ĐỪNG TỎ RA MẠNH MẼ VỚI ANH

Vì đau mà cô khẽ rên nhẹ. Sau khi đánh dấu chủ quyền anh lại đi xuống xương quai xanh quyến rũ của cô mà để lại một dấu ấn. Bàn tay không yên phận bắt đầu thò tay vào áo sơ mi rộng của cô tìm kiếm thứ gì đó mềm mại ấm nóng rất dễ chịu. Không khỏi làm cô rùng mình.

Vì sự kích thích tác động mạnh mẽ  của anh mà cô đã phát ra những tiếng rên kiều mị đến khó cưỡng.

- Ưmmmm.........ưmmmm

Sự va chạm của anh không thề có dấu hiệu dừng lại hoặc nhẹ đi mà còn gia tăng hơn nữa, tiếng run nhẹ của chiếc giường lại bắt đầu vang lên trong không gian ngập tràn ám muội ấy.

- Ưmmmmm....

Không thể chịu nổi sức lực của Hàn Vũ Thần, Tống Thanh Hà hai tay nắm chặt ga giường khiến nó trở nên nhăn nhó cả lên.

Hàn Vũ Thần liền dừng lại, đồng thời cô cũng được thở. Hai mắt cứ nhắm chặt khéo mắt ươn ướt. Anh nhẹ tay lau đi nước mắt cho cô rồi trượt dài lên trán lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm.

Cô cảm nhận được hai tay đang bấu víu vào ga giường được anh gỡ ra, sau đó từng ngón tay to thon dài của anh xen vào giữa của từng ngón tay nhỏ của cô rồi nắm chặt lấy.

Âm thanh khàn khàn bên tai.

- Nếu đau, có thể bấu vào tay anh. Anh muốn biết em phải chịu đau thế nào, cứ trút hết lên anh.

Tim cô không hiểu sao lại đập dữ dội.

Nói rồi Hàn Vũ Thần lại tiếp tục xâm chiếm cô. Tống Thanh Hà cô cứ tưởng mình được thoát nhưng cô đã sai lầm.

Thấy đầu anh bắt đầu di chuyển xuống vùng ngực quyến rũ của cô, tim liền đập dữ dội " không lẽ anh muốn....."

- Ứm.....ư...ưm.....

Hàn Vũ Thần chiếm lấy một bên ngực cô, bên còn lại không để cho rảnh rổi anh liền nắn bóp đủ hình dạng. Mặt cô bây giờ đỏ hơn quả cà chua chín.

Căn phòng lại bắt đầu phát ta những âm thanh ái muội khiến người ta đỏ mặt.

________bắt đầu suy nghĩ nào_________

_________________?___________________

Sáng hôm sau, vì sự trống vắng và lạnh lẽo của ai kia làm tỉnh giấc mộng của anh.

Hơi nheo mi, anh ngồi dậy dựa vào thành giường êm ái. Bất giác đặt bàn tay rắn chắc vào nơi cô nằm anh thở dài một hơi.

Anh là người biết rõ nhất, do hôm qua vì ghen tức cô nên mới kích động mà thô lỗ như thế, anh biết cô chắc chắn bị anh làm cho bị thương, nhưng lại không chịu nghỉ ngơi mà lại dậy sớm đến công ty nhưng vẫn không quên làm bữa sáng cho anh.

Không biết tại sao anh lại nhớ cô ngay lúc này. Chợt nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của cô lại nằm bên tủ kế giường.

Anh càu mày cầm lấy chiếc nhẫn lên ngẫm nghĩ. Chiếc nhẫn cưới này là do một mình cô chọn. Đúng! Cả việc chọn nhẫn anh cũng để cô tự chọn. Khi chọn nhẫn cưới người con gái nào cũng chọn cho mình một chiếc nhẫn kim cương kếp hợp với hoa văn cực đẹp nhưng cô thì không.

Nhìn chiếc nhẫn mà cô chọn cũng có thể nói lên tính cách của cô như thế nào, chiếc nhẫn không có hoa văn cũng chả có kim cương nó còn giản dị hơn cả chiếc nhẫn của anh.

Cuộc hôn nhân này ngay lúc đầu nó chỉ là một cuộc trao đổi, cô cần tiền anh cần vợ thế là cuộc hôn nhân được diễn ra không có tình yêu.

Ngay từ khi chấp nhận cuộc hôn nhân này cô thừa biết nó ra sao, cô biết mình đang đứng ở đâu cũng tự lui về vị trí vốn định sẵn của mình mà yên phận không dám nhúng nhích.

Cô không thích cầu kỳ kiểu cách, càng đơn giản cô càng thích, người ta nói kim cương có thể làm mờ lý trí phụ nữ nhưng cô lại không như vậy, những thứ nó đúng là nó rất đẹp nhưng nó không phù hợp cho người như cô.

Bất giác anh nở một nụ cười.

" Đúng thật là, em đúng là người con gái đặc biệt trong số đặc biệt mà anh biết "

__________________

Công việc 1 tháng nay coi như đã xong, cô được nghỉ phép nên nhanh chống về nhà lấy đồ đạc bỏ vào balo chuẩn bị đi về thăm ông.

Trên xe khách, cô mới nhắn tin cho anh.

" Công việc nhanh chóng, nên em trên đường về thăm ông. Anh cũng tự chăm sóc cho mình mấy ngày tới nhé! "

Khoảng vài phút sau điện thoại cô run nhẹ.

" Ừ. Cho anh gửi lời thăm ông, nhớ chú ý an toàn, khi nào tới nơi báo anh một tiếng "

" Vâng"

Báo cho anh xong cô tựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài.

" Vũ Thần, anh cũng nên tập chăm sóc bản thân khi không có em ở bên đi, có lẽ khoảng thời không có em bên cạnh sẽ rất nhanh"

Và những điều đó cô sẽ không bao giờ nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc