ĐƯỢC THIẾU GIA NGỒI CÙNG BÀN BÁ ĐẠO SỦNG ÁI

"Chào...buổi sáng tốt lành!" Âm thanh trầm thấp lọt vào tai, Diệp Phồn vốn đang muốn đem người đang đè nặng thân mình đẩy ra, nghe hắn nói, lại lẳng lặng nhìn hắn, cũng như bị thôi miên mà đáp lại một câu.

Lý Thiệu Quân nhìn bộ dáng Diệp Phồn ngốc manh, thấp giọng cười khẽ hai tiếng.

Diệp Phồn nghe tiếng cười này phản ứng lại, giật mình hỏi: "Cậu... cậu sao lại ở trong này?"

Người phía trên thấy Diệp Phồn không còn đẩy mình ra, cũng không vạch trần, thực tự giác tiếp tục duy trì tư thế, chọn mi nói: "Đây vốn chính là phòng của tôi, tôi ở đây thì có vấn đề gì sao?"

Lý Thiệu Quân hỏi vặn lại làm Diệp Phồn lập tức không trả lời được, cậu lúc này mới phản ứng được đây là phòng của hắn, là chính mình đi chiếm phòng người ta, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu cả đêm qua đều ngủ ở đây?"

Lý Thiệu Quân gật gật đầu: "Ngày hôm qua dọn dẹp yến hội sinh nhật rất hao tâm tổn sức, nên tôi cũng không làm phiền người hầu đi dọn phòng khác, cũng sợ cậu nửa đêm tỉnh lại rồi sợ hãi, dù sao giường này cũng lớn, ngủ cùng giường chút cũng sẽ không có vấn đề gì".

"A... nga, kia thật sự cám ơn cậu chăm sóc tớ". Diệp Phồn đã bị Lý Thiệu Quân nói đến mơ hồ, cậu tổng cảm thấy có chút kì quái, nhưng lại không nói rõ ràng được đối phương nói sai chỗ nào.

Cậu nhớ tới người mình, mới phát hiện Lý Thiệu Quân còn đang ở phía trên người mình, lấy tay đẩy, thập phần quẫn bách nói: "Cậu mau đứng lên đi, tớ muốn rời giường".

Lý Thiệu Quân vẫn nhìn Diệp Phồn trên mặt ửng đỏ, tay để trên ngực hắn bắt đầu dùng sức, hắn nghiêng người sangmột bên, buông cậu ra.

Lý Thiệu Quân dựa vào đầu giường, nói với cậu: "Cậu ngủ thêm đi, vẫn còn sớm".

Diệp Phồn xốc chăn ngồi dậy, lắc lắc đầu "Không ngủ được nữa, trời sáng rồi, chuẩn bị đến trường thôi".

"Hôm nay không cần đi học, tôi giúp cậu xin nghỉ ốm hai ngày rồi, hai ngày này hảo hảo nghỉ ngơi. Bác sĩ nói cậu tinh thần hao tổn, cần tĩnh dưỡng hai ngày, học tập lúc nào cũng được, còn thân thể mới quan trọng".

"Không cần xin phép, tớ muốn đi học". Diệp Phồn sốt ruột đứng dậy, kết quả chưa đi được hai bước thân thể liền có chút hư nhũn, có thể là di chứng mắc mưa.

Lý Thiệu Quân chạy nhanh đỡ lấy thân người Diệp Phồn, trách cứ: "Cậu xem, thân thể đã như vậy rồi, còn muốn đến trường, ngoan ngoãn ở nhà cho tôi".

Diệp Phồn không còn khí lực, bị Lý Thiệu Quân áp nằm trở về giường.

Lý Thiệu Quân lại rót cho cậu cốc nước "Uống chút nước ấm này, ngủ tiếp sẽ ngon hơn, nằm xuống nghỉ cho tôi".

Nói xong cũng lên giường, nằm vị trí ban nãy, bất quá chân tay không còn táy máy nữa, mắt híp lại, không để ý hình tượng mà ngáp một cái, nói: "Bác sĩ nói sau khi cậu uống thuốc, nửa đêm dược hiệu phát tác cậu có thể bị nóng lên, tôi sợ cậu không thoải mái lại không có người chiếu cố, mới nằm ngủ trên giường cùng".

Diệp Phồn nghe xong trong lòng thực áy náy, xem Lý Thiệu Quân bộ dáng thành thực như vậy, gật gật đầu, kỳ thật trên giường Lý Thiệu Quân rất thoải mái, cậu cũng muốn nằm thêm một lúc, nhìn Lý Thiệu Quân nhắm hai mắt vẫn anh tuấn như cũ, Diệp Phồn an tâm nhắm mắt lại, ngủ thêm một giấc.

Lý Thiệu Quân giả bộ ngủ cho đến khi Ngũ quản đến gõ cửa, mới kêu Diệp Phồn rời giường rửa mặt, tiếp theo xuống lầu ăn sáng.

Bữa sáng chuẩn bị cũng thật chu đáo, đều là cháo vô cùng dinh dưỡng, còn có trứng chần nước sôi.

Lý Thiệu Quân ngồi bên cạnh Diệp Phồn, ngồi xuống liền tự nhiên cầm bát múc cháo, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Phồn. Diệp Phồn nói cảm ơn, kêu chính cậu tự múc được.

Lý Thiệu Quân cười cười, lấy thìa đưa cho cậu, sau đó ôn nhu nhắc nhở: "Ăn từ từ, cẩn thận nóng".

Diệp Phồn gật đầu, bắt đầu nhấm nháp hương vị của cháo, thật sự rất ngon, cháo nhuyễn vừa phải, còn thơm ngát, đây là lần đầu tiên Diệp Phồn chính thức được ăn một bữa sáng tại nhà.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lý Thiệu Quân, trong lòng cảm kích không thôi.

Lý Thiệu Quân cười nhìn cậu, trong lòng nghĩ, về sau sẽ làm cậu càng hạnh phúc.

Vợ chồng Diệp gia từ sớm đã đến Thiệu gia làm việc, Diệp Đức Toàn kêu La Tú Hoa đi tìm Diệp Phồn, để cho mụ thuyết phục Diệp Phồn, đem người trở về nhà.

La Tú Hoa thực không tình nguyện, mụ không muốn phải nhún nhường trước Diệp Phồn, do dự hồi lâu, mới đi sang bên biệt thự tìm người hỏi chỗ Diệp Phồn ở, kết quả người hầu trả lời cậu cư nhiên còn đang ngủ. Hừ, xem ra Diệp Phồn ở Thiệu gia cũng thật dễ chịu, còn mệt bọn họ lo lắng nghĩ nhiều.

Mụ thở phì phì, định quay người rời đi, chưa được mấy bước, chợt nghe hai người mụ vừa hỏi đang thì thầm nghị luận về mụ.

Trong đó, một nữ nhân béo hơn nói: "Uy, nghe nói gì chưa? Thiệu lão phu nhân hình như định đuổi La Tú Hoa".

Một người khác gầy gầy có chút kinh ngạc nói: "Không thể nào, ngày hôm qua không phải bà ta còn tham gia yến hội sinh nhật tiểu thiếu gia sao? Cô không biết bà ta vẻ mặt đắc ý thế nào đâu!"

Nữ nhân béo khinh thường nói: "Còn không phải mượn hào quang của đứa con lớn là bằng hữu của tiểu thiếu gia, nhưng nghe nói hôm qua bà ta dám ra tay đánh con mình, còn muốn đuổi cậu ta khỏi nhà, nghe nói cậu ta là mụ từ trong tay bọn buôn người mua về, lão phu nhân biết đã rất tức giận".

La Tú Hoa nghe xong tâm tình liền đi xuống, thất kinh chạy về, tìm Diệp Đức Toàn xem nên làm sao bây giờ.

Diệp Đức Toàn nghe xong lại cảm thấy không có gì, chỉ là lời của hai nữ nhân huyên thuyên, an ủi nói: "Bà sợ cái gì, có nói thế nào thì Diệp Phồn vẫn do hai ta nuôi lớn, nó cũng là đứa biết nghe lời, dễ mềm lòng, bà cứ khuyên vài câu, không phải tốt rồi sao."

Diệp Đức Toàn hiện tại mục đích thứ nhất chính là nhất định phải đưa được Diệp Phồn về nhà, sau đó lợi dụng quan hệ tốt giữa cậu với tiểu thiếu gia, hai là việc nhà còn rất nhiều đang chờ người về làm, thứ ba, nếu Diệp Phồn nguyện ý về nhà, kia Thiệu gia sẽ nể tình cậu là bạn tốt của tiểu thiếu gia mà không truy cứu nhiều.

Ở Thiệu gia làm công nhưng công việc lại không quá vất vả, đừng nhìn hắn chỉ là người làm vườn, tiền lương so với người khác cũng không hề ít, hơn nữa mỗi ngày làm cố định vài giờ, còn lại thời gian thật thảnh thơi, phúc lợi thì tốt vô cùng, ai lại muốn bỏ đi công việc tốt này.

La Tú Hoa vẫn cảm thấy lành ít dữ nhiều, mụ nếu là Diệp Phồn, khẳng định sẽ ở trước mặt Thiệu lão phu nhân tố cáo hết sạch, nhất định nhân cơ hội đem người làm khổ mình dẫm nát dưới chân.

La Tú Hoa mang theo tâm tình sầu lo vào chủ ốc quét tước, bởi vì không yên lòng, quét cũng thực tùy ý, lúc quét tước vô tình va phải ngăn kéo tủ, một hộp trang sức bị rớt ra từ đấy, nhưng mụ cũng không dám lấy, nhìn trộm thật lâu, hộp này đều dính khá nhiều bụi.

La Tú Hoa nhanh tay đẩy khép ngăn kéo lại, không nhìn tới, tùy tiện phủi phủi bụi liền đi ra ngoài, nhưng lúc bước ra ngoài cửa, La Tú Hoa liền quay trở lại, trong lòng đều là tính toán, nói không chừng mụ cũng sắp bị đuổi đi, nhân cơ hội vơ vét một chút, mà có khi Thiệu gia đều đã quên nơi này có cái hộp trang sức.

Mụ nhìn chung quanh, đều không có ai, dù sao mụ đã nhiều lần trộm đi đồ vật này nọ lúc thần không biết quỷ không hay rồi, cũng chưa từng bị phát hiện, chứng tỏ Thiệu gia cũng không thèm để ý mấy thứ đồ vặt vãnh này, thế là yên tâm tiêu sái đi ra ngoài, mà không biết hành vi ăn cắp của mình đã được ghi lại nhất thanh nhị sở.

La Tú Hoa phi thường đắc ý từ trên lầu đi xuống, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, mụ vốn có tật giật mình, đâm hoảng sợ, lại nhìn đến hóa ra là trượng phu nhà mình, mới thở dài một hơi "Ông muốn chết hả, kích động như vậy làm gì, dọa chết tôi luôn".

Diệp Đức Toàn vội vàng nói: "Quản sự nói, mọi người sang tập trung ở biệt thự bên kia, lão phu nhân có chuyện quan trọng cần thông báo. Người khác đều qua đó rồi, chúng ta cũng nhanh đi qua đi".

Chờ cho người làm đều tập trung sau hoa viên, Ngũ quả gia đi theo Thiệu lão phu nhân đi ra, tiểu thiếu gia cùng Diệp Phồn đi theo sau rồi đứng sang một bên.

Thiệu lão phu nhân nhìn người hầu phía dưới, lại nhìn nhìn Diệp Phồn ở một bên, vẻ mặt uy nghiêm, bà nói: "Hôm nay, tôi có hai chuyện quan trọng cần thông báo với mọi người, chuyện thứ nhất, chính là cháu ngoại của tôi cùng hảo bằng hữu của nó là Diệp Phồn rất hợp nhau, tôi cũng thực yêu thích đứa nhỏ này, về sau tôi coi nó như một nửa là người Thiệu gia, các ngươi phải đối với nó như đối với Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn có thể tự do ra vào nơi này, cũng là chủ nhân nơi này".

Thốt ra những lời này xong, phía dưới người hầu ồn ào một trận, Diệp Phồn cùng vợ chồng Diệp gia đều phi thường khiếp sợ, quả thực không thể tin được chuyện này.

Diệp Phồn vội vã muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng Lý Thiệu Quân bên cạnh lắc đầu, ghé vào tai cậu nói: "Trước không cần cự tuyệt, cậu ở trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt ý tốt của bà, sẽ làm bà khó xử cùng đau lòng, để lát sau rồi nói".

Diệp Phồn do dự nhìn những người ở đây, gật đầu, cậu thật sự không nên lỗ mãng cư xử như vậy. Bất quá cậu thật không chịu nổi ân huệ lớn như vậy của Thiệu gia, cậu báo đáp không hết a.

La Tú Hoa cùng Diệp Đức Toàn đều kinh ngạc há to miệng, đây quả thực là vận may từ trên trời rơi xuống a.

Giờ phút này La Tú Hoa thật muốn tát cho mình vài cái, sớm biết có ngày hôm nay, mụ như thế nào không nhẫn nại một chút, tuyệt đối sẽ không cùng Diệp Phồn trở mặt, chính mình thật là tóc dài não ngắn thật mà.

Bất quá ngược lại cũng thật cao hứng, mặc kệ thế nào Diệp Phồn đều là đứa nhỏ bọn họ nuôi lớn, với cái ân tình này, không sợ Diệp Phồn dám không giúp trong nhà.

Thiệu lão phu nhân âm trầm, ánh mắt thâm thúy quét qua đám người có chút huyên náo bên dưới, âm thanh lạnh lùng: "Mọi người im lặng, tôi còn có chuyện thứ hai muốn nói".

Tất cả mọi người đều hạ giọng, ngẩng đầu nhìn hướng lão phu nhân, phát hiện trên mặt lão phu nhân chẳng những uy nghiêm còn thập phần lạnh lùng, khiến bọn họ phỏng đoán việc thứ hai xem chừng cũng chẳng phải chuyện tốt gì, người trong lòng có quỷ đều bất an.

La Tú Hoa nhìn Thiệu lão phu nhân ánh mắt đảo qua, trong lòng bộp chộp một chút, bất quá lại lập tức vỗ vỗ ngực, mụ làm rất kín đáo, chắc chắn không bị phát hiện, hơn nữa bà già kia còn chưa nói chuyện gì, không cần tự mình dọa mình.

Thiệu Tuệ Phân đem ánh mắt tập trung ở một chỗ, ánh mắt mang theo tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: "Hừ, không ngờ tôi đối xử tử tế với gia nhân trong nhà, kết quả còn dưỡng ra kẻ cắp".

"Quả nhiên là phòng ngày phòng đêm, cướp trong nhà lại khó phòng, tôi tín nhiệm mọi người, đối với các người thế nào trong lòng tự biết, cũng không có bởi vì ngươi là người làm mà xem thường, nhưng có người lại thấy không đủ, còn treo đầu dê bán thịt chó, dám đem đồ trong nhà trộm ra ngoài bán, dựa vào tín nhiệm của tôi, nhân cơ hội vơ vét đồ trong nhà."

Chuyện này so với chuyện thứ nhất còn làm cho nhóm người hầu khiếp sợ hơn, lập tức huyên náo nổ ra, mọi người đều đang nghị luận là ai, có vài người cảm kích ân huệ Thiệu gia thật muốn chửi ầm lên người nào không lương tâm như vậy.

Trong đám người, La Tú Hoa mặt mũi trắng bệch, mang theo chút khủng hoảng nhìn Thiệu Tuệ Phân, lui từng bước, nếu Diệp Đức Toàn không nhanh tay đỡ lấy mụ, mụ có khi đều ngã trên mặt đất rồi.

Thiệu Tuệ Phân lại nhìn lướt qua đám người rối loạn, bình thản nói: "Chuyện này làm cho tôi rất khó xử, bất quá bây giờ tôi còn chưa kêu người điều tra rõ, cũng là cho mọi người một cơ hội, có thể chủ động tự thú, tôi có thể niệm tình, nếu đem đồ vật trả lại, thì không cần báo cảnh sát, cho người đó rời khỏi Thiệu gia là tốt lắm rồi".

La Tú Hoa nắm lấy túi áo đựng trang sức, cảm thấy dị thường phỏng tay.

Bình luận

Truyện đang đọc