DUNG SẮC

Phần 1: Chương 1+2+3

_______

Lần đầu tiên ta gặp hắn, là trong ngày đại hôn của ta.

Trong tay hắn cầm thanh kiếm dài nhuốm đẫm máu, dẫm qua thi thể phụ hoàng và phò mã của ta, từ từ bước về phía ta.

Vì bị khuất sáng, ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe rõ giọng nói trong trẻo của hắn, từng từ từng chữ, như bị hút hồn.

“Nghe danh dung mạo của công chúa Trường Ninh đã lâu, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.”

1.

Trường Ninh công chúa, chẳng qua chỉ là ngôi sao chổi có tiếng ở Thuỵ quốc.

Vào ngày ta được sinh ra, có vô số cá chết nổi lên ở hồ sau hoa viên, con nào con nấy bụng cũng trắng phớ, giống như đang bồi táng cho người mẫu phi vì khó sinh ta mà chết.

Mà cũng từ năm đó thiên tai, thảm hoạ ở Thuỵ quốc xảy ra triền miên. Khi thì một năm lũ lụt, lúc thì 3 năm hạn hán, phía bắc quân Đột Quyết xâm lược, phía Nam thì bị Xương quốc nhăm nhe như hổ đói.

Đợi đến khi ta 18 tuổi, cuối cùng cũng phải xuất giá, đất nước này cũng đã lụi bại.

Thậm chí quốc vương của Xương quốc không biết đã lẻn vào hoàng cung từ lúc nào, vào ngày đại hôn của ta, giết phụ hoàng và các hoàng huynh của ta, ngỗ ngược bắt ta về thành của hắn.

Thuỵ quốc diệt vong, còn ta thân là công chúa duy nhất của Thuỵ quốc, một thiên sát cô tinh nổi tiếng, vẫn còn sống, lại còn được sống trong nhung lụa giàu sang, vô vàng ân sủng, quả thực rất ung dung tự tại.

“Chẳng trách đã làm cho Dao mỹ nhân phải nhiều lời, đội lên đầu bổn cung cái mũ hồ ly tinh, yêu nữ hoạ quốc.”

Ta nhẹ nhàng cúi người xuống, nâng cằm người trước mặt lên, nhẹ nhàng cười nói:

“Đáng tiếc, e là mỹ nhân đã quên, cứ coi như bổn cung là tàn dư của triều trước, nhưng trong người vẫn đang chảy dòng máu công chúa, nói cái gì, làm cái gì cũng không đến lượt thứ tiện tì xuất thân thấp hèn như ngươi nhiều lời.”

Lúc này Dao mỹ nhân đang nửa quỳ nửa đứng trên đất, vài cung nữ của ta ép nàng ta xuống, không để nàng ta đứng dậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay của nàng ta sưng lên một bên vì hứng trọn một cái tát của ta, tóc tai bù xù. Đôi mắt hạnh ngân ngấn lệ, trông có chút đáng thương, khác hẳn với bộ dạng cố làm ra vẻ thuận mắt như mọi ngày.

“Vậy thì đã sao?” Nàng ta vùng vẫy không được, liền nghiến răng nghiến lợi: “Cao Nhược Vân, Thuỵ quốc của ngươi sớm đã diệt vong. Cứ cho là hiện tại ngươi mê hoặc quân thượng, nhưng không phải ngay đến cả danh phận cũng không có hay sao, haha, công chúa như vậy so với những nữ tử thanh lâu có…”

“Bốp…”

Ta tát vào một bên mặt còn lại của nàng ta, rồi xoa xoa cổ tay của mình, không thèm nhìn nàng ta đang ngã trên mặt đất, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm nay thời tiết không tồi, trong cung đã lâu không có người chết rồi.”

Dao mỹ nhân bị đánh cho đến chết, thi thể bị tuỳ tiện ném ở một bãi tha ma.

Vào đêm nàng ta chết, Dung Trạch đến cung của ta cười không ngớt.

Ta dựa vào chiếc tháp nhỏ chợp mắt một lúc, không muốn để ý đến hắn. Hắn liền nghiêng người về phía trước, đè ta xuống hôn, hôn đến khi toàn thân ta mềm nhũn ra, không thể thở nổi.

Vì vậy, khi hắn vừa buông ta ra, ta tức giận cắn hắn một cái. Hắn lau đi vệt máu ở khoé miệng, đôi môi đỏ tươi cong lên, thật giống yêu nghiệt: “Hôm nay nàng nóng giận thế.”

Ta giễu cợt: “Bệ hạ không phải thích người hay tức giận sao?”

Năm đó, hắn bắt ta tới đây, tuỳ tiện vất ta vào một cung điện không ngó ngàng gì tới. Ngay đến cả cung nữ thái giám còn dám trèo lên đầu ta mà ức hiếp, bắt ta đội cái nắng như thiêu đốt của những hôm đầu hạ quỳ trước điện Trường Lạc.

Lúc đó, Dung Trạch đi ngang qua, từ trên kiệu bước xuống, cúi xuống nâng cằm ta, nụ cười giống như trong ngày đại hôn của ta: “Dù sao nàng cũng là công chúa, lại có thể chịu đựng như vậy sao?”

Ta cụp mắt xuống không thèm nhìn hắn, hắn liền bóp chặt cằm ta, nói như đang nghiến răng nghiến lợi: “Cao Nhược Vân, năm đó nàng lăng nhục ta thế nào, đều quên rồi sao? Những thủ đoạn năm đó của nàng nữa?”

Năm đó à...

2.

Đại hôn năm đó, thật ra không phải lần đầu tiên ta và Dung Trạch gặp nhau.

Lúc ta còn nhỏ, Thuỵ quốc vẫn chưa suy tàn, thế lực lớn mạnh, tới mức mà Xương quốc phải phái người sứ giả tới để cầu mối giao hoà hai nước.

Vị sứ giả đó chính là hắn. Lúc đó hắn không phải Dung Trạch, Dung Trạch là tên huynh trưởng của hắn.

Hắn là sứ giả mấy năm bị ta la mắng đánh đập, sau đó quay về Xương quốc, không biết hắn đã làm thế nào mà có thể thay thế thân phận của huynh trưởng, trở thành quân vương của một nước.

Ta không thể biết hết được thủ đoạn của hắn ta là gì, cũng giống như cho đến tận bây giờ ta cũng không hiểu tại sao năm đó hắn có thể trà trộn vào hoàng cung Thuỵ quốc.

Có điều những chuyện này không còn quan trọng nữa, hắn ở trước cổng điện Trường Lạc véo cằm ta bầm tím, chính là để nói cho ta biết, hắn cực kì ghét bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của ta.

Vì thế, khi hắn vừa mới buông cằm ta ra, ta cố chịu đựng cảm giác đau nhói truyền đến từ vết thương đang rướm máu ở đầu gối rồi đứng dậy, đạp vào cung nữ đã ức hiếp ta nhiều ngày qua, khiến nàng ta ngã rạp xuống đất, sau đó dẫm chân lên ngực nàng ta như muốn nghiền nát nó ra.

Cung nữ đó thậm chí còn không dám r3n rỉ.

Dung Trạch đứng một bên vỗ tay cười lớn.

Vào lúc đó, ta mới phát hiện, Dung Trạch chính là một kẻ điên.

Hoặc có thể lúc nhỏ đã từng bị ta lăng nhục nên bây giờ hắn thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ta.

Hắn còn nói với ta, nàng là công chúa, nàng có thể làm gì cũng được.

Con người này có bệnh, mà ta cứ phải ở cạnh phát bệnh cùng với hắn. Bởi vì chỉ có dựa vào hắn ta mới có thể sống tiếp ở chốn thâm cung này.

3.

Đêm hôm đó, là lần đầu tiên Dung Trạch bước vào tẩm cung của ta, hắn ép ta xuống chiếc thạp nhỏ, trằn trọc suốt cả một đêm.

Hắn vừa cắn cổ ta, vừa lẩm bẩm: “Cao Nhược Vân, năm đó nàng đối với ta thế nào, còn nhớ không?”

Ta cười khúc khích, một tay túm tóc hắn, một tay gãi sống lưng hắn: “Để ta nghĩ xem…, thì chỉ là đá vào bụng bệ hạ, vặn cánh tay bệ hạ, kéo tóc bệ hạ…”

Những lời tiếp theo đều bị hắn nuốt chửng. Môi và lưỡi của ta và hắn như cuốn lấy nhau, giống như đang ở trên giường, hai cơ thể hoà vào làm một, có cảm giác như đang đánh nhau, nhưng cũng giống như đang giao h0an, nhưng nói cho cùng càng giống với hai con dã thú đang cắn xé nhau, thề là sẽ phải cắn được thịt của đối phương, đến cuối cùng chỉ làm hại đến răng của bản thân, đúng là lợi bất cập hại.

Xong chuyện, Dung Trạch dịu dàng đưa tay vuốt v3 dấu răng hắn để lại trên khuôn mặt ta nhưng lời nói lại không chút lưu tình: “Nàng sẽ không có danh phận, mãi mãi không có.”

“Người nghĩ là ta cần ư?” Ta cười mà lục phủ ngũ tạng đau nhói, đối diện với đôi mắt dài đang nheo lại của hắn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Thậm chí đến cả địa vị hoàng hậu của Xương quốc người, ta còn không để vào mắt.”

Ngày hôm sau, mọi người trong cung đều đã biết, vị quân vương anh minh của bọn họ đã lâm hạnh nàng công chúa đang sống tạm bợ qua ngày của triều trước, không có ban thưởng, không có phần vị, nhưng lại để lại một câu khiến cho tất cả mọi người đều không dám ngỗ ngược với nàng.

Một câu nói qua loa hời hợt, rất ít người cho rằng là thật, cũng chỉ có ta dám lấy chiếc “lông gà” đó làm lệnh tiễn, một tay tóm lấy cổ tay cung nữ đang định đánh ta, rồi thuận thế đạp vào bắp chân nàng ta.

Nàng ta ngã rầm một cái quỳ xuống đất.

“Ở đây lại sao vậy?” Dung Trạch đến thật đúng lúc, hơn nữa lại không thích cho người thông báo, mà lại thích đến một cách bất ngờ.

“Công chúa nàng ta…”

Ta buông tay ra, ngăn nàng ta lại: “Nghe nói vài ngày trước có tiến cung vài xếp lụa Vân Cẩm, ta muốn một xếp.” Ta lạnh nhạt nhìn Dung Trạch, nhếch môi khiêu khích: “Không được sao?”

Lụa Vân Cẩm chỉ được sử dụng cho các quý phi, hoàng hậu trong cung, ta đây là đang lớn gan làm càn.

Dung Trạch lại cười vô cùng vui vẻ: “Chỉ là mấy mảnh vải, nàng muốn, tất cả đều cho nàng.”

Cái gì là cầu được ước thấy, đây chính là cầu được ước thấy.

Ngày hôm sau, Minh quý phi của điện Lưu Tô tức giận đến mức ném vỡ cả mấy ly trà.

Ta không phải là không muốn tranh sủng, chính vì sự hời hợt của Dung Trạch không đáng để ta vội vàng ra tay. Chỉ là trong cung luôn lan truyền tin đồn rằng ta mê hoặc quân thượng, là một yêu nữ hoạ quốc, hại đến cả mẫu quốc của chính mình thì không nói, còn muốn tới gây hoạ cho Xương quốc của bọn họ.

Ta đều nghe thấy hết, liền cố hết sức bày ra cho bọn họ thấy được thế nào gọi là dáng vẻ của yêu nữ hoạ quốc mê hoặc quân vương.

Ba tháng liền, Dung Trạch nghỉ ngơi ở tẩm cung của ta, còn bỏ lỡ mất vài buổi thượng triều.

Ta không đòi hỏi được ban thưởng, cũng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ thích cắn vài vết trên mặt và trên cổ hắn để văn võ bá quan trong triều đều nhìn thấy rõ, trong thân tâm thánh thượng anh minh thần võ của bọn họ rốt cuộc đức hạnh là cái gì?

Dung Trạch không một chút khó chịu, lúc ta cắn hắn, hắn còn vui vẻ nheo mắt lại tận hưởng, lúc tâm trạng vui vẻ còn hỏi ta có phải thật sự muốn hắn làm một hôn quân không.

Ta liếm giọt mồ hôi trên đầu mũi hắn: “Ta muốn bệ hạ làm, bệ hạ có làm không?”

Hắn nhéo da thịt mềm mại quanh eo ta, hừ một cái rồi cười: “Những lúc thế này, nàng nói gì ta đều làm.”

Những lúc thế này, chính là thời điểm này.

Ở trên giường thì lời gì hắn cũng có thể nói ra, nhưng khi mặc lại y phục, bước xuống giường lại là một nhân mô cẩu dạng.

Dung Trạch không thể làm được một hôn quân, cũng giống như phụ hoàng của ta không thể làm nổi một minh quân.

Không có bất kì một vị minh quân nào, mà khi nữ nhi của mình được sinh ra đã quyết định, bồi dưỡng thành một thiên tài đi câu dẫn nam nhân, sau đó dâng lên giường của một quân vương nước khác, làm sao chổi của nước đó.

Năm ấy, ta đã cảm thấy ý nghĩ đó quả là thật nực cười và hoang đường, giống như việc ông ấy ngày ngày uống đan dược để cầu mong được trường sinh bất lão. Nhưng Dung Trạch đã cướp đoạt giang sơn của Cao gia ta, ta trở thành món đồ chơi trong tay Dung Trạch. Thỉnh thoảng ta lại ngẩn ngơ liệu có phải phụ hoàng ta mới là thiên tài có khả năng dự đoán trước tương lai.

Đại Xương quốc của Dung Trạch không hề ngày một suy tàn giống như dự liệu của phụ hoàng, ngược lại còn ngày một phát triển, đã có dấu hiệu của một thời đại hoàng kim.

Có thể thấy, ngoài chuyện nam nữ hắn bi3n thái một chút thì những lúc khác đều bình thường.

Còn một vài sở thích trên giường của hắn, đã làm ta thấy hối hận vì bản thân lúc đầu đã hạ thủ quá tàn nhẫn.

Dung Trạch lúc nhỏ, không phải là Dung Trạch mà là Dung Nô, Nô trong nô lệ.

Lần đầu tiên gặp hắn, hắn khoác trên mình bộ y phục màu xanh được giặt phai cả màu, dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ, nhưng tính cách vô cùng chính trực, tới mức làm ta muốn bẻ cong nó, tốt nhất là bẻ cong xuống bùn đất.

Hắn chính xác là đã cong người xuống, thân là hoàng tử một nước, lại cúi người trước công chúa của nước khác chào hỏi: “Tham kiến Trường Ninh công chúa.”

Giọng nói trong trẻo, đúng mực.

Hoàng huynh ta nhìn không thuận mắt, từ phía sau đạp hắn một cái, làm mặt hắn trực tiếp vùi vào trong đống bùn đất: “Cúi người làm cái gì, không biết quỳ xuống sao?”

Ta lạnh lùng liếc Cao Trường Phong: “Ta thích hắn cúi người đấy.”

Cao Trường Phong lớn hơn ta 2 tuổi, nhưng lại sợ ta, vì ta là sao chổi. Lúc này, hắn liền hậm hực thu chân lại, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Đứng dậy đi.”

Dung Nô bò dậy, thu lại ánh mắt, rồi cúi người chào ta.

Ta phớt lờ hắn, quay người trở về tẩm cung.

Từ đó về sau, mỗi lần thấy ta, hắn đều cúi người một cách rất đúng mực, như thể đang bái lạy một người nào đó.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc