con hổ chuẩn bị vồ mồi, Băng Tâm cầm váy chạy. Nhưng vừa chạy được vài bước thì Thiên Tử Hạo đã kịp thời nắm lấy tóc cô mà kéo lại. Cơn đau từ da đầu truyền đến khiến Băng Tâm thét lên. Hắn túm lấy cô như túm con gà, buộc dây vào hai cổ tay cô rồi vòng lên cổ như guồng xích phạm nhân thời cổ đại, tiện tay chộp lấy khăn ăn trên bàn nhét luôn vào miệng Băng Tâm. Khi tất cả đã xong xuôi, Thiên Tử Hạo kéo lê cô đi như người ta kéo một con chó, dù Băng Tâm có phản kháng cỡ nào cũng vô ích. Trên đường đi, tất cả mọi người đều hau háu nhìn Băng Tâm với cặp mắt hiếu kì, tò mò nhưng không ai dám bu lại xem hay cản Thiên Tử Hạo, vì chẳng ai dại mà khi không lại đi giật ria hổ.


Thiên Tử Hạo kéo Băng Tâm ra xe, bế cô quẳng vào như bao tải rồi ngồi vào bên cạnh. Hắc Dạ mở to mắt ngạc nhiên nhưng vẫn không nói gì.

- Đến Lương Ngọc Bích.

Băng Tâm cố phì khăn ra nhưng không thành công, cô dùng chân đạp điên cuồng vào cửa xe, vào ghế tài xế. Thiên Tử Hạo cầm lấy sợi dây trói Băng Tâm rồi mở cửa xe, đẩy người cô ra ngoài, tay nắm chắc sợi dây.

- Hoặc ngồi đây, hoặc ra ngoài.

Xe vẫn đang chạy với tốc độ rất nhanh, thân trên Băng Tâm lại cách mặt đường một khoảng rất gần. Chỉ cần Thiên Tử Hạo buông tay, không biết liệu cơ thể Băng Tâm có còn nguyên vẹn được phần nào không. Cô sợ hãi không phản kháng nữa, xìu xuống như miếng vải. Hắn hài lòng giật dây kéo cô vào, vừa lúc một chiếc xe tải vụt qua. Chậm vài giây nữa thôi là cô đã không bảo toàn được tính mạng.Băng Tâm dù rất sợ vẫn phải cố ổn định nhịp tim, may thay cô đã uống thuốc trước khi gặp Thiên Tử Hạo, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Chiếc xe chở hai người đến một quán bar rất lớn trang trí bằng rất nhiều đèn lấp lánh nổi bật, sáng rực cả một đoạn đường. Ở đây rất đông người, bên ngoài đậu đầy siêu xe. Tài xế mở cửa cho Thiên Tử Hạo, hắn bước ra, giật dây kéo Băng Tâm ra ngoài. Hắn giật mạnh đến nỗi làm cô ngã chúi người xuống đất đau điếng. Nhưng Băng Tâm có thế nào hắn cũng không để ý, chỉ một mực kéo cô đi cho bằng được. Hắc Dạ vội vàng ra khỏi xe.

- Thiên tiên sinh, xin ngài bình tĩnh lại. Cô Băng...

Thiên Tử Hạo bỏ ngoài tai những lời Hắc Dạ nói, tiếp tục bước đi. Băng Tâm khó khăn lắm mới đứng dậy được, đi một chốc lại vấp ngã. Tất cả mọi người từ trong ra ngoài đều đứng chỉ trỏ cười nói, vài người còn lấy điện thoại ra quay. Băng Tâm cảm thấy nhục nhã đến vô cùng tận, mối nhơ này rồi sẽ phá hủy cuộc đời cô đến mức nào đây?
Thiên Tử Hạo cứ như dắt một con chó hoang về chuồng, cho đến khi vào một gian rộng được bao quanh bởi kính trong suốt mới dừng lại. Ở đây rất vắng vẻ yên tĩnh, trái ngược với vẻ đông đúc náo nhiệt gian ngoài. Một người đàn bà ăn mặc hở hang, trang điểm lộng lẫy bước ra, liếc nhìn Băng Tâm rồi kính cẩn.

- Thiên tiên sinh, ngài tìm đến Lương Ngọc Bích của chúng tôi có việc chi?

- Bao năm qua các người đã làm việc rất tốt, nay thưởng cho Lương Ngọc Bích các ngươi một món đồ chơi ngon lành.

Người đàn ông xăm trổ xoáy ánh mắt vào Băng Tâm trong bộ dạng bị trói cứng.

- Ngài thật hào phóng. Chúng tôi xin đội ơn.

Thiên Tử Hạo quẳng Băng Tâm ở đó cầm rồi lạnh lùng bước đi. Băng Tâm định lao theo nhưng người đàn bà đã kịp ra hiệu cho tùy tùng của mình túm chặt lấy sợi dây. Ả kiểm tra khắp cơ thể cô.
- Chà, đúng là hàng thật ngon. Vừa dự tiệc về sao? Mày sắp được dự một bữa tiệc nữa rồi đấy, ha ha.

Bọn chúng kéo Băng Tâm đi dọc hành lang, hai bên là những căn phòng chứa đầy sự tɦác ɭoạи dâʍ ɖu͙ƈ, lại được bao bằng kính trong suốt nên có thể nhìn thấy rất rõ mọi thứ. Băng Tâm bắt đầu hiểu ra nơi này là đâu và vùng vẫy chống cự quyết liệt hơn. Nhưng làm vậy cũng chẳng có tác dụng, cô không chịu nhích, hắn lại kéo lê cô dưới đất như miếng giẻ không chút cực nhọc.

Đến cuối dãy, hắn túm Băng Tâm quẳng vào căn phòng to nhất, bên trong có năm tên đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn đang xúm lại hành hạ một cô gái xinh đẹp trong tình trạng không một mảnh vải che thân, bị trói chặt hai tay bằng một sợi dây trên trần nhà. Bọn chúng vô cùng mạnh tay, hết tên này đến tên khác chà đạp cô gái không thương tiếc. Băng Tâm bị đẩy mạnh vào trong, ả đàn bà hô.
- Các ngài, xin lỗi vì sự thiếu sót của chúng tôi. Hôm nay Lương Ngọc Bích vì thiếu mĩ nhân mà đã hầu hạ các ngài không được tốt. Bây giờ chúng tôi tạ lỗi với các ngài bằng món này, mong các ngài không chê.

Năm tên đàn ông dừng lại, nhìn hau háu vào Băng Tâm. Một tên cao to nhất tiến lại gần.

- Được đấy. Ta tha cho Lương Ngọc Bích các ngươi lần này. Cút!

- Đa tạ.

Tên tùy tùng đưa sợi dây cho hắn rồi lui ra ngoài. Từ nãy đến giờ, người ta cứ truyền tay nhau sợi dây trói chặt Băng Tâm như thể cô là súc vật, là nô ɭệ. Cả năm tên quái thú xúm vào Băng Tâm.

- Ăn mặc sang trọng như vậy chỉ để phục vụ bọn ta sao? Chất lượng đấy, thật hiếm khi thấy món hàng ngon lành như ngươi ở những nơi như thế này. Khôn hồn thì phục vụ cho thật tốt.

Nói rồi cả năm cùng xông vào xé rách váy Băng Tâm thành từng mảnh, cô chỉ còn có thể nước mắt giàn giụa nhìn năm tên đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang xâm phạm cơ thể mình mà không tài nào phản kháng được, hoàn toàn vô lực. Băng Tâm ngước mắt nhìn cô gái tàn tạ đang bị treo giữa phòng mà giật mình, ánh mắt cô ta vô hồn lạnh buốt, cơ thể mềm nhũn không sức sống, chẳng khác nào một con búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ.

Bình luận

Truyện đang đọc