ĐỪNG RUNG ĐỘNG VÌ ANH

Có lẽ vì vừa kết thúc kỳ nghỉ Tết, rất nhiều người không thể chấp nhận được sự thật là ngày mai phải đi làm, Ấn Tuyết xem phim đến hai giờ, Nhạc Thiên Linh cũng chơi game tới hai giờ.

Game khiến người ta mê mệt là vì nó có thể kéo họ vào một thế giới song song, tạm quên đi hiện thực phiền não.

Ví dụ như tối nay, Nhạc Thiên Linh cũng quên mất Cố Tầm, không thèm nghĩ đến sự lúng túng giữa cô và Lâm Tầm, trong đầu chỉ toàn là làm thế nào giết 96 người một trận.

Đến ba giờ, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, vẫn đang suy nghĩ về ván cuối, nếu Lạc Đà không che khuất tầm nhìn, cô đã dẫn cả team ăn gà rồi!

Đang lơ mơ sắp ngủ thì Ấn Tuyết lại hắt xì hơi, bất mãn nói: “Sắp vào xuân rồi mà mắc gì lạnh quá trời, tao sắp chết rét luôn.”

Nói xong cô ấy trở mình, ngủ thật say.

Chẳng biết tại sao, mùa xuân năm nay lại tới thật trễ.

Con số trên lịch không ngừng nhảy nhót nhưng nhiệt độ thì vẫn vững như núi Thái Sơn, không hề khác chút nào. Đến đầu tháng ba, lúc này mới có một ít hơi hướng của mùa xuân.

Thế nhưng ánh mặt trời ấm áp vừa ghé chơi chưa được mấy ngày, rét tháng ba lại nôn nóng xuất hiện, gió rét lành lạnh như cắt, thổi vào lớp áo của những người mặc đồ mùa xuân, làm họ phải nhảy mũi cả ngày.

Đến cuối tháng tư, thời tiết mới dần ổn định, cuối cùng thì Nhạc Thiên Linh có thể cởi lớp quần áo vừa dày vừa nặng ra rồi.

Khoảng thời gian này cô cũng sống rất vui vẻ.

Tổ dự án lại tuyển thêm hai người họa sĩ, áp lực công việc giảm xuống trong nháy mắt, Doãn Cầm bận lôi kéo, gia tăng quan hệ với nhân viên mới, không có tâm trạng xoi mói, bới móc Nhạc Thiên Linh.

Bản phác thảo đồ án tốt nghiệp của cô cũng đã được hoàn thiện, giảng viên rất hài lòng, không cần điều chỉnh gì nhiều, chỉ đổi một ít chi tiết.

Có lúc Nhạc Thiên Linh còn có thể vừa làm vừa chơi ở công ty, vẽ phong cách mà mình chưa thử bao giờ. Mỗi tối thì về kí túc xá, chơi game với bọn Lâm Tầm.

Dạo này Lạc Đà và tiểu Mạch tiến bộ nhiều rồi, càng ngày càng có đẳng cấp cao, khi gặp đối thủ mạnh thì cũng biết ứng đối theo hoàn cảnh, trải nghiệm chơi game lại càng kích thích hơn trước.

Trong mưa bom bão đạn, Nhạc Thiên Linh mau chóng quăng đi cảm giác lúng túng khi lúc đầu tự đa tình từ chối Lâm Tầm, mà đối phương cũng không đề cập tới nữa.

Mấy ngày khi bắt đầu đi làm sau kỳ nghỉ, lúc Nhạc Thiên Linh gặp Cố Tầm trong thang máy, trong lòng lại nổi lên sóng nước ngầm. Chuyện này làm mỗi khi nhìn thấy thang máy, tâm trạng cô lại cảm thấy phức tạp…

Hơi hơi nhớ anh, nhưng lại không muốn gặp anh.

Sau một khoảng thời gian dài thật dài không gặp lại Cố Tầm trong công ty, tâm trạng xoắn xuýt đó mới có dấu hiệu giảm đi. Nhưng khi lây lại tinh thần, Nhạc Thiên Linh thấy hơi nghi ngờ. Dù công ty to thế nhưng sao cả cái bóng người mà cũng không thấy nhỉ?

Tan ca hôm đó, Nhạc Thiên Linh gặp Trần Nhân trong thang máy. Cô ấy kể về chuyện hoạt động team building sắp tới, Nhạc Thiên Linh thuận miệng hỏi: “Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 có đi không ạ?”

“Đương nhiên là đi chứ.”

Trần Nhân nói, “Đáng lẽ team building sẽ tổ chức vào tháng 6 như năm trước, nhưng bởi vì bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 vừa tham gia đào tạo khép kín*, vừa về hai hôm trước, nên hoạt động team building cũng được đẩy lên, để cho bộ phận bọn họ được nghỉ ngơi thả lỏng chút ấy mà.”

* Đào tạo khép kín: Ăn và ở tại một nơi, do đó thời gian làm việc hàng ngày trở nên rất dài, ngăn ngừa rò rỉ thông tin dự án và bảo vệ dữ liệu.

Qua cuộc đối thoại, Nhạc Thiên Linh rút ra được hai chuyện.

1, Thì ra Cố Tầm đi chỗ khác nên lâu rồi không thấy anh.

2, Hoạt động team building của công ty lần này bọn họ cũng sẽ đi.

“À, ra là thế…”

Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ tham gia team building, chần chừ mở miệng hỏi, “Hoạt động team building có mệt lắm không ạ? Có lẽ kỳ kinh nguyệt sẽ rơi vào mấy hôm đó, nếu mệt quá thì em không đi đâu.”

“Em yên tâm!”

Trần Nhân cười nói, “Bởi vì thấy bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 bận bịu lâu thế, mà để bọn họ được nghỉ ngơi, lần này toàn công ty sẽ có một chuyến đi tới khu suối nước nóng, khách sạn nghỉ dưỡng ở ngoại ô hai ngày, sao mà mệt được chứ?”

Nhạc Thiên Linh gật đầu, “Công ty thật có tình người.”

Sau đó sự thật chứng minh rằng, Nhạc Thiên Linh vẫn còn quá non.

Khi hoạt động team building được dự định sẽ tổ chức vào kỳ nghỉ lễ lao động, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Có thể mưu lợi bằng cả cách này cơ à???

Kết hợp hoạt động team building và kỳ nghỉ lễ nhà nước quy định, đúng là tài thật!

Dù có cạn lời, oán than thì mấy hôm sau, 90 % nhân viên vẫn lựa chọn tham gia team building, chỉ có một số ít người đã lên kế hoạch du lịch thì không thể tham dự.

Hôm đó, bộ phận hành chính thông báo tập họp ở công ty lúc chín giờ để xe đưa mọi người tới suối nước nóng.

Bảy giờ trời đã sáng trưng, nhưng tấm rèm trong ký túc xá vẫn còn đóng thật kín, không một tia sáng nào lọt vào được.

Đồng hồ sinh học của Ấn Tuyết rất ổn định, tới giờ này là mơ màng thức dậy. Cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài ngồi trong phòng, cơn gật gà gật gù cũng bay biến trong nháy mắt.

Lúc lấy lại tinh thần, phát hiện người đang ngồi đó làm tóc là Nhạc Thiên Linh, mém chút nữa là Ấn Tuyết quăng gối vào người cô bạn mình luôn rồi.

“Nhạc Thiên Linh, sáng sớm mày ngồi đó đáng sợ cỡ nào mày biết không?!”

Nhạc Thiên Linh quay đầu nhìn bạn mình, cười nói: “Mày dậy rồi hả? Sao không ngủ thêm đi?”

“Bị mày phá hết ngủ đó!” Ấn Tuyết thở phì phò ngồi dậy, bình phục tâm trạng, lại hỏi, “Ủa gì, hôm nay còn trang điểm nữa à?”

Nhạc Thiên Linh bắt đầu đánh phấn, nhìn gương, cẩn thận quan sát xem có chỗ nào tỳ vết không, thờ ơ hỏi: “Sao vẫn y như nãy nhỉ?”

“Mày rảnh quá không bằng ngủ thêm lát nữa đi.” Ấn Tuyết nói, “Dù sao thì Cố Tầm cũng có…”

Mấy chữ cuối Ấn Tuyết không nói. Nhạc Thiên Linh dừng lại, sau đó nở một nụ cười cứng đờ.

“Mày khỏi quan tâm cuộc sống của gái đẹp.”

“Có phải mày vẫn nghĩ là mình còn hy vọng không?”

Nhạc Thiên Linh bực bội, không vui nói: “Mày nghĩ nhiều quá rồi, người ta có bạn gái thì tao phải trưng đầu bù tóc rối à?”

Hơn nữa cô thức khuya dậy sớm trang điểm thật sự không phải là vì để thu hút sự chú ý của Cố Tầm, dù sao bây giờ người ta có độc thân nữa đâu. Chỉ là trong tiềm thức, Nhạc Thiên Linh vẫn hy vọng giữ được hình tượng xinh đẹp trước mặt Cố Tầm.

Cô không chủ động đến gần anh nhưng thế không có nghĩa là cô không quan tâm hình ảnh của mình nữa. Hai người cùng làm trong một công ty, tan ca rồi về lại trường. Nếu như Cố Tầm chợt bắt gặp hình ảnh lôi thôi thiếu sức sống của mình, dù là anh không quan tâm, nhưng cô vẫn sẽ đau lòng mấy ngày.

Đến khu nghĩ dưỡng suối nước nóng, mọi người bắt đầu tỏa ra mỗi chỗ chơi đùa. Sơn trang lớn thế này, có vô tình gặp nhau cũng khó. Đến giờ cơm tối, mọi người mới tập trung trong nhà ăn.

Nhạc Thiên Linh đang thay quần áo trong phòng thì nhận được điện thoại của giảng viên hướng dẫn làm luận văn, hai người phải nói chuyện một lúc lâu nên cô bảo Hoàng Tiệp đi ăn cơm trước, không cần chờ mình. Vì vậy lúc cô xuống tới nơi, trong nhà ăn đã đầy người.

Nhạc Thiên Linh không biết bộ phận của mình ngồi đâu, vừa nhìn quanh quất vừa đi vào trong. Lúc đi qua một bàn, đột nhiên có người gọi tên cô.

“Nhạc Thiên Linh?”

Cô quay đầu lại, đờ đẫn chớp mắt. Bà chủ đang gọi. Bà chủ phất tay, “Lại đây ngồi đi.”

Câu nói vừa được thốt ra, mấy người ngồi trong bàn đều nhìn qua. Dưới ánh nhìn săm soi, Nhạc Thiên Linh nhanh chóng nhìn quanh hết một bàn. Chín người, ngoại trừ bà chủ thì người duy nhất mà cô biết là Cố Tầm. Thật trùng hợp, chỉ còn lại một chỗ ở giữa bà chủ và anh.

Người ta kêu là gì nhỉ? Chuyện nào tốt lúc cần thì không tới, lúc không cần thì lại cưỡi bánh xe lửa của Na tra chạy như điên tới.

Bà chủ đã mời gọi rồi, làm sao Nhạc Thiên Linh từ chối được.

Cô gật đầu, đi tới chỗ cái ghế trống, vuốt làn váy ngồi xuống, đầu tiên chào hỏi bà chủ rồi lại nghiêng người gật đầu với Cố Tầm. Cố Tầm bình thản nhìn qua, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu dưới ánh đèn rực rỡ.

Hai đôi mắt chạm nhau trong giây lát, trái tim Nhạc Thiên Linh chợt rung động, cô kìm nén thu hồi tầm nhìn.

“Tháng sau là em tốt nghiệp rồi đúng không?”

Bà chủ uống chút rượu, lười biếng nhìn Nhạc Thiên Linh, ánh mắt có hàm ý khác, “Em có dự định gì sau khi tốt nghiệp chưa, ở lại công ty chứ?”

Làm gì có ai đặt câu hỏi như vậy? Chẳng lẽ cô lại bảo là mình muốn nghỉ việc trước mặt sếp lớn?

“Đương nhiên là em muốn ở lại rồi ạ.”

Nhạc Thiên Linh hít sâu một hơi, giữ biểu cảm bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà nịnh nọt thổi phồng, “Dù sao trong ngành cũng đâu có công ty nào có nền tảng tốt hơn công ty chúng ta đâu.”

Bà chủ bật cười, lại rót cho mình ly rượu, hỏi: “Vậy cuối năm ngoái sao em phải nghỉ việc?”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Không đợi cô kịp thở, bà chủ lại hỏi tiếp: “Sao nghỉ chưa tới hai ngày lại muốn vào làm tiếp?”

Giây phút đó, Nhạc Thiên Linh cảm giác như ánh mắt của mọi người ngồi trong bàn đều đang chăm chú vào cô. Dường như cả Cố Tầm ngồi bên cạnh cũng đang nhìn.

Có lẽ bà chủ Hứa chỉ thuận miệng hỏi, nhưng mém chút nữa là Nhạc Thiên Linh lộn một vòng trong chảo dầu rồi. Lúc trước cô đã bảo với Cố Tầm là bà chủ không cho cô đi, bắt cô ở lại. Lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, Nhạc Thiên Linh chỉ muốn chui vào dưới bàn.

Cô cứ cảm thấy ánh mắt của Cố Tầm vẫn còn đang đặt trên người mình, như có gai đâm vào lưng, ngồi mà bồn chồn khó khăn. Đâu ai biết cô đã trải qua đau khổ như thế nào trong hai giây im lặng kia.

“Đương nhiên là bởi vì…” Nhạc Thiên Linh hơi khựng lại, vô cùng khó khăn mở miệng, “Trẻ tuổi không hiểu chuyện.”

“Ra là thế à…”

Bà chủ cười cười lắc đầu. Nhạc Thiên Linh nói chầm chậm, sống lưng cứng đờ vì căng thẳng thả lỏng ra. Ngay giây tiếp theo.

“Chị còn tưởng là vì công ty mình có một anh đẹp trai tới nên em không bỏ đi được ấy chứ.”

“…!”

Cả bàn cười ầm lên, Nhạc Thiên Linh siết chặt tay, lại gắng gượng kiềm giọng điệu.

Trong cái khoảng cách chưa đầy nửa cánh tay, cô có thể cảm giác được sự tồn tại của anh, mà dường như lại còn nghe tiếng cười khe khẽ. Giọng cười kia như một ngọn lửa, nâng người cô lên và nướng một vòng.

Nhạc Thiên Linh chưa kịp nói gì thì một cô gái khác ngồi cùng bàn đã mở miệng: “Cũng đúng đấy nhỉ, lúc ấy Thi Nguyệt mới vừa nghỉ việc chưa lâu, cô ấy còn nói với em là biết vậy không nghỉ. Em mới bảo là vậy cô làm lại đi, miễn chồng cô không ngại là được rồi.”

Trên bàn lại cười ầm thêm một trận nữa.

Bà chủ chỉ đùa vui một chút thôi, mọi người cũng ai cũng cười, không để ý câu trả lời của Nhạc Thiên Linh nữa.

Nhưng sau khi bất thình lình bị đâm trúng vào suy nghĩ, cô hơi hoảng loạn, như kẻ gian chột dạ nghiêng đầu….

Giữa những tiếng cười tiếng nói ồn ào, ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa. Âm thanh dường như đột nhiên biến mất.

Tim cô đập nhanh hơn, khí huyết sôi trào, hai gò má bất chợt đỏ ửng. Cô có thể chắc chắn, Cố Tầm đã nhìn thấu suy nghĩ của mình!

Cứ ôm tâm trạng thấp thỏm mãi nên Nhạc Thiên Linh ăn cơm không thấy ngon, ngồi ăn mà như ngồi bàn chông.

Ngồi chung suốt cả buổi nhưng hai người không trò chuyện với nhau câu nào, Nhạc Thiên Linh cũng không hề quay mặt qua bên kia dù chỉ một chút. Càng như thế, sự chú ý của cô càng không thể rời khỏi Cố Tầm, mỗi giây mỗi phút luôn hướng về phía anh.

Giống như một kẻ gián điệp vậy, ăn có bữa cơm mà cả người đều mệt mỏi. Cũng may hình như Cố Tầm không để ý về chuyện vừa nãy lắm, anh cũng không nói gì cả.

Cô vất vả chịu đựng đến lúc cuối, thức ăn trên bàn không còn dư bao nhiêu. Nhạc Thiên Linh định mượn cớ chạy đi, lúc này, toàn bộ mọi người trong nhà ăn lại bắt đầu mời rượu nhau.

Bà chủ bị bọn họ kéo đến bàn khác, ghế bên cạnh chỗ cô để trống, rất nhanh thì có một người đàn ông cầm ly rượu ngồi vào.

Nhạc Thiên Linh không biết người này, chỉ biết người ta là trường phòng nhân sự, bình thường không hay gặp mặt, chỉ gặp mấy lần lúc phỏng vấn tuyển dụng ban đầu. Nhưng cái người này lại nhớ Nhạc Thiên Linh.

“Nhạc Thiên Linh đúng không?” Ông ta uống đến mức mặt đỏ bừng, làm như thân quen, rót đầy rượu trắng vào cái ly trước mặt cô, “Lúc đầu chú phê duyệt cho cháu được vào làm, cũng coi như là một nửa của Bá Lạc* chứ nhỉ?”

* Bá Lạc: Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.) Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài,

Anh ta đẩy ly rượu tới trước mặt cô, “Đây, chúng ta cùng uống một ly nào, cạn!”

Nhạc Thiên Linh biết uống rượu bia nhưng mà với mức cồn thấp thôi. Cô đã từng nếm thử rượu trắng ở nhà rồi, uống được một hớp là sặc, vẻ mặt đầy đau khổ, cổ họng thì như bị đốt lửa.

Bây giờ trưởng phóng muốn cô uống cùng ông ta cả một ly rượu trắng, thế là muốn giết cô luôn à?

“Tôi không biết uống rượu.”

Nhạc Thiên Linh cười, bưng một ly nước trái cây khác lên, “Hay là tôi uống nước trái cây thay rượu đi.”

“Thế là không hiểu chuyện rồi.”

Người lãnh đạo cười híp mắt, trong giọng nói nồng nặc sự bất mãn, “Tôi uống rượu trắng, cháu uống nước trái cây, thế là sao?”

“Xin lỗi chú, thật sự là tôi không uống rượu được.”

Nhạc Thiên Linh nhìn ông ta, không nhún nhường.

Cái người trưởng phòng này tự cho mình là lãnh đạo cấp cao, chưa thực tập sinh nào dám làm trái ý nên lúc đó ông ta hơi mất hứng.

“Ai mà không học lên từ từ chứ, hôm nay là cơ hội tốt để học hỏi đấy thôi?”

Ông ta cố chấp giật lấy ly nước trái cây trong tay cô ra, động tác thô lỗ làm kha khá nước bị văng ra ngoài. Nhạc Thiên Linh lanh lẹ tránh ra nên quần áo chỉ bị dính một chút, cô trơ mắt nhìn cảnh nước trái cây bay văng lên đùi của Cố Tầm.

Cô hơi bối rối, vội vàng lấy khăn giấy ra.

“Xin lỗi xin lỗi cậu, cậu mau lấy chùi đi.”

Cố Tầm cầm lấy khăn giấy mà Nhạc Thiên Linh đưa, lau sơ chỗ bị văng nước. Anh nghe Nhạc Thiên Linh nói xin lỗi thì nhíu mày.

“Sao cậu phải xin lỗi?”

Nhạc Thiên Linh chưa kịp nghĩ xem Cố Tầm nói vậy là sao thì ở bên kia, trưởng phòng đã nhét ly rượu vào trong tay cô.

“Đây cháu uống đi, tình cảm sâu nặng, một hơi uống cạn.”

Ai tình cảm sâu nặng với ông.

“Thật sự là tôi không uống được.” Nhạc Thiên Linh cản người kia lại, không nhịn nổi nữa, cô cố kìm giọng mình để nghe như không bực bội, “Tôi bị dị ứng với rượu.”

“Ôi dào, chú đã nghe rất nhiều cô gái tìm cớ này rồi.”

Người này óc đầy bụng phệ, khi cười là thịt trên mặt cũng chen chúc nhau, “Mấy cô gái xinh đẹp như cháu chỉ toàn biết giả bộ, miệng thì nói dị ứng mà tan ca một cái là đi bar, uống còn ghê hơn.”

“Chú nói bậy gì —— ”

Nhạc Thiên Linh chưa kịp nói hết thì cái ly trong tay đột nhiên bị ai đó lấy đi. Cô kinh ngạc quay đầu, thấy Cố Tầm cầm ly của mình, uống một hơi cạn sạch.

Ly bị anh đặt lên bàn nghe cái “cốp”.

Cố Tầm dùng ánh mắt âm trầm nhìn trưởng phòng, giọng nói thể hiện rõ ràng sự bất mãn, “Tôi uống giúp cô ấy, bây giờ chú thôi được chưa?”

Trưởng phòng sững sờ trong chốc lát, biểu cảm cứng đờ nhưng vẫn còn cười nói: “Tôi đang uống với Nhạc Thiên Linh mà, lát nữa rồi tới cậu, đừng có nóng.”

Anh ta nói xong lại cầm ly, bắt đầu rót rượu.

“Mấy đứa còn nhỏ không hiểu chuyện, chú đang dạy mấy đứa làm sao để xã giao với ——”

“Sao chú không về dạy con gái mình đi?”

Giọng Cố Tầm khó chịu rõ ràng, cô sửng sốt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh.

“Ép con gái uống rượu thì chú cảm thấy mình rất trâu bò à?” Anh vẫn trầm mặt, trong mắt là sự khinh bỉ và giễu cợt không hề che giấu, Cố Tầm cười khẽ, “Thấy người ta đẹp nên muốn chiếm hời à?”

Suy nghĩ xấu xa của ông ta cứ thế mà bị vạch trần, biểu cảm trên mặt trưởng phòng không kìm nén nổi, rượu xộc lên là mặt cũng đỏ bừng.

Cố Tầm nói ba câu, câu nào cũng đâm vào tim khiến ông ta không nói được chữ nào.

Cả một bàn đang ngồi nhìn ông ta như đang xem chuyện tiếu lâm, chỉ có Nhạc Thiên Linh là lặng lẽ mất hồn, không biết đang suy nghĩ gì.

Trưởng phòng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm ly rượu của mình rồi đứng dậy bỏ đi, vậy mà còn khệnh khạng vấp ghế té.

Mấy người khác trong bàn an ủi Nhạc Thiên Linh: “Cô đừng quan tâm tới mấy người như vậy, chúng ta không có cầu cạnh gì ông ta, không cần phải nhẫn nại với bọn họ.”

Nhạc Thiên Linh trưng ra một nụ cười, nói tiếng cám ơn. Sau đó, cô cũng quay quay cảm ơn Cố Tầm. Anh không lên tiếng, chỉ cầm khăn giấy lau lau chỗ bị văng rượu.

Nếu như là lúc trước khi được Cố Tầm ra mặt giúp đỡ, chắc Nhạc Thiên Linh có thể vui đến độ bay lên, mà khi nãy anh cũng khen cô đẹp nữa. Còn bây giờ, vừa nghĩ tới chuyện anh đã có bạn gái, trong lòng cô chỉ cảm thấy chua xót.

Với tiền đề này, việc thỉnh thoảng Cố Tầm lại đối xử tốt với Nhạc Thiên Linh đã trở thành một cách thức khác khiến cô đau lòng. Nhạc Thiên Linh rũ mắt, đầu ngón tay nóng lên, nắm làn váy thật chặt, trong đầu suy nghĩ linh tinh.

Tất cả mọi người giải tán. Trên đường về phòng, cô càng nghĩ càng buồn rầu, lấy điện thoại ra nhắn mấy tin cho Ấn Tuyết.

Bánh Quai Chèo: Hôm nay ăn cơm, có một ông chú dây dưa bắt tao uống rượu, Cố Tầm giúp tao cản lại.

Bánh Quai Chèo: Cậu ấy còn gắt gỏng lại với người đó nữa, giận đến mức bụng dạ muốn bùng nổ luôn.

Bánh Quai Chèo: Nếu mà cậu ấy chưa có bạn gái, chắc lúc đó tao không nhịn nổi đâu!

Bánh Quai Chèo:? Mày quan tâm tới tao chút đi, tao đang thấy buồn phiền lắm nè.

Ấn Tuyết không biết đang làm gì mà mãi không trả lời tin nhắn.

Nhạc Thiên Linh buồn buồn về phòng, thay bộ đồ đã bị văng rượu và nước trái cây. Tới khi cô làm xong xuôi hết mọi chuyện, điện thoại trên giường mới rung lên hai lần.

Mở ra xem, Ấn Tuyết đã trả lời.

Ấn Tuyết: Thế thì khéo thật!

Ấn Tuyết: Tao vừa mới biết, bà cha nó Cố Tầm không hề có bạn gái!

Bình luận

Truyện đang đọc