ĐỪNG SỢ! ANH BẢO KÊ CƯNG!



Đây là lần thứ hai mươi ba Thiệu Huân mất hồn.
Thư ký trộm đếm, thấy sếp mình như vừa bừng tỉnh giữa cơn mơ, trên mặt còn hiện vẻ khó chịu.
Tình trạng này bắt đầu từ sau bữa tiệc sinh nhật, đến nay đã sáu tháng.
Lời của Khúc Thuận tại bữa tiệc tối khiến mọi người rất thích thú, không khí bữa tiệc cũng sôi nổi hẳn.

Mà nhóc ngốc nhà giàu kia nhếch nhác chạy đi giữa tiếng cười cợt của vô số người, ai nấy đều mặc định đây là tiết mục góp vui do Thiệu Huân chuẩn bị.
Nhìn ở góc độ khác thì cũng đúng.
Hội nghị kết thúc nhưng Thiệu Huân vẫn ngồi trong phòng họp, hắn hỏi thư ký: “Chuyện tôi bảo anh điều tra…”
“Tra được rồi, nói là…”
Thiệu Huân giơ tay ra hiệu dừng: “Tôi không muốn nghe, anh nhớ thăm chừng là được.”
Thư ký cúi người: “Dạ.”
Trong lòng: thằng nhóc kiêu ngạo ngu ngốc.
Trở về văn phòng, Thiệu Huân mở ngăn kéo, tay giơ nửa chừng, lại đóng ngăn kéo.

Chắc hắn điên rồi nên mới nhặt mấy thứ này về, không ai biết nửa đêm canh ba cậu hai nhà họ Thiệu lật tung thùng rác, nhân lúc trời chưa sáng chưa ai đổ rác mà tìm mấy tấm thẻ thành viên quán trà sữa, thẻ vip khu vui chơi và thẻ ngân hàng.
Thiệu Huân che trán, hắn không biết Khúc Thuận đã rời đi thế nào, hắn giả vờ không quan tâm, sau đó hỏi thăm mới biết cậu ngồi chuyến bay đêm về nhà.

Lòng hắn mới an tâm đôi chút.
Sáu tháng trôi qua, tất cả bất động sản của Khúc Thuận đều bán hết, công ty cũng bán với giá thấp, chỉ túm được một tên bán rượu giả nói Khúc Thuận về nhà làm công cho cha cậu rồi.
Nói là làm công, chứ thật chất là đào than.
Thiệu Huân bảo thư ký điều tra, cuối cùng tra ra được hầm mỏ nhà họ Khúc, Thiệu Huân bảo thư ký để ý, mỗi lần hỏi đến đều sẽ lặp lại cuộc đối thoại trên khiến thư ký từ kiên nhẫn chuyển sang gắt gỏng đến giận nhưng không dám nói, sắp biến thành Phật hệ luôn rồi.
Thiệu Huân biết chuyện này không giống bản thân mình nhưng hắn nhớ lại quãng thời gian ở bên Khúc Thuận, hứng thú nhất thời của hắn đã trở thành cơn nghiện.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng dáng vẻ tủi thân của Khúc Thuận khi xuống hầm mỏ, gương mặt đen nhẻm như một bé mèo hoa.
Không ai biết vì sao Thiệu Huân lại tưởng tưởng ra những thứ này.
“Cốc, cốc, cốc.”
Thiệu Huân bừng tỉnh khỏi ảo tưởng, thậm chí hắn còn nhớ đến một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em khiến hắn giống như một gã biến thái không được thoả mãn.
“Vào đi.”
Thư ký đẩy cửa bước vào, sắc mặt tái mét.
“Sao vậy?” Thấy thư ký trước nay luôn khôn khéo nay lại mất bình tĩnh, Thiệu Huân dằn xuống lời trách cứ.
“Giám đốc, hầm mỏ…”
“Không phải tôi đã nói không muốn nghe rồi sao?” Thiệu Huân khoác tay.

Thật ra trong lòng hắn rất muốn nghe, giống như khi bạn được phát lì xì vậy, miệng thì nói ‘không cần đâu dì ơi’ nhưng tay thì xoè sẵn.
Thư ký im cầm remote mở TV, chuyển sang kênh nào đó.
“… Vụ hầm mỏ XX bị sập nửa tiếng trước, đã xác định có mười hai người bị vùi lấp, đội cứu hộ đang tích cực tìm kiếm, tình hình cụ thể xin hãy theo dõi thông báo sau.

Phóng viên X của đài truyền hình XX sẽ phát sóng trực tiếp cho các bạn.”
Sắc mặt của Thiệu Huân còn tệ hơn thư ký.
Thư ký: “Tin tức nói con trai ông chủ hầm mỏ mang người đi xuống hầm thị sát, tình hình hiện giờ e là… không mấy lạc quan.”
Hắn nóng ruột muốn cứng rắn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời, Thiệu Huân sững sờ hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài.
“Đặt vé máy bay cho tôi.”

*
Ở nơi khác, trong căn bungalow hai tầng cũng có người chú ý chuyện hầm mỏ.
“Ối ông… ông Đông có sao không vậy?”
Một người đàn ông da ngăm giơ điện thoại mặt đầy lo lắng, nghe điện thoại nói gì đó mới thở hắt ra, sau đó lại nghe cuộc gọi khác, cuối cùng đau lòng đặt điện thoại xuống.
“Cha, sao vậy?” Khúc Thuận bưng trái cây, dạo này cậu ra ngoài làm công rèn luyện.

Sáu tháng trôi qua trông cậu săn chắc khỏe mạnh hơn rất nhiều, có điều đôi mắt không còn sáng như lúc trước mà mang theo nỗi buồn man mác.
“Haiz… cha đã nói với thằng cha Đông rồi, dưới hầm mỏ rất nguy hiểm, cứ hai ba ngày lại phải xuống kiểm tra, cha nhắc ổng quài, mà ổng quên miết, đó, giờ xảy ra chuyện rồi.”
Khúc Liên Đàn ngồi trên sô pha thở dài: “Không biết có phải do cha hại ổng không, con trai ổng, con nhớ không, hồi nhỏ có chơi chung với con ấy, giờ nó cao lớn bự con lắm.

Dưới hầm nguy hiểm mà đi dắt nó xuống, tối thui tối mò, có gì đẹp đẽ đâu mà xem chứ.”
Khúc Thuận đặt trái cây xuống: “Cha, cha bớt nóng, ăn miếng trái cây đi.”
Khúc Liên Đàn buồn rầu: “Nghĩ lại cũng hên, bữa con bảo cha bán chỗ đó, nếu không giờ chẳng biết làm sao.”
“Cha, đừng nghĩ nữa.”
Khúc Liên Đàn mê tín, nghe nói hầm mỏ là mạch vàng của nhà họ Khúc bọn họ, nếu bán thì phải bán cho người cùng họ, lừa gạt ông trời, còn bán cho người khác họ không biết nhà họ Khúc còn được giàu sang như vậy nữa hay không.
Khúc Thuận nghe mà nhức đầu, mất khoảng thời gian mới bán được.

Hai tháng trôi qua giờ lại xảy ra chuyện, cũng xem như Khúc Thuận may mắn, nhưng cha Khúc không biết Khúc Thuận bán hầm mỏ đơn giản là vì muốn chạy trốn.

Với bản lĩnh của Thiệu Huân dư sức moi tận gốc rễ về cậu, đến lúc chọc đến chỗ cha thì không biết phải xử lý thế nào.
Hôm đó rời khỏi bữa tiệc, Khúc Thuận đã vét sạch túi, cậu lang thang ở nơi xa lạ suốt hai con đường.

Lúc thấy một tiệm bán vé số Khúc Thuận bi thương dùng bộ suit đắt tiền gán nợ, như một tên nghiện bạc đòi mua hai mươi tờ vé số.
Hôm sau công bố kết quả, cậu trúng lần lượt giải đặc biệt, giải nhất, giải hai và giải ba…
Khúc Thuận quyết tâm dọn nhà, nên bán thì bán, nên nhượng thì nhượng, chỉ báo cho người anh em bán rượu giả rằng mình về nhà làm công rồi chạy mất dép.
Cha Khúc thấy Khúc Thuận trúng được nhiều tiền như vậy cũng cạn lời, ông chắc chắn kiếp trước con trai mình bị Thần Tài bóp cổ.

Khi thì tìm được nhà để bán hầm mỏ thì Khúc Liên Đàn mê tín, bắt Khúc Thuận sau này phải khiêm tốn, nếu không nhỡ may bị ông trời ghim thì không biết sẽ gặp phải chuyện xui rủi gì.
Khúc Thuận cảm thấy mình đã gặp vận rủi rồi, chẳng phải là Thiệu Huân đó sao?
Cùng lúc đó, Thiệu Huân hoảng loạn đáp xuống thành phố Khúc Thuận ở.
Mấy tiếng trước Thiệu Huân tốn một khoảng tiền lớn để mời đội cứu hộ đặc biệt đến viện trợ, đến nơi mới biết cứu lộn người, ở dưới không phải là bé mèo hoa Khúc Thuận mà là một tên đầu bự tai to mặt mũi bầm dập không biết là ai.
Thư ký xác định hồi lâu mới ngại ngùng nói với Thiệu Huân chỉ là cùng họ, cùng tên, bán từ ba tháng trước, do thư ký điều tra không kỹ càng.
Thiệu Huân cảm giác bực bội và nhẹ nhõm đang đánh nhau trong lồng ngực mình, suýt chút nữa hắn đã bế thằng cha bầm dập như đầu heo đó lên xe cấp cứu rồi, hại hắn tưởng Khúc Thuận bị phù thủng thành như thế, đau lòng muốn chết.
Sau khi có được địa chỉ hiện tại của Khúc Thuận, hắn cứ thế mà quất roi thúc ngựa vội vàng xông tới.
*
Khúc Thuận sợ cha nóng ruột nên bảo ông ăn trái cây trước, cậu thì mở TV xem thử tình hình.
“… Hiện trường bất ngờ có một nhóm nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, phối hợp với cơ quan địa phương giải cứu những người mắc kẹt dưới hầm, bây giờ xác nhận có mười hai người, hai người bị trọng thương, mười người bị xây xát nhẹ, đã được đưa đến bệnh viện…”
“Cha ơi, họ đã cứu ra hết rồi, không sao ạ.”
Khúc Liên Đàn kinh ngạc thò đầu ra, Khúc Thuận không biết từ khi nào việc cứu hộ lại hiệu quả và nhanh chóng như vậy, trong TV còn có bóng dáng ai đó trông rất quen, hình như…
Vừa tắt TV thì chợt có tiếng gõ cửa.
Khúc Liên Đàn vội đứng lên: “Bạn cha bạn cha, hôm qua cha có hẹn với ông Thu đi câu cá.”
Khúc Thuận “ồ” một tiếng lại ngồi xuống, gãi đầu.
Khúc Liên Đàn mở cửa, ngơ ngác nhìn người bên ngoài: “Cậu, cậu là ai?”
Là người thư ký đó! Khúc Thuận coi TV thì sực nhớ, trước khi lên máy bay đến bữa tiệc đã từng gặp anh ta, cũng là anh ta sắp xếp để hai người lên máy bay nhưng sao anh ta lại có mặt ở chỗ tai nạn hầm mỏ vậy?
Bỏ qua sự bất an trong lòng, Khúc Thuận bước ra thì thấy cha mình đang đứng ở cửa tò mò dòm bên ngoài.
Thiệu Huân thấy Khúc Thuận, dĩ nhiên Khúc Thuận cũng thấy hắn.
Hắn nở nụ cười sung sướng, đẹp trai ngời ngời, trong tay cầm ba tấm thẻ, mỗi tấm đều có tên Khúc Thuận.
“Con chào chú, con là tình nhân do Khúc Thuận bao nuôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc