DƯỚI CÂY ANH ĐÀO

Công tác bề bộn nhiều việc, lúc về nhà Nhan tiên sinh phát hiện con trai mình không đúng lắm, giọng điệu khi nói chuyện của Nhan Húc lanh lảnh làm nũng, đi đường thì cái eo nhỏ duyên dáng lắc lư qua lại.

Nhan tiên sinh đau đầu nhức óc, nhanh chóng đem con trai mười hai tuổi đến chỗ họ hàng mở võ quán trong thị trấn nhỏ, để “Tu luyện khí chất nam nhân”

Sau khi Nhan Húc đi, bà Nhan đã không đi dạo phố mua sắm cùng bạn bè cả tuần nay, ngồi trên ghế sa lon thở dài yếu ớt, đầu ngón tay lau nước mắt, chị gái Nhan Khả không nói trợn mắt nhìn ba mình.

Nhan tiên sinh mỗi lần nhìn thấy vợ và con gái như vậy, thì giận đến dậm chân gào thét: “Không phải là do hai người sao, con trai không ra con trai, em trai cũng không ra em trai, thì sao con nó thành như thế được!” Nhan tiên sinh tay run run bắt trước dáng vẻ Nhan Húc, xếp tay thành hình hoa lan — ngón cái nắm lấy ngón giữa cùng ngón áp út, con mắt cay cú phát đau, “Con nó có thể như thế này sao?!”

Bà Nhan thở dài: “Ai, Húc Húc chúng ta ngay cả chén trà còn chưa phải rữa, đôi tay mềm mại, làm sao có thể chịu khổ như vậy chứ?”

Nhan Khả mắt trợn trắng: “Hừ, ba đối với em nó cũng vậy mà!”

“...”

Xét thấy vợ và con gái không biết hối cải, Nhan tiên sinh ngấm ngầm liên hệ thân thích, ông nhất định phải cẩn thận dạy dỗ lại con trai của mình, tốt nhất có thể đưa cậu tới võ quán cùng một đám nam sinh cao lớn thô kệch giam chung một chỗ.

“Yên tâm yên tâm, em sẽ đưa nó cho người nghiêm khắc nhất trong võ quán chúng ta, nam tử có khí khái nhất là sư huynh thằng bé, mỗi ngày thực hành sáu đến chín lần, đảm bảo giải quyết được tâm bệnh của nó!”

Nhan tiên sinh phong nhã lịch sự có chút lo lắng: “Được rồi, nhưng đừng có bắt nạt Húc Húc, thằng bé từ nhỏ chưa phải chịu thương tổn gì, nếu trở về mà…cậu biết chị dâu cậu sẽ xé rách mặt tôi đó.”

Người bên kia điện thoại cam đoan ngay lập tức: “Anh yên tâm! Học trò của em rất đúng mực, so với Húc Húc lớn hơn không có bao nhiêu, con trai ở với nhau một thời gian, có chút tâm bệnh bất tri bất giác sẽ thay đổi được.”

Nhan tiên sinh vẫn lo lắng, xác nhận đi xác nhận lại với họ hàng bên kia mấy lần mới thôi, cách đây ngàn dặm trong phòng làm việc nhỏ của võ quán, hai thiếu niên một cao một thấp trên mặt có chữ “Võ” to lớn uy vũ đang đứng hai mặt nhìn nhau. Tần Thâm, người vừa mới tham gia thi đấu trở về, lông mày anh tuấn, đen dày nhíu chặt nhìn cái người nhỏ bé trắng nõn, không phân rõ giới tính kia, đối phương cũng dùng đôi mắt to tròn, đen nhánh phát sáng nhìn hắn, lông mi rất dài, còn đặc biệt dày.

Tần Thâm đảo mắt nhìn quần và áo ngắn tay của đối phương, cánh tay cùng bắp chân nhỏ gầy lộ ra ngoài vô cùng trắng trẻo, sắc mặt không đổi thầm nghĩ, con gái lại học tán đả làm gì? Một quyền cũng không thể đánh được ai?

Sư phó kêu hắn giúp đỡ và quan tâm cậu, Tần Thâm nhìn những cái đầu đang ló vào trong trừng một cái, rồi quay về phía bạn nhỏ, nói: “Em tên là gì?”

Bạn nhỏ nhẹ giọng trả lời: “Nhan Húc ạ.”

Tần Thâm chỉ cái ghế: “Anh là Tần Thâm, muốn gọi thế nào cũng được, Tần Thâm, anh Thâm, đều có thể. Em ngồi đi.”

Bạn nhỏ đeo ba lô ngồi xuống ghế, có qua có lại nhỏ nhẹ trả lời: “Mẹ với chị hay gọi em là Húc Húc.”

Tần Thâm rót nước cho cậu, nghĩ, còn không sợ người lạ.

Nhan Húc lúc nhận ly nước, ngón út tinh tế vô ý cong lên, chợt nhớ đến lời nhắc nhở của ba, cậu lập tức thu ngón út lại, nhìn lén Tần Thâm một chút.

Tần Thâm cũng nhìn cậu, ánh mắt bình thường, không có gì khác biệt, cậu mới yên lòng uống một ngụm nước có nhiệt độ vừa đủ, ngoan ngoãn nói: “Anh Thâm, anh cũng ngồi đi.”

Tần Thâm chờ sư phó trở về ngồi ở bên băng ghế kia, Nhan Húc liền dịch chuyển cái mông qua.

Tần Thâm không vui khi dẫn theo một cô bé, nhưng thật ra hắn rất được các em gái trong nhà yêu mến, ai cũng muốn ngồi trước xe đạp của anh Thâm, bởi vì anh Thâm vừa cao vừa đẹp trai, nhìn thì lạnh lùng, chứ không bao giờ nổi giận, còn hay mua kẹo nữa.

Lần đầu tiên gặp mặt Nhan Húc, hắn rất thích bộ dáng của cậu, lúc cậu dựa gần cạnh hắn, trên người tỏa ra mùi sữa, hắn rất hào phóng mà lấy quà tặng từ trong túi xách ra cho cậu, còn cùng với cậu xem một bộ manga.

Tần Thâm là con trai, mà ở cái tuổi này, ngoại trừ thỉnh thoảng có xem vài tạp chí trưởng thành, thì bình thường đều thích xem « quân sự thiên hạ », « khinh binh khí », « hải lục không thiên »...

Lúc này Tần Thâm vẫn đang kiên trì nhìn cô bé Nhan Húc tràn đầy nét ngây thơ, nghe Nhan Húc từng chút giải thích mối quan hệ của các nhân vật, hắn không muốn nghĩ nữa, hắn tuyệt đối không muốn mang theo em gái nhỏ.

Ngoài cửa, nhóm học trò nhỏ của sư phó thỉnh thoảng ngó đầu qua, nhìn Tần Thâm một cách khó hiểu, ý vị thâm trường cười.

Rốt cục, sau khi Nhan Húc giải thích các mối quan hệ nhân vật trong bảy câu truyện của số đầu tiên xong, Tần Thâm mới biết được bộ manga này không mua được ở đây thì lâm vào phiền muộn, sư phó của Tần Thâm đã đến, trong tay cầm hai túi đồ ăn vặt, một túi đưa cho mấy học trò nhỏ ngoài cửa, một túi khác mang đến bên này.

Nhìn thấy hai người ngồi cùng một chỗ, ông hài lòng gật đầu, cười tủm tỉm đem nguyên một túi đồ ăn vặt đưa cho Nhan Húc, sờ đầu cậu, hỏi: “Húc Húc, có thích sư huynh không con?”

Nhan Húc gật đầu: “Thích lắm ạ!”

“Thích thì tốt, con về thì ở nhà của sư huynh con nhé.”

Ở một nơi xa lạ, không được đọc những bộ manga mới, đôi mắt Nhan Húc nhàn nhạt buồn bã chớp nháy, “Dạ”

“Thầy…” Sư phó đè lại vai của hắn, nói: “Trong nhà thầy có ba cô con gái, không tiện, việc này thầy cùng vợ đã bàn qua rồi. Thằng bé sau này là sư đệ của con, thầy cũng yên tâm với con, con phải quan tâm tới em nó đấy.”

“Thằng bé?” Tần Thâm cứng ngắc nhìn về phía Nhan Húc.

Em trai nhỏ ôm cánh tay hắn, đối với hắn ngọt ngào cười, mềm mại hô một tiếng: “Anh”

Toàn bộ võ quán đang trộm nghe sắp xếp của sư phó, một đám tiểu tử hề hề cười trên nỗi đau của người khác vỗ tay: “Ố ồ! Thầy từ thành phố lớn dẫn về một cô dâu nuôi từ bé cho sư huynh kìa.”

Bình luận

Truyện đang đọc