ĐỪNG TƯỞNG RẰNG HÓA TRANG THÌ TA SẼ KHÔNG NHẬN RA NGƯƠI

Ngày hôm sau, Mai Nhân bưng một bên mặt đi vào lớp.
Bưng một bên mặt tìm người, bưng một bên mặt mặt ngồi xuống, Cương Tử Chung ngồi một bên ruốt cuộc nhịn không được: “Người đẹp làm sao vậy? Mặt mày hốc hác sao?”
Mai Nhân xoa xoa mặt mình, nếu thực sự mắt mày hốc hác thì tốt rồi…
Chung Tử Cương nhìn thấy cặp mắt u oán của cậu miệng run lên lảng sang chuyện khác: “Hôm qua gọi cậu sao không tới, làm bọn này chờ cả buổi.”
Không nói đến thì thôi, nhắc đến Mai Nhân liền bùng nổ: “Chết tiệt, các cậu không phải nói đánh nhau sao? Kết quả thế nào?”
“Cái gì đánh nha?” Chung Tử Cương bắt đầu chả hiểu gì: “Lúc đầu rất loạn, sau đó Hác Cung của S đến thì rất tốt a, hắn một mực đứng bên cạnh xem chúng ta chơi bóng thôi.”
Mai Nhân: “…..”
Chung Tử Cương hiển nhiên rất ngưỡng mộ giàu có đẹp trai, mắt sáng lên nói: “Vào thời điểm kết thúc Hác Cung còn nói trường chúng ta quả nhiều mỹ nữ a, hắn hôm đó liền nhất kiến chung tình, còn cầm giày của người ta nhé.”
Mai Nhân: “…..”
Chung Tử Cương đột nhiên buồn rầu nhíu mày, nhìn Mai Nhân nói: “Bất quá nói đến mỹ nhân, trường chúng ta có người đẹp chân size 42 sao…?”
Mai Nhân không trả lời mà trực tiếp lấy cả hai tay bưng kín mặt…
Ở đại học việc học tương đối lỏng lẻo, buổi chiều không có tiết đám nam sinh tự nhiên đều kéo nhau chạy tới sân bóng chơi, bởi vì hôm trước phát sinh sự kiện avatar (…..), Mai Nhân đối với sân thể dục có chút bối rối, luôn luôn có ảo giác mặt mình so với sân thể dục còn lớn hơn nhiều….
Chung Tử Cương so với cậu thì tích cực hơn, hướng về đằng xa sân thể d*c vẫy tay hét lớn: “Hác Cung! Hác Cung!”
Hác Cung đang cúi đầu nhìn mặt đất, nghe thấy có người gọi mình, hắn hơi hơi ngẩng đầu lên.
Mai Nhân thầm nghĩ rằng: quả là cao lớn đẹp trai hơn người a, nhìn với góc 45 độ như thế này mất hồn, mất hồn a…..
Hác Cung đứng lên chào hỏi Chung Tử Cương, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở trên mặt Mai Nhân.
Người kia vẫn bình tĩnh tiếp tục bưng lấy một bên mặt.
Hác Cung nhíu mày, hai tay nhàn nhã đút trong túi quần không nói gì.
Chung Tử Cương ở giữa nhìn hai người, cười ngây ngô kiên trì thêm một chút: “Hắc hắc, mỹ nhân của chúng ta hôm nay đau răng…ân, đau răng ha hả…”
Sau đó Mai Nhân thực nể tình ầm ừ một tiếng…
Hác Cung cười ôn hòa: “Không có gì, tôi hôm nay chân cũng không được tốt, cùng cậu ấy ngồi ở ngoài xem mọi người đánh là được rồi.”
Mai Nhân cả người cứng ngắc ngồi ngoài sân, bỏ tay ra khỏi mặt cho đỡ nóng, còn Hác Cung ngồi bên cạnh cậu thì rất nhàn nhã, chân duỗi thẳng ra, hai tay chống trên đất.
Cho dù không nói lời nào nhưng Mai Nhân cũng rõ ràng Ánh mắt của Hác Cung đang ở trên mặt mình.
“Tôi nói…” Hác Cung chậm rãi mở miệng.
Mai Nhân nội tâm run rẩy, rít gào: đến đay đến đây đến đây!!! Rút cục đến đây!!!!
Hác Cung thản nhiên nói: “Mặt cậu toàn mồ hôi.”
Mai Nhân mê man nhìn đối phương: “….?”
Hác Cung hiển nhiên bộ dạng nhin cười cúi sát vào Mai Nhân tinh tế đánh giá một phen, thuận miệng hỏi: “Mai Nhân, cậu có chị, em gái không?”
Mai Nhân bật người cảnh giác đứng lên: “Để làm chi?”
Hác Cung bình thản cười: “Nga, tôi hôm qua gặp được một nữ hài tử, lớn lên lên với cậu giống nhau nên tùy tiện hỏi.”
Mai Nhân mặt ngoài thật bình tĩnh nhưng nội tâm sớm đã loạn rồi, nào là biến thái a! gay a! khó phân biệt a! avatar a! chàng trai trẻ! WOW đội trưởng vũ em (…..) từng câu từng từ hoá thành những con chữ lớn font Hoa Văn Tân Nguỵ 2 ám não cậu…
Mai Nhân dùng chút lý trí cuối cùng khống chế xúc động muốn bỏ chạy của mình u ám nói: “Không cần tạo sự chú ý của muội muội tôi!”
Hác Cung nhún vai, cườu cười không rõ ý tứ: “Vậy cậu nhận thức cô gái kia sao? Ngô, chiều cao so với cậu không sai biệt lắm, lớn lên có chút trung tính, lông mi rất dài, ân…..mắt cá chân rất nhỏ.”
Mai Nhân theo bản năng rụt chân lại, Hác Cung như không thấy tiếp tục nói: “Cậu có ấn tượng sao?”
Mai Nhân tiếp tục bưng mặt, hàm hồ nói: Ân….không, có đi…”
Hác Cung rõ ràng rất thất vọng, nhìn cậu có chút thương tâm: “Thật sự không có sao?”
Mai Nhân: “…..”
Vì sao lúc trước không ai nói cho anh ta đẹp trai, giàu có cũng có thể giết người aaaaaa!!
Tan cuộc bỗng nhiên Hác Cung kêu một tiếng: “Mai Nhân.”
Mai Nhân cẩn thận để lộ ra nửa khuôn mặt nhìn đối phương.
Hác Cung từ trong túi lấy ra một gói: “Ngày hôm qua nàng làm rơi giày, tôi không tìm được cái giống thế, bất quá nếu cậu có thể tìm được nàng liền thay tôi đưa lại cái này biết không?”
Mai Nhân nội tâm phức tạp nhận lấy, vừa mở ra liền hoảng sợ, cài này đắt hơn mấy mươi lần.
“Cái này rất quý….” Mai nhân đem giày đẩy trở về.
Hác Cung kì lạ nói: “Lại không phải cho cậu, cậu rối cái gì?”
Mai Nhân bị sặc nước miếng luôn ế, cậu cảm thấy IQ mình chọi với hắn quả thực không đủ dùng….
Mai Nhân do dự một lúc, sau đó mới kiên trì nói:”Kia….tôi sẽ thử xem…..giúp, giúp cậu đưa cho nàng….”
Hác Cung câu lên khóe miệng: “Ân, tôi tin tưởng ở cậu, rắc rối.”
- - - - - - - - - -
đội trưởng vũ em: người có chức nghiệp là dược sư, đội trưởng trong trò chơi World of WarCraft
Hoa Văn Tân Nguỵ 2: là một dạng font chữ tiếng Hoa

Bình luận

Truyện đang đọc