ĐUỔI THEO ÁNH SÁNG - BẠCH GIỚI TỬ

Edit: Leia

Lăn lộn trên phim trường cả ngày, đến khi kết thúc cảnh quay đêm được cho về nghỉ, Lương Tâm Trừng mới cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nặng trĩu.

Cậu đụng mặt Úy Tây Song dưới đại sảnh khách sạn, đối phương tiến đến chào hỏi, Lương Tâm Trừng chỉ lười biếng đáp lại một tiếng chứ thật sự không còn sức nhiều lời. Cậu gật đầu thêm một cái rồi cùng trợ lý đi vào thang máy.

Nửa tiếng sau, Lương Tâm Trừng vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì có người ấn vang chuông cửa. 

Đêm hôm thấy Úy Tây Song còn đến làm phiền, Lương Tâm Trừng mất kiên nhẫn nhíu mày hỏi có chuyện gì. Đối phương chỉ mỉm cười, dường như sợ cậu hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Tôi thấy sắc mặt cậu tệ quá, sợ cậu bị ốm nên mang thuốc đến cho cậu đây.”

Cậu ta nói xong liền đưa túi thuốc trong tay cho Lương Tâm Trừng, đã trễ thế này người ta còn cố ý đi một chuyến tặng thuốc làm Lương Tâm Trừng cũng ngại trách móc, chỉ biết nói cảm ơn: “Không có vấn đề gì, tôi ngủ một giấc là khỏe.”

Úy Tây Song lại đột nhiên vươn tay chạm vào trán cậu, Lương Tâm Trừng theo phản xạ có điều kiện lùi ra sau một bước. Cậu ta thấy vậy bất đắc dĩ nói: “Đừng căng thẳng, tôi không làm gì cậu đâu. Trán cậu nóng quá, chắc là sốt rồi, tôi thấy uống thuốc vẫn không ổn lắm, tốt nhất là đi bệnh viện đi.”

“Không cần, không nghiêm trọng thế đâu.”

“Phát sốt lâu sẽ nóng hỏng đầu đấy,” Úy Tây Song giơ tay chỉ chỉ vào thái dương, giọng điệu nghe đùa cợt nhưng quan tâm trong mắt lại không giả, “Cậu cứ cố chịu đựng một mình, lỡ như qua vài ngày còn không đỡ chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim sao? Chi bằng đi bệnh viện một chuyến chích mấy mũi thuốc, qua ngày mai là khỏi rồi.”

Lương Tâm Trừng định mở miệng từ chối thì Úy Tây Song đã quàng qua vai cậu đẩy người ra cửa, thuận tay cầm chiếc áo khoác treo trên giá cạnh cửa khoác lên: “Đi thôi, tôi chuẩn bị xe rồi, bây giờ đưa cậu đi bệnh viện luôn, trợ lý của cậu cũng chờ dưới lầu đấy.”

Lương Tâm Trừng phát sốt toàn thân mệt mỏi đầu óc mơ màng, mãi đến khi bị đẩy vào thang máy mới kịp phản ứng: “Cậu liên hệ với trợ lý của tôi từ bao giờ? Làm sao có số cậu ta?”

Úy Tây Song bật cười: “Muốn tìm cách thức liên lạc thì có gì khó đâu, cậu ta nói cậu không chịu đi bệnh viện, các cậu lại không mang theo thuốc. Giờ này tiệm thuốc đóng cửa hết rồi, đừng nói cậu định cố chịu đựng qua đêm luôn nhé?”

Lương Tâm Trừng đúng là có ý định này, nhưng hiện giờ thang máy cũng bước vào rồi, làm mình làm mẩy chẳng có tác dụng gì.

Nửa tiếng sau, Lương Tâm Trừng đã nằm trên giường bệnh truyền thuốc, Úy Tây Song ngồi bên cạnh lướt điện thoại. Trợ lý của Lương Tâm Trừng đi làm thủ tục nộp viện phí nên trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, cậu hơi mất tự nhiên nhắc nhở Úy Tây Song: “Cậu về trước đi, có Tiểu Tiễn ở đây rồi.”

Úy Tây Song nửa cười nửa không liếc cậu một cái: “Ở riêng một chỗ với tôi gượng gạo đến thế cơ à? Tốt xấu gì cũng phải cho tôi cơ hội thể hiện chứ.”

Lương Tâm Trừng đã khá quen với giọng điệu không đứng đắn của cậu ta: “Được rồi, cậu thể hiện đủ tốt rồi đấy, chuyện đêm nay cảm ơn nhé.”

“Nếu vậy tôi có được nhận phần thưởng không?” Úy Tây Song chớp chớp, trong mắt toàn là ý cười.

Lương Tâm Trừng: “…”

“Yên tâm, tôi sẽ không đưa ra mấy yêu cầu vô lý như bắt cậu hôn tôi đâu, cho tôi số WeChat cá nhân đi, cái này không quá đáng chứ?”

Lương Tâm Trừng không còn lời nào để nói, sau một hồi do dự bèn ngoan ngoãn móc điện thoại dùng số còn lại quét WeChat Úy Tây Song.

Thật ra cậu là người khá mềm lòng, hiện giờ ấn tượng dành cho Úy Tây Song đã thiện cảm hơn không ít. Đương nhiên, dù cậu ta ôm tâm tư gì đi nữa Lương Tâm Trừng đều không để trong lòng, cũng không thể đáp lại, cậu chỉ không ngại kết thêm một người bạn mới mà thôi.

Sau đó hai người lại trò chuyện câu được câu không, Lương Tâm Trừng không chống lại được cơn buồn ngủ và cảm giác mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã ngủ say. Úy Tây Song ngồi bên giường yên lặng nhìn cậu, bất đắc dĩ bật cười.

Ngày hôm sau Hạ Viễn Hàng đọc được tin tức Lương Tâm Trừng sốt cao nửa đêm nhập viện, chẳng qua trọng điểm tin tức không phải Lương Tâm Trừng bị bệnh, mà nằm ở chuyện người đưa cậu vào bệnh viện là Úy Tây Song.

Nhìn thấy Lương Tâm Trừng trong ảnh được trợ lý và Úy Tây Song dìu vào phòng bệnh, Hạ Viễn Hàng rất lo lắng lập tức gọi điện hỏi thăm.

6 giờ sáng nay Lương Tâm Trừng đã xuất viện trở về, vừa nằm xuống chưa lâu đã bị điện thoại đánh thức. Đầu cậu đau như búa bổ, nhìn thấy tên Hạ Viễn Hàng hiện lên trên màn hình điện thoại thì tỉnh táo trong nháy mắt.

“Chuyện gì thế?”

Nghe được giọng mũi khàn đặc của Lương Tâm Trừng, Hạ Viễn Hàng càng lo lắng không yên: “Cậu bị bệnh à? Phát sốt? Đi bệnh viện đã đỡ chút nào chưa?”

“Làm sao anh biết?”

“Có người chụp ảnh đăng lên mạng, sáng nay tôi mới thấy tin.”

“À, không sao đâu, truyền thuốc xong đã đỡ hơn rồi, em vừa mới ngủ.” Giọng Lương Tâm Trừng vẫn mơ mơ màng màng như cũ nhưng không giấu nổi ý cười, hiển nhiên là rất hưởng thụ sự quan tâm của Hạ Viễn Hàng.

Lúc này Hạ Viễn Hàng mới nhớ ra hiện tại chỉ mới 9 giờ sáng, Lương Tâm Trừng từ bệnh viện trở về khách sạn đương nhiên còn phải nghỉ ngơi, ngược lại là mình quấy rầy cậu: “Tôi đánh thức cậu à?”

“Ừm, nhưng mà không sao… Anh gọi điện làm em vui lắm.”

Trái tim Hạ Viễn Hàng mềm thành nước, ngữ khí càng dịu dàng hơn: “Xin đoàn phim nghỉ mấy ngày dưỡng bệnh cho tốt đi, chờ khỏe hẳn rồi hãy đi làm.”

“Biết rồi, để em xin nghỉ.”

“Cậu… ở khách sạn một mình sao?”

“Không thì còn ai nữa? Tiểu Tiễn cũng về phòng nghỉ ngơi rồi… À, anh nói Úy Tây Song? Đúng là cậu ấy đưa em tới bệnh viện, tụi em tình cờ ở cùng một khách sạn chứ không có gì.” Lương Tâm Trừng không cần lên mạng xem tin cũng đoán chắc người ta sẽ đề cập đến Úy Tây Song. Trước đây Hạ Viễn Hàng hiểu lầm quan hệ giữa cậu và cậu ta, ngày đó mọi người đều xa lạ nên không cần giải thích nhiều lời, nhưng hiện giờ thì khác, cậu không muốn để Hạ Viễn Hàng hiểu lầm mình thêm một chuyện nào nữa.

“Tôi biết, may mà có cậu ta giúp đỡ, hẳn phải cảm ơn mới đúng…”

Giọng Hạ Viễn Hàng có chút mơ hồ khó hiểu, Lương Tâm Trừng nghe vậy cười một tiếng: “Cũng đúng, thôi đừng lo lắng, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Đây cũng không phải lần đầu em phát sốt, lần trước từ Ma Cao trở về còn sốt cao hơn nữa mà.”

Cậu chỉ nói lấp lửng đến đây, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ lý do vì sao lần đó Lương Tâm Trừng phát sốt, đúng là cậu cố ý chọn thời cơ nhắc lại.

Cảm xúc khó tả không ngừng cuồn cuộn trào dâng trong lòng, khóe môi Hạ Viễn Hàng lặng lẽ nhếch lên. Tiếc là ngày hôm qua anh vừa đóng máy, ngay ngày mai lại phải đi Thượng Hải tham dự sự kiện, trước kia từng hứa hẹn đi thăm ban Lương Tâm Trừng vậy mà vẫn chưa thực hiện được.

“Không cần biết có nghiêm trọng hay không, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ. Đừng để bản thân mệt mỏi, sức khỏe là quan trọng nhất đấy.”

Lương Tâm Trừng nhắm mắt lại, lời dặn của Hạ Viễn Hàng văng vẳng bên tai, nhiệt độ nóng ấm không ngừng đè nén dưới đáy lòng cậu.

“Ừm, em biết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc