ĐÚNG THỜI ĐIỂM


Dịch Trần Lương lặp lại: "Chính mình cao bao nhiêu?"
Vân Phương đưa tay dùng sức vò rối tóc của cậu, cười nói: "Tự mình cao bao nhiêu trong lòng còn không biết à?"
Dịch Trần Lương bị anh xoa đến mức xù lông, thẳng tay dùng sức đem người đẩy ngã xuống giường, nắm chặt lấy cổ tay ấn lên trên đỉnh đầu anh.
Vân Phương cười đến mức thở hổn hển, còn thấy có chút may mắn khi lừa được qua ải, nhất thời kiệt sức, thế nên bị Dịch Trần Lương đè không cách nào nhúc nhích.
Dịch Trần Lương gắt gao đè không cho anh cử động, giọng điệu ra vẻ hung dữ, "Còn dám sờ nữa không?"
"Đương nhiên dám." Vân Phương có chút không thở nổi, không tự chủ được quay đầu cười, "Mau thả tôi ra!"
Vân Phương nghiêng đầu cười dữ dội, một bên cổ lộ ra đường cong lưu sướng chảy vào trong cổ áo, ánh mắt Dịch Trần Lương ngưng đọng, sợi dây vẫn luôn căng chặt "Phụt" một tiếng đứt vụt.
Cần cổ yếu ớt đột nhiên bị hàm răng cắn xuống, cơn đau rất nhỏ và hơi thở nóng rực đan xen với nhau, một trận run rẩy tê dại xông thẳng đến tận xương.

Vân Phương đang bị bắt giữ, ngón tay cuộn lại, tức muốn hộc máu mà quát lên:
"Dịch Trần Lương cậu là chó à!"
Đại não Dịch Trần Lương trống rỗng, bờ môi dán vào làn da vừa xa lạ vừa ấm áp, tiếng hô của Vân Phương xa xôi lại mơ hồ, đầu lưỡi nhịn không được mà nhẹ nhàng hạ răng xuống, ma xui quỷ khiến mà khẽ l!ếm, cậu rõ ràng cảm nhận được người dưới thân nháy mắt căng chặt.
"Dịch Trần Lương!" Vân Phương đột nhiên đem người từ trên người mình nhấc lên.
Dịch Trần Lương có chút ngốc nhìn chằm chằm cổ anh, yết hầu khẽ nhúc nhích bất giác nuốt xuống.

Không có hương vị gì, nhưng cố tình đầu lưỡi lại nếm được một vị ngọt khó hiểu, làm cậu cảm thấy rất đói bụng.
Vân Phương hình như….

ăn rất ngon.
Dịch Trần Lương lại nuốt nước miếng, dùng đầu lưỡi l!ếm môi, giống như như thế có thể nếm được dư vị, miễn cưỡng xoa dịu được cơn đói cồn cào trong máu.
Vân Phương duỗi tay sờ s0ạng cơn đau đớn trên cổ, đau đến hít khí một tiếng, quả thực sắp bị Dịch Trần Lương chọc giận, "Đánh không lại liền động miệng, cái tật xấu gì đây!"
Tại sao anh không nhớ là bản thân đã từng có hành vi ác liệt như vậy chứ?
"Vân Phương —" Dịch Trần Lương ngơ ngác mà nhìn anh, khuôn mặt có chút mờ mịt, "Đói quá à."
Vân Phương duỗi tay véo mặt cậu, lửa giận vẫn chưa nguôi, nhưng thấy dáng vẻ này của cậu lại có chút không giận nổi, "Cậu đói thì cắn tôi làm gì chứ?"
Dịch Trần Lương mím môi, nuốt nước miếng, thành thật nói: "Cái chỗ cổ của mày nhìn có vẻ ăn rất ngon."
Đứa nhỏ này đã đói đến ngớ ngẩn rồi.

Vân Phương thở dài, từ trên giường bước xuống, "Trưa nay muốn ăn cái gì?"
Tuy rằng Dịch Trần Lương vẫn rất là muốn cắn cổ anh thêm một miếng, tốt nhất là còn có thể tiện thể cho l!ếm cái nữa luôn, nhưng lý trí đã ngăn cậu lại, "Còn cà tím với cà chua mua hôm qua."

Vân Phương đi đến căn bếp giản dị trong nhà, "Đi mua mấy cái bánh bao về đây."
"Được." Dịch Trần Lương từ trên giường nhảy xuống, dùng sức chà chà mặt.
Nhưng trong đầu toàn là Vân Phương.
Cậu trước kia cũng thường xuyên cùng Vân Phương đùa giỡn, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp, nhưng chưa từng thấy quái quái như ngày hôm nay.

Cậu với tay lên tủ đầu giường lấy ly nước lên uống vài hớp, dòng nước lạnh mới ngăn bớt cơn khô nóng trong lòng.
Từ nhà chính đi ra ngoài cậu thậm chí còn không dám nhìn về hướng Vân Phương đứng.
Chắc chắn là do tối qua không có ăn cơm chiều, đói quá mới phạm lỗi thôi.
Vân Phương làm cà tím tỏi nhuyễn và trứng xào cà chua, chờ Dịch Trần Lương mua bánh bao về, hai người ngồi trên ghế xếp nhỏ ăn bữa trưa.
Dịch Trần Lương ăn ngấu ăn nghiến.
"Không ăn sáng?" Vân Phương uống một ngụm nước ấm.
"Không có, không muốn ăn." Ánh mắt Dịch Trần Lương dừng trên vệt hồng nho nhỏ trên cổ anh, lại chột dạ né tránh.
"Tối qua cũng không ăn phải không?" Vân Phương hiểu rõ.
"Không muốn làm." Dịch Trần Lương thở dài, "Phiền lắm."

"Bị đói là đáng lắm." Vân Phương dùng đũa chỉ chỉ cậu, "Đừng ỷ còn trẻ mà không biết quý trọng cơ thể, đau dạ dày thì có mà tự chịu."
Mình khó chịu chỉ mình mình biết, bị đau dạ dày nằm bò trên giường không dậy nổi tỉnh lại đến một miếng nước nóng cũng không uống được chỉ có thể mở to mắt chờ đến hừng đông, Vân Phương hiện giờ nhớ lại theo bản năng mà nhíu mày.
"Mày nói chuyện giống y như ông chú sửa xe đầu ngõ." Dịch Trần Lương vô tình cười nhạo anh.
Vân Phương cười lạnh, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi chính mình xém nữa nói lỡ miệng, quyết định không nói nữa.
Anh ở trước mặt Dịch Trần Lương quá mức thả lỏng, lơ đãng lúc nào cũng có thể lộ ra chân tướng.

Tuy rằng bây giờ dù anh có tự chỉ vào mũi nói mình là Dịch Trần Lương của hai mươi năm sau thì có lẽ cũng chỉ bị Dịch Trần Lương coi như thằng điên, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Ăn no uống đủ, Dịch Trần Lương thoả mãn chùi miệng.
"Đêm nay là qua năm mới, công viên Tân Thủy sẽ bắn pháo hoa." Vân Phương đá đá đôi chân trần của cậu, "Đi coi không?"
"Mày muốn đi hả?" Dịch Trần Lương duỗi chân đạp lên giày Vân Phương, đắc ý cong khoé miệng.
Thật ra Vân Phương đối với cái gọi là qua năm cùng pháo hoa không có chút hứng thú nào, nhưng lại nghĩ đến Dịch Trần Lương lẻ loi một mình ở nhà, mở miệng nói: "Cùng đi xem đi."
"Được thôi." Dịch Trần Lương mới vừa cơm nước xong không muốn di chuyển, ngồi trên ghế xếp dùng hết chân này đến chân khác giẫm tới giẫm lui trên giày Vân Phương.
Vân Phương càng thêm cảm thấy Dịch Trần Lương giống hệt con chó con, đối xử hơi tốt với cậu là liền dính lấy, nhờ ăn không nhớ đánh, luôn thích cọ cọ, mà cố tình còn làm người ta không thể xuống tay đánh một trận được.
Con chó con này còn sẽ cắn người.
Vân Phương nhớ đến là tức giận, một cái tát đánh lên đùi cậu, "Đi mang vớ vào."
Dịch Trần Lương vuốt bụng híp mắt, "Không muốn nhúc nhích đâu."
Vân Phương lại đánh thêm một cái, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy vớ cho cậu, kết quả mới vừa đi đến cửa, sau lưng đột nhiên nặng xuống.


Dịch Trần Lương cả người bám lên lưng anh, cả đầu lông nóng hừng hực đụng vào cổ anh.
Vân Phương bị cậu cọ làm cho da đầu tê dại, cảnh cáo nói: " Nếu dám cắn, tôi thật sự sẽ đánh cậu đấy!"
"Tao không cắn, chỉ ngửi thôi." Dịch Trần Lương một tay ôm cổ cùng anh bước vào phòng ngủ.
Chóp mũi Dịch Trần Lương có chút lạnh, cọ cọ vào phía sau cổ làm Vân Phương nổi một thân da gà, anh duỗi tay đem người túm xuống, "Ngửi cục c*t! Tin tôi đánh cậu thật không hả?"
Dịch Trần Lương dùng sức nghiến răng, không tình nguyện mà theo sức của anh ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Mày dùng cái gì tắm thế?"
Vân Phương cảm thấy Dịch Trần Lương hôm nay có chỗ không được bình thường, nhão nhão dính dính, một cái vỗ lên mặt đem người đẩy ra, "Thư Da Giai." (*)
(*) 舒肤佳
"Mùi còn rất dễ ngửi." Dịch Trần Lương mặt không đổi sắc nói dối, cậu căn bản mùi vị gì cũng không hỏi, nhưng chính là cảm thấy Vân Phương rất thơm.
Còn thiệt ngọt.
Dịch Trần Lương cảm thấy chính mình có thể bị ma nhập rồi, rõ ràng đã ăn no, nhưng vẫn luôn cảm thấy Vân Phương trông thật ngon miệng.
"Được, đợi lát nữa ra ngoài mua một chai mười đồng một chai tám đồng về chiên xào nấu nướng tùy cậu chọn, ngửi một lần cho thỏa thích." Vân Phương tức giận đem vớ ném cho cậu.
Dịch Trần Lương tiếp được chiếc vớ sắp rớt, nhìn chằm chằm mảnh hồng nho nhỏ trên cổ Vân Phương, ánh mắt buồn bã nói: "Vân Phương, hình như tao cắn rách da mày rồi."
Vân Phương: "……"
Hôm nay dù thế nào cái cổ của anh đều không được tha đúng không!.


Bình luận

Truyện đang đọc