DƯỚI MÁI HIÊN


Ngày nghỉ thật sự luôn trôi quá mau, thời gian thoáng cái đã đến giao thừa rồi.

Đêm ba mươi, khắp phố lớn ngõ nhỏ nhà nhà đều treo đèn kết hoa, cả thành phố đều đắm chìm trong sự dịu dàng của người người mọi nhà đoàn tụ.

Mọi cửa hàng cơ bản đều đã đóng cửa, toàn bộ nhân viên đều về đón mừng năm mới.

Ngõ nhỏ người rất thưa thớt, vừa nhìn đã thấy yên lặng, lạnh lùng.

Giữa trưa, Chu Thanh Dao về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Trên bàn cơm, Lý Tuệ lúc nào cũng nhắc nhở chồng và cậu nhóc con mình phải chuẩn bị gì đấy, bởi vì buổi chiều bọn họ sẽ khởi hành lên đường về nhà mẹ của Lý Tuệ đón năm mới.

Mấy năm ba mươi trước, Chu Thanh Dao đều là một mình ở nhà ăn uống linh tinh gì đấy.

Đương nhiên, Lý Tuệ vẫn luôn giả vờ giả vịt muốn cô đi cùng, mà cô cũng giả vờ nói tiếng cảm ơn, thuận tiện từ chối.

Bố Chu cứ mãi bị áy náy bủa vây, sau lưng Lý Tuệ đưa cô một bao lì xì đỏ thẫm, Chu Thanh Dao cũng không nhăn nhó, vui vẻ nhận lấy.

Khi ra khỏi cửa, Chu Thanh Tiện đã chạy đến giữ cô lại, thần thần bí bí ghé sát vào tai cô nói chuyện gì đấy.

“Anh trai mèo máy sẽ cùng đón năm mới với chị sao?”
Chu Thanh Dao mím môi cười, “Sẽ.


“Vậy em yên tâm rồi.


Cậu nhóc nói chuyện hệt như người lớn, cười tủm tỉm vỗ vỗ lòng bàn tay đầy thịt của mình, ngẩng đầu nhìn cô.

“Chị ơi, năm mới vui vẻ.


Giọng cậu vẫn còn chút non nớt, nhưng lại chân thành và ấm áp, dứt lời còn không quên nhỏ giọng nói thêm một câu, “Anh trai mèo máy cũng thế, cùng nhau vui vẻ.


Chu Thanh Dao dịu dàng sờ đầu cậu, thuận tiện bỏ lì xì vào trong cái túi nhỏ của cậu.


“Năm mới vui vẻ, nhóc con.


---
Rời khỏi nơi vốn dĩ chẳng phải nhà của cô kia, ngay cả chút buồn rầu và mất mát cũng chẳng có, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, nội tâm vô cùng bình tĩnh.

Đi đến dưới lầu hai, trong lúc vô tình cô nhìn qua cửa sổ dưới hàng hiên
Bông tuyết trắng xóa trên không, một gốc cây đọng tuyết dưới tàng cây, một chàng trai cao lớn đứng đấy, mặc chiếc áo lông màu đen cô thích nhất, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt, cúi đầu hút thuốc, sườn mặt xinh đẹp hệt như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tinh tế.

Trong lòng cô có một dòng nước ấm vô cùng kỳ lạ chảy qua, sờ sờ khăn quàng cùng loại trên cổ mình, nhớ đến lúc ấy cô ầm ĩ đòi mua, trên gương mặt đẹp tự nhiên đấy đầy vẻ kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô nên đành đáp ứng nguyện vọng của cô.

Bông tuyết bay đầy trên bầu trời, giống như thổi những cánh hoa lê, từng chút từng chút một rơi xuống.

Cô đi đến lầu một, chàng thanh niên đảo mắt nhìn sang, nhanh chóng tắt thuốc đi, chạy đến đón cô.

Chu Thanh Dao vô cùng tự nhiên dựa sát vào thân thể anh, tay nhét vào trong túi áo ấm áp của anh, rụt cổ lại hô lạnh.

Đi đến cửa, lúc này Trình Tiêu mới thả lỏng cảnh giác, cánh tay dài vòng qua đầu vai của cô, ôm thế giới nhỏ của anh vào lòng.

“Trưa nay em ăn gì?”
“Mì trộn tương.


Cô ngẩng đầu, trong mắt đều là hoang mang, “Hôm nay chú Nghiêm không về nhà đoàn viên sao?”
Trình Tiêu thấp giọng đáp: “Người nhà ông ấy đều ở kế bên, cho nên năm mới cũng không đóng cửa tiệm, cứ buôn bán như thường.


“Thật tốt.


Chu Thanh Dao cười khanh khách vùi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đi đến chỗ nào?”
“Đến nhà ông Trương.


Trình Tiêu mím môi cười, “Bố Trương vừa mới gọi điện cho anh, nói tối nay chúng ta đến nhà ông ấy ăn bữa cơm đoàn viên.



Anh dừng một chút, lại nói, “Cũng có kêu em đến cùng.


Cô gái nhỏ im lặng một chút, cũng không chắc chắn hỏi: “Ông Trương có phải phát hiện ra gì không?”
Trình Tiêu nhíu mày, “Em nói xem?”
Cô chột dạ rũ mắt, giọng nói mềm mại, “Em rõ ràng đã rất kiềm chế, rất kiềm chế rồi, trước mặt ông ấy cũng không dám ăn đậu hũ của anh.


“Em chắc không?”
Anh cong môi cười, nhéo nhéo mặt thịt của cô, cúi đầu ghé sát vào cô hạ thấp giọng nói.

“Em nói cái gì gọi là ăn đậu hũ, chính là thừa dịp ông ấy ra ngoài tản bộ kéo anh vào nhà vệ sinh, không nên giúp anh… hả?”
Khuôn mặt cô đỏ lên, ngại ngùng quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Từng chữ từng chữ dâm mỹ, đều có thể khiến người ta dễ dàng nhớ đến những hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Nhớ đến lúc cô ngồi dưới thân người đàn ông nhiệt tình lấy lòng, ra sức li3m m*t “kẹo que” của anh.

Nhớ đến lúc bản thân bị anh đặt trên bồn rửa mặt, sử dụng tay miệng đưa cô đến cực hạn.

Cùng với… lúc bị chọc ghẹo ngứa ngáy khắp người cầu xin anh, kết quả mới vừa ra vào vài cái đã hét chói tai rồi cao trào.

Chắc có lẽ là, chỉ là một linh hồn ph óng đãng không thể kiềm chế lại của cô.

Trình Tiêu nhìn gương mặt đang ngày càng đỏ lên của cô, cố ý chọc cô, “Nhớ ra rồi?”
“À, anh nói cái gì?”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, lựa chọn giả chết, “Em… Em không biết gì hết.


Xưa nay anh vẫn biết cô không có tâm tính can đảm của người làm trộm cắp, kêu cô là hung dữ nhưng người sau lưng dễ ngại ngùng vẫn là cô, tốt xấu gì cũng đều là cô, nhưng anh lại bị đội cho một cái nồi tên “Lão già háo sắc.


“Đi thôi, đến siêu thị mua đồ ăn trước đã.



Chu Thanh Dao sửng sốt chút, “Anh đến nấu cơm sao?”
“Ừm.


“A a a a !”
Mắt thường nhìn cũng có thể thấy được cô đang vô cùng vui vẻ, kích động đến “gào khóc”, hai tay quấn lấy cánh tay anh nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa nói.

“Đêm giao thừa 2009, em vô cùng vinh hạnh được bạn trai mình tự tay làm cơm giao thừa cho ăn, còn có thịt kho tàu, cá chua ngọt, thịt bò xào, còn có khâu nhục (*), còn có còn có…”
(*) Khâu nhục: Là món thịt kho truyền thống của Trung Quốc, gồm lớp thịt heo đã nấu sơ cắt lát lót dưới đáy tô rồi bỏ rau đã xào xơ vào lòng tô rồi bỏ vào hấp chín mềm.

Vừa thông báo danh sách đồ ăn xong, cô lại tham ăn đến mức muốn chảy cả nước miếng.

Trình Tiêu thấy dáng vẻ nghiêm túc khao khát của cô thì cười.

Từ trước đến nay vui mừng, sung sướng của cô gái nhỏ đều chưa từng che giấu, chỉ là yêu anh cũng thế, chưa từng giữ lại mà vô cùng chân thành và tha thiết.

---
Hai người đi vào siêu thịt, Trình Tiêu mua một túi nguyên liệu nấu ăn lớn, cô gái nhỏ thì ôm một túi Vượng Vượng (*) lớn, chừa ra một tay gõ gõ cửa nhà.

(*) Túi Vượng Vượng: Là một túi đồ ăn vặt, kẹo mứt là đồ ăn vặt nổi tiếng ở Trung Quốc
Một lát sau, cửa mở.

“Ông Trương…”
Chữ sau còn chưa kịp nói thì đã thấy vẻ mặt im lặng của chủ nhiệm Trương xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chu Thanh Dao kinh ngạc trừng lớn hai mắt, chớp chớp mắt mất tiếng.

“Chú Trương.

” Vẻ mặt Trình Tiêu lạnh nhạt gọi ông.

Chu Thanh Dao khó khăn nuốt nước miếng xuống, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, “Chào… chào thầy Trương.


Ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm Trương đảo mắt qua lại nhìn hai người bọn họ, nhìn từ trên xuống dưới, cũng giống như hay đứng ở góc trường ngày thường, ai ngờ phía sau lưng đã bị một cây gậy mạnh mẽ đập trúng.

“Tiểu tử thối, mở cửa thôi mà cũng lâu như thế.


Chủ nhiệm Trương thu hồi vẻ nghiêm túc của mình lại, xoay người đỡ lấy ông cụ đang tức giận.

Bình thường là thầy chủ nhiệm nghiêm túc ở trường học, nhưng khi về nhà trước mặt bố mình, khí thế cũng yếu đi hệt như mèo con, biết vâng lời không dám nói nhiều.


Thừa dịp Trình Tiêu xách đồ đi vào bếp, Chu Thanh Dao ở phía sau nhỏ giọng hỏi: “Cái kia thầy Trương… sẽ không phải là ông Trương…”
Trình Tiêu gật đầu: “Phải.


Chu Thanh Dao sợ đến mức đầu muốn nổ tung ra, “Sao anh không nói qua với em?”
Vẻ mặt chàng thiếu niên vô tội.

“Anh nghĩ em biết rồi.


Tim của cô gái nhỏ thiếu chút nữa là ngừng đập luôn rồi, vỗ vỗ ngực miệng th ở dốc, “Vừa nãy làm em sợ chết được…”
Trình Tiêu sờ đầu cô trấn an, nhàn nhạt nói: “Thật ra chú Trương là người rất tốt, trong trường học nếu chú ấy không như thế thì anh sớm đã bị đuổi học rồi.


Chu Thanh Dao rầu rĩ “à” một tiếng.

Trình Tiêu kiên nhẫn dỗ dành cô, “Ngoan, đi đến phòng khách nghỉ ngơi đi, anh bắt đầu bận rồi.


Cô không chịu đi, vẻ mặt nhăn lại thành một cục, kéo lấy quần áo anh sống chết không buông tay, nửa ngày mới không tình nguyện rời khỏi bếp.

Chừng mười lăm phút sau, Trình Tiêu đang ở trong phòng bếp thái đồ.

ông cụ cầm theo gậy đi vào, thuận tiện kéo cửa.

“… Kỹ thuật thái rau này giỏi thật nha.


Ông cụ vẻ mặt tươi cười nhìn anh, “Đã lâu không thấy con làm cơm.


“Nếu ông thích thì mỗi ngày con đều đến làm cũng không sao cả.


“Mỗi ngày đến.


Ông cụ một từ hai nghĩa hỏi: “Con không bận gì mà đến đây sao?”
Tiếng thái đồ, phút chốc dừng lại.




Bình luận

Truyện đang đọc