DƯỢC SƯ 0 CẤP

Tiểu Cam Đạo Phu trông coi Trích Nguyệt tửu quán vào ban đêm, thuận tiện bế quan tu luyện lại ma lực bị hao tổn mấy ngày trước. Ngồi một chỗ bán rượu thu tiền cũng vô cùng sung sướng, đối với cuộc sống trò chơi bây giờ hắn rất thoả mãn. Tin rằng qua vài ngày nữa thì hắn sẽ có đủ tiền đến chợ đêm mua người máy Transformers đã ngừng bán trên thị trường. Theo Diệp Ly Ly, loại đồ chơi đã thịnh hành hơn trăm năm trước đối với một đứa nhỏ mười tuổi như hắn vẫn còn rất hấp dẫn.

Nếu như trong nhà không phải có một vị anh trai củi mục thì có lẽ hắn đã có thể trải qua tuổi thơ nhàn nhã mà một đứa nhỏ mười tuổi nên có. Nghĩ đến điều này, Tiểu Cam Đạo Phu trừng mắt nhìn ra cửa, lẩm bà lẩm bẩm rằng bây giờ cũng là lúc hai vợ chồng chuyên sống về đêm kia phải trở về rồi.

Giữa những tia nắng ban mai, một người lưng hùm vai gấu đang đi về phía tửu quán.

Kỷ Nguyên Ma Pháp không phải là không có người chơi lưng hùm vai gấu, nhưng trang bị của người chơi này thật sự quá mức quỷ dị. Áo bào màu trắng phiêu dật, trên đầu có một vầng sáng óng ánh, sau lưng cánh xoã tung rủ xuống đất, từng bước đi thì từng chiếc lông vũ lại tung bay. Khoan khoan…chờ một chút! Tiểu Cam Đạo Phu dụi dụi mắt. Cánh? Vầng sáng?

Cánh!

Vầng sáng!

Kỷ Nguyên Ma Pháp ngoại trừ sự khác biệt về chủng loại ra thì còn được phân chia theo chính phái cùng tà phái. Không thể nghi ngờ rằng thành Tác Đa Mã nhất định thuộc về phe phái tà ác. Như vậy, NPC đại diện cho chính phái xuất hiện ở thành Tác Đa Mã là có nguyên nhân gì?

Thành thị ở Kỷ Nguyên Ma Pháp đều dựa trên nguyên mẫu trong Thánh kinh, được Tiểu Cam Đạo Phu - nửa giáo đồ đạo Cơ Đốc, điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến Thánh kinh trong thành Tác Đa Mã. Thượng đế nghe tin dân chúng trong thành Tác Đa Mã đều là người rất tà ác, cho nên quyết định phái người đến điều tra xem họ có làm ra tội ác gì hay không, sau đó mới quyết định trừng phạt bọn họ. Tiểu Cam Đạo Phu bỗng nhiên mở to mắt, cầm bàn tính tiền đập mạnh xuống bàn.

Khó trách dân chúng thành Tác Đa Mã mặc kệ chị Ly Ly cùng tên anh trai ngốc nghếch kia muốn làm gì thì làm, phát triển cả cái tửu quán đến to lớn vô cùng như vậy.

Đến lúc thành Tác Đa Mã gặp chuyện không may thì kẻ gặp nạn chính là đám người vô duyên vô cớ xông ra như bọn họ.

Tiểu Cam Đạo Phu hung hăng đạp quầy hàng một cước, dùng phần mềm thông dịch ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông đám người chơi giảo hoạt thành Tác Đa Mã, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vùi đầu xuống bàn tính tiền. Tiểu Bạch Cẩu cũng bị hai người kia vứt bỏ như hắn đang duỗi chiếc vuốt của mình cào cào đầu hắn, Tiểu Cam Đạo Phu ngẩng đầu trừng mắt với nó.

Tiểu Bạch Cẩu vẫn bình tĩnh như cũ, đưa móng vuốt chỉ vào ngoài cửa.

Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly nhảy xuống từ mái hiên, nhìn thấy bộ dạng uể oải của Tiểu Cam Đạo Phu liền không hiểu ra sao. Diệp Ly Ly quay đầu nhìn về phía người chơi lưng hùm vai gấu đang tới gần, sau đó tiến đến vỗ vỗ vai Tiểu Cam Đạo Phu, trấn an:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Đừng sợ, tuy bộ dạng hắn có chút dọa người, nhưng không có quy định nào là phải có phong thái yểu điệu tựa như trích tiên, nhiều lắm thì sau này tìm một người vợ cũng tương đương như vậy là được.

[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu:...

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý:...

Người chơi có khuôn mặt dữ tợn kia đi vào tửu quán, nheo mắt nhìn Diệp Ly Ly, giọng nói lạnh như băng:

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Sứ Thần Chính Phái: Rất bình thường.

Tiểu Cam Đạo Phu cùng Minh Nguyệt Thiên Lý cũng nhìn Diệp Ly Ly, gật gật đầu đồng ý.

Ánh mắt sứ thần rơi vào trên người Tiểu Cam Đạo Phu, giọng điệu vẫn không thay đổi:

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Sứ Thần Chính Phái: Tuy còn nhỏ nhưng thật sự không được tốt lắm.

Minh Nguyệt Thiên Lý ha ha cười, nhìn qua em trai nhà mình với ánh mắt xem thường. Tuy vẫn thường tự vấn lòng rằng hắn cảm thấy Tiểu Cam Đạo Phu là một hạt giống tốt, nhưng có người thay hắn đả kích thằng nhóc không biết lớn biết nhỏ này vẫn khiến cho hắn cảm thấy khá thoải mái. Từ lúc hắn cười, ánh mắt của sứ thần cũng chuyển dời đến trên người hắn. Trên khuôn mặt dữ tợn của hắn ta bỗng nhiên run lẩy bẩy, đồng tử co rút lại như không dám tin. Hắn ta bắt đầu cảm thấy khiếp sợ mà lui ra phía sau hai bước.

Minh Nguyệt Thiên Lý nheo mắt.

Tên sứ thần kia bỗng nhiên vịn vào cột đá ven đường mà nôn mửa liên tục, trong miệng cứ lầm bầm tại sao chính phái trên đời này lại cứ bị tà phái ám toán!

Gân xanh trên thái dương của Minh Nguyệt Thiên Lý run lên giần giật.

Diệp Ly Ly cùng Tiểu Cam Đạo Phu hai mặt nhìn nhau.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Ha ha ha…!

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Huynh cũng có ngày này ha!

Xem ra vận khí của Minh Nguyệt Thiên Lý ở Kỷ Nguyên Ma Pháp này không tốt cho lắm. Vốn dĩ một mình chống lại Độc Long trong hang động Korda và rớt mất mười cấp, sau đó lại bị một tên có khuôn mặt như thợ giết heo nôn ra tới mật xanh mật vàng khi nhìn thấy dung nhan của hắn. Diệp Ly Ly cười mỉm nhìn khuôn mặt trắng đen thất thường của Minh Nguyệt Thiên Lý, cảm thấy khoảng thời gian này ở Kỷ Nguyên Ma Pháp cũng thật thú vị.

Người chơi ở thành Tác Đa Mã xung quanh tửu quán nhìn thấy bóng dáng tục tằng của tay sứ thần liền không khách khí hô lên với Diệp Ly Ly:

[Phụ cận] Lady Killer: Bà chủ Không Phải, mau đuổi tên này đi!

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Sao nha?

[Phụ cận] Lady Killer: Bà chủ cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của hắn ta rồi đó!

[Phụ cận] Hận đàn bà: Loại người này có thể hủy diệt sự nhân đạo một cách dễ dàng!

[Phụ cận] Chú lùn đẹp trai (1): Lớn lên xấu xí không phải là lỗi của hắn, đi ra dọa người khác mới là hắn không đúng!

(1) Dwarves: Người lùn.

[Phụ cận] Lady Killer: Đúng vậy!

[Phụ cận] Chú lùn đẹp trai: Nhất là hắn còn một mẫu thân có dung mạo tương tự như vậy, quả thật là kéo cả gia phả ra đường hại người mà!

[Phụ cận] Heartbreakers: Hắn ghen ghét nhan sắc chim sa cá lặn, ngọc thụ lâm phong của lão tử đây mà!

[Phụ cận] Lady Killer:...

[Phụ cận] Chú lùn đẹp trai:...

[Phụ cận] Hận đàn bà:...

[Phụ cận] Lady Killer: Tóm lại, hãy đuổi hắn ra khỏi tửu quán đi!

Trong tửu quán có {Cửu Cửu tiêu đồ}, người chơi đứng trong phạm vi cho phép không thể PK lẫn nhau. Diệp Ly Ly vốn còn muốn thưởng thức sắc mặt trắng đen của Minh Nguyệt Thiên Lý, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đen kia đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt kia sâu như một chiếc đầm không thấy đáy, Diệp Ly Ly rất không có khí phách mà thu lại toàn bộ thực đơn trong tửu quán, treo biển thông báo đóng cửa. Trong chốc lát, những người vốn vẫn còn trong tửu quán lại ngay lập tức bị thanh lý ra ngoài, kể cả tên sứ thần đầu trâu mặt ngựa kia.

Sau cánh cửa, thanh âm quần ẩu, tiếng kêu thảm thiết vang lên ầm ĩ. Từ xa vẫn có thể nhìn thấy quyền ảnh giao thoa, lông vũ bay tán loạn...

Vô cùng thảm thiết...

Minh Nguyệt Thiên Lý nâng tách trà búp Minh Tiền (2), tựa lưng trước cửa sổ, nhàn nhã nhấp từng ngụm. Diệp Ly Ly hiểu sâu sắc một điều rằng, có thể đắc tội với quân tử nhưng đừng đắc tội với tiểu nhân, nhất là một tiểu nhân tự kỷ.

(2) Trà búp Minh Tiền: Loại trà ngon được hái trước tiết Thanh Minh.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Minh Nguyệt Thiên Lý thay đổi.

Diệp Ly Ly nhẹ liết qua, lại nhìn thấy người chơi bên ngoài đều đã ngừng tay, ánh mắt nhìn lên không trung.

Diệp Ly Ly ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng thật nhỏ đứng giữa không trung, cánh chim trắng như tuyết chậm rãi mở ra, lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra khí chất ưu nhã của người nọ.

Vầng sáng màu trắng chói mắt tản ra trên không trung, lúc rơi xuống mặt đất đã hóa thành vầng sáng nhàn nhạt.

Những người chơi dưới đất trợn mắt há hốc mồm nhìn lên, đôi cánh màu trắng mở ra khép lại, lông vũ lại rơi xuống như sương mù giữa vầng sáng. Bóng dáng người nọ dần dần mơ hồ.

Diệp Ly Ly nháy mắt mấy cái, xác định mình không có nhìn lầm. Người nọ dường như là bỗng nhiên rơi xuống giữa không trung, rơi vào người gã sứ thần tục tằng kia, chiếc cằm gối lên đầu hắn ta, lông mi thật dài trên mặt lưu lại một bóng mờ nhàn nhạt.

{Thuật chữa trị}

Phạm vi rộng lớn, nhưng vẫn chữa trị hết vết thương của những người xung quanh!

Xuất thân từ dược sư như Diệp Ly Ly chợt nhảy dựng lên. Muốn sử dụng {Thuật chữa trị} bao trùm lên toàn bộ thành Tác Đa Mã phải cần tu vi rất cao, ngoài ra còn tiêu hao rất nhiều nội lực, ngay cả bản thân cô còn không làm được điều đó…

Bên cạnh đó, chuyện ngu xuẩn trong kỹ năng này chính là… cứu sống luôn cả kẻ địch.

Tên sứ thần tục tằng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Ly Ly đang tựa vào cửa sổ xem kịch vui, nói:

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Sứ Thần Chính Phái: Lão tử sắp giận dữ.

Diệp Ly Ly nhìn dung nhan tuấn mỹ đang gối cằm lên đầu hắn ta, lẳng lặng ngủ. Cô rất không sợ chết mà tiếp lời:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Hậu quả rất nghiêm trọng sao?

Minh Nguyệt Thiên Lý hết sức tán thưởng đối với một Diệp Ly Ly không sợ chết. Hắn cảm thấy cô gái này mặc dù thực lực không bằng ai, mặc dù ngốc nghếch, mặc dù chậm tiêu, nhưng tính tình lại thẳng thắn cùng khí khái, khiến cho hắn càng nhìn càng thích... càng nhìn càng thích xem cô sẽ chết như thế nào.

Sứ thần tục tằng kia nhìn sang tấm biển quảng cáo của Trích Nguyệt tửu quán, sau đó lại nhìn sang Diệp Ly Ly, cười lạnh:

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Sứ Thần Chính Phái: Hậu quả có nghiêm trọng hay không, ta không biết. Thế nhưng lần này lão tử đến chơi ở thành Tác Đa Mã xem như không thành, các người cứ ở đó mà chờ đi! Ta sẽ trở về báo cáo cho Thần Vương, thành Tác Đa Mã này quả nhiên là nơi chứa đầy tội ác, luôn ra tay tàn ác đối với người ngoài, các ngươi sẽ bị hủy diệt nhanh thôi.

Diệp Ly Ly bĩu môi, xem ra tên này vẫn còn chưa biết vì sao mình bị quần ẩu.

Diệp Ly Ly cười tủm tỉm nhìn qua người bên cạnh mình, quả nhiên, Minh Nguyệt Thiên Lý cũng khẽ cười, ló mặt ra ngoài cửa sổ hỏi thành chủ thành Tác Đa Mã:

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành chủ đại nhân, thành Tác Đa Mã còn thủy lao trống không?

Thành chủ thành Tác Đa Mã gật gật đầu, người chơi xung quanh đột nhiên nhảy xuống.

Sứ thần tục tằng đáng thương đã tiêu hao gần hết nội lực để chống đỡ với cuộc quần ẩu vừa xảy ra, cho nên hắn ta vốn dĩ không còn chút sức lực nào để chống đỡ. Với thế lực người đông thế mạnh, hắn ta nhanh chóng bị bắt.

Diệp Ly Ly nhớ tới bản thân mình bị lừa vô số lần, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Đây cũng là do huynh tính toán từ trước?

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Điêu nhân nên dùng thủy lao để giam giữ.

Điêu nhân... Điêu nhân...

Đây chính là NPC sứ thần nha!

Diệp Ly Ly cười đến hai hàng lông mày cong lên, nói:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Câu nói của sứ thần nhất định cũng nằm trong kế hoạch của...

Nhìn thấy sắc mặt đang đen dần của Minh Nguyệt Thiên Lý, Diệp Ly Ly tự khích lệ chính mình rằng cần phải có chừng có mực, cho nên nín cười, nín cười…

Không ngờ sau lưng lại truyền đến trận cười vang.

[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Điêu nhân!

[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Điêu nhân!

[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Ha ha ha…

[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Ha ha ha…

Tiểu Bạch Cẩu giơ móng vuốt ra hình chữ V với Minh Nguyệt Thiên Lý, Tiểu Cam Đạo Phu lại cười đến ngã trước ngã sau.

Sắc mặt của Minh Nguyệt Thiên Lý đã khôi phục lại lúc bình thường, đôi mắt màu đen chân thành nhìn Diệp Ly Ly.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Ném bọn họ ra ngoài, hoặc là tự ném mình ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc