ĐỪNG NHẶT LOẠN HOÀNG ĐẾ Ở VEN ĐƯỜNG

Tại Giang Nam, Quân Việt Quốc có một trấn nhỏ gần núi và được bao phủ xung quanh bởi hoa đào nên được gọi là —— Đào Hoa Trấn.

Thẩm An Thu là một thần y có tiếng trong trấn, với bàn tay thần kỳ có thể cứu sống người dù chỉ còn xương trắng. Có tục ngữ nói, Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba thì ngươi sẽ không sống được đến canh năm? Nhưng đối với Thẩm An Thu, dù là Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba thì vẫn phải hỏi xem Thẩm An Thu ông có đồng ý hay không.

Tuy nhiên, một thần y xuất chúng như vậy, nhưng cũng có bệnh không thể chữa trị được, đó là bệnh mắt của nữ nhi của ông.

Thẩm An Thu thời trẻ lang bạt khắp Quân Việt Quốc, được biết đến như một thần y, cũng được biết đến là người “Bắt cóc nữ nhi của thừa tướng”. Nhưng thật ra, Thẩm An Thu cùng nữ nhi lão thừa tướng, Sở Vân là nhất kiến chung tình, lần thứ hai liền động tâm, đến lần thứ ba hai người đã tự định chung thân. Vốn dĩ trai tài gái sắc nên mối nhân duyên là chuyện tốt đẹp, vậy mà lão thừa tướng lại khó chịu việc Thẩm An Thu luôn đi lang thang khắp nơi không có chốn ổn định, nên muốn chia rẽ uyên ương. Sở Vân tuy thân là nữ tử yếu ớt, nhưng lại là người rất có chủ kiến, liền đoạn tuyệt quan hệ cha con với lão thừa tướng, một lòng đi theo Thẩm An Thu khắp trời nam đất bắc.

Thẩm An Thu cùng Sở Vân tình cảm luôn nồng thắm, sau hơn một tháng thành thân, Sở Vân liền có hỉ mạch. Thẩm An Thu thương xót thê tử, không đành lòng để nàng cùng mình tiếp tục chu du tứ phương, liền dừng chân định cư tại Đào Hoa Trấn.

Đào Hoa Trấn xung quanh được bao phủ bởi sông bởi núi, người dân hiền lành chất phác, phong tục tập quán cũng không quá phức tạp, phu thê Thẩm An Thu định cư ở đây, cũng sống qua những ngày tháng an nhàn tự tại. Nhưng ngày vui không kéo dài được bao lâu, ngay tại thời điểm Sở Vân sắp sinh, Đào Hoa Trấn bùng phát dịch, trong một khoảng thời gian ngắn, xác chết rải rác khắp nơi, lòng người hoang mang lo sợ. Đoạn thời gian đó, Thẩm An Thu gần như cả ngày lẫn đêm đều ra ngoài chạy chữa khắp nơi, tìm kiếm phương pháp chữa trị dịch bệnh. Không dễ dàng gì mới tìm được phương thuốc, nhưng khi dùng liều lượng lại xảy ra vấn đề.

Nam nữ già trẻ, nữ tử và trẻ em dùng thuốc đều không có vấn đề gì, nhưng một vài thai phụ trong trấn nhiễm bệnh dịch thì phải dùng liều lượng như thế nào thì ông chưa chắc chắn được. Chính vì thế Thẩm An Thu chịu đựng mấy ngày đêm, cuối cùng lưỡng lự giữa hai phương thuốc. Cũng chính vào lúc này, Sở Vân đứng dậy, không màng Thẩm An Thu ngăn trở, bí quá hoá liều, liều mạng lấy một trong hai chén thuốc đó uống.

Còn lại chén kia là phương thuốc có liều lượng chính xác, người bệnh trên Đào Hoa Trấn đều được cứu sống, nhưng Sở Vân lại vì chén thuốc kia mà trở nên kích động, máu chảy không ngừng. Thẩm An Thu chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc đó, ông nắm tay thê tử, nhỏ giọng nói: “A Vân, ta không thể sống mà không có nàng.”

Hắn có biện pháp cứu Sở Vân, nhưng Sở Vân hiểu rõ hơn hắn cái giá phải trả để nàng sống sót là gì, nàng không thể chấp nhận điều đó, nàng không thể từ bỏ sinh mạng bé nhỏ đang nằm trong bụng mình.

Đêm hôm đó tại Đào Hoa Trấn trời mưa rất lớn, nhưng ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ôn dịch tại đây cũng dần biến mất, Sở Vân cũng vì sinh một nữ nhi ngoan ngoãn dễ thương cho Thẩm An Thu mà chết, nàng lấy nhũ danh cho nữ nhi của mình là A Loan.

Thanh Loan không chỉ có một mình, mà còn có mọi người trong trấn.

Mặc dù, Thẩm An Thu dành kiến thức cả đời của mình để điều trị thân thể cho thê tử, nhưng vẫn Sở Vân nằm triền miên trên giường bệnh hơn một tháng, rồi cuối cùng nàng rời khỏi nhân gian vào một năm hoa đào lụi tàn.

Vì lý do này, tinh thần Thẩm An Thu sa sút trong một thời gian dài, đến khi hắn phát hiện nữ nhi nhà mình có biểu hiện bất thường. Đứa bé mới sinh còn trong tã lót thân thể không chỉ yếu ớt mà còn mắc bệnh về mắt do cơ thể người mẹ sử dụng lượng thuốc quá liều.

A Loan là vướng bận duy nhất Sở Vân để lại cho Thẩm An Thu, hắn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, liền dành hết tâm huyết để chăm sóc nữ nhi của mình, mười lăm năm nhanh chóng qua đi, bệnh ở mắt của A Loan vẫn chưa khỏi hẳn.

Tuy vậy trong cái họa lại có cái phúc, đôi mắt A Loan tuy không thể thấy rõ, nhưng khứu giác lại cực kỳ nhanh nhạy, có thể căn cứ vào mùi mà phân biệt chính xác các loại thảo dược. Bởi vậy, sau khi A Loan mười tuổi, một là Thẩm An Thu không lay chuyển được nàng, thứ hai là ông cũng hy vọng nữ nhi có kỹ năng gì đó để có thể tự lo cho chính mình sau này, nên cũng đồng ý mang theo nàng ra ngoài hái thuốc. Một thời gian sau, vì trong Đào Hoa Trấn luôn ổn định yên bình, nên ông cũng dần dần buông lỏng cảnh giác để nàng tự mình ra ngoài hái thuốc.

Một ngày nọ, trong tiểu viện của Thẩm gia, Thẩm An Thu với mái tóc hoa râm đang phơi thảo dược, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, ông nghiêng người nhìn lại, liền thấy A Loan một thân bạch y, trên lưng đeo giỏ tre đẩy cửa viện chạy vào.

Đáy mắt Thẩm An Thu xẹt qua một tia ngờ vực, nữ nhi ra ngoài hái thuốc, phải tầm gần tối mới trở về, sao hôm nay lại về trước mấy canh giờ?

Tay A Loan nắm gậy trúc, cố nương theo bóng dáng mơ hồ trước mắt chạy vội tới trước mặt Thẩm An Thu, bắt lấy ống tay áo ông, thanh âm khẽ run nói: “ Cha, cha……”

Thẩm An Thu lúc này mới chú ý tới, vạt áo A Loan có một mảng máu đỏ sẫm, hai bàn tay trắng nõn vẫn còn loang lổ vết máu.

“A Loan, con bị thương ở đâu?”

A Loan lắc đầu, vội vàng nói: “Trong miếu thổ dưới chân núi, có người bị thương, bị thương rất nặng.”

A Loan không quên được mùi máu tươi tanh nồng, cùng với sự nhớp nháp ẩm ướt trên tay, nàng thậm chí không dám đến gần xem thử người nọ có còn sống hay không, mà chạy nghiêng ngả lảo đảo khó khăn trở về.

Biết được nữ nhi không bị thương, Thẩm An Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe nữ nhi nói đến câu sau, trong lòng lại dấy lên sự căng thẳng. Bất chấp nữ nhi đang nắm tay ông ngồi đó, Thẩm An Thu lập tức vào phòng lấy hộp thuốc của mình, vội vã liền ra cửa đi đến miếu thổ ở ngoài trấn, tiện đường gọi cậu bé ở tiểu viện cách vách đi cùng.

A Loan vẫn chưa  định thần lại được, chỉ đành ngồi ở chờ trong viện, qua hơn nửa ngày mới nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, nàng theo tiếng quay đầu lại, tuy vậy trời đã không còn sớm, nên nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vài bóng dáng đen thấp thoáng ở cửa, tiểu viện đậm thảo dược cũng dần pha lẫn mùi máu tươi.

“ Cha?”

Thẩm An Thu đang nhờ cậu bé cách vách đỡ một người đầy máu đi đến tiểu viện phía tây, thì nghe thấy tiếng nữ nhi, hắn mới chú ý tới A Loan lại vẫn còn mặc xiêm y trước đó ngồi chờ trong sân.

“Xiêm y trên người đã bẩn rồi sao còn chưa thay ra? Bên ngoài gió lớn như vậy, cẩn thận đau đầu.”  Sự việc của nữ nhi nhà mình, Thẩm An Thu vẫn luôn là không cảm thấy phiền phức mà còn cẩn thận dặn dò.

Ngày thường A Loan đều sẽ yên tĩnh cho đến khi nghe xong, nhưng hôm nay nàng lại cắt ngang lời nói của Thẩm An Thu, hỏi: “Người kia thế nào rồi ạ?”

Thẩm An Thu sửng sốt, hừ một tiếng nói: “Có Thẩm An Thu ta ở đây, cho dù là Diêm Vương có đứng ở trước mặt thì cũng không thể tiến vào quỷ môn quan được nửa bước.”

A Loan lúc này mới yên lòng.

Đúng lúc này, cậu bé cách vách từ tiểu viện phía Tây chạy ra, cao giọng nói: “Thẩm thúc, người kia đã được sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, thúc có cần con giúp gì không ạ?”

Thẩm An Thu nói: “Thanh Hà, trời cũng không còn sớm nữa, cháu đi về trước đi, chuyện còn lại giao cho ta cùng A Loan là được.”

Thanh Hà nhìn thoáng qua A Loan bên người Thẩm An Thu, gãi gãi đầu, cười nói, “Nếu vậy, Thẩm thúc có việc gì thì cứ kêu con một tiếng, dù sao cũng ở ngay cách vách.”

Thẩm An Thu gật đầu, thấy Thanh Hà đi rồi, mới xoay người nói với A Loan: “ Con mau đi thay xiêm y đi.”

Biết người nọ không còn nghiêm trọng, A Loan cũng an tâm, sờ đến cây gậy trúc nhỏ của mình, bước chân đi đến tiểu viện phía Đông. Thẩm An Thu nhìn bóng dáng gầy yếu của A Loan, khẽ thở dài một tiếng, rồi mới quay người trở về tiểu viện phía Tây.

Đối với việc tự chăm sóc bản thân, A Loan chưa bao giờ khiến người khác lo lắng, sau khi tắm rửa, thay một thân xiêm y mới, đang chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa tối, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy trong phòng của tiểu viện phía Tây ở đối diện truyền đến một âm thanh choang choảng, như thể tiếng thứ gì đó bị vỡ nát.

Nàng giật mình, ngay cả cây gậy trúc cũng không lấy mà chạy sang, vì quen thuộc với tiểu viện nên phút chốc đã có thể đi về viện phía Tây.

Thẩm An Thu vốn dĩ đang định giúp nam nhân mình vừa cứu kia thay bộ quần áo đầy máu trên người, nhưng vừa mới đụng vào người hắn lại bị hắn khống chế, sau đó liền dùng lực tấn công, đẩy ông lao thẳng vào giá để đồ cổ, chỉ một thoáng đồ sứ trên giá đều rơi xuống, mảnh vỡ đầy đất.

Thẩm An Thu nhíu mày nhìn về phía nam nhân yếu ớt nhưng lại cực kỳ đề phòng ông đang nằm trên giường, hừ lạnh nói: “ Xem ra không có lão phu thì ngươi cũng không chết được, nếu như thế, nhân lúc còn sớm thì cút đi.”

Phía sau lưng bị đấm đến đau, tuy Thẩm An Thu nổi danh là người y đức nhân từ, nhưng đối với loại người lấy oán báo ơn thì ông cũng không giả bộ hiền từ thêm được.

Mạnh Hành Uyên lại không để ý đến lời Thẩm An Thu nói, lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, đặc biệt là vết thương bị đâm ở ngực trái, chỉ hơi cử động nhẹ cũng đủ khiến hắn như bị xé nát. Hắn sờ lên băng vải quấn ở ngực, nếu miệng vết thương chỉ cần lệch một li nữa, thì chắc hắn phải đến địa phủ gặp phụ hoàng thân yêu của hắn.

Mạnh Hành Uyên nhớ rõ mình bị ám sát thế nào, cũng nhớ rõ chính mình chạy trốn tới miếu thổ trước khi ngất đi thì thấy một thân ảnh chạy đến, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại nhưng âm thanh lại có phần run rẩy, “Ngươi nhất định phải kiên trì, ta đi tìm cha ta tới cứu ngươi. Ngươi nhất định phải chờ ta.”

Nghĩ đến đây, mắt phượng Mạnh Hành Uyên hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn khung cảnh trước mắt, căn nhà cỡ trung, cách bài trí cổ xưa, đồ sứ bể nát khắp sàn, cùng với một lão già đang tức giận.

Muốn hắn cút?

Từ nhỏ đến lớn, dám nói với hắn những lời nói như vậy quả thật cũng có không ít người, chỉ là nói xong thì sau đó thì sao, Mạnh Hành Uyên nhắm mắt lại, nói không chừng chắc cỏ trên phần mộ của bọn chúng đã cao gần bằng với lão già này rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc