DƯỚI TRĂNG VẮNG BÓNG NGƯỜI


Một mũi tên đen sẫm, với tốc độ cực nhanh hướng về phía Quân Doanh Thệ.
Dưới đêm trăng, mũi tên hơi phiếm lam quang, hiển nhiên là có bôi kịch độc.
Quân Doanh Thệ kinh hãi, cũng đã không kịp tránh né, trong nháy mắt trong đầu hiện lên vô số khả năng, vô ý thức bảo vệ bụng.
“Phốc!” âm thanh mũi tên xuyên vào da thịt, tại đêm trăng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào thân ảnh hai người, chiếu rọi vũng máu đen đặc trên mặt đất, nhìn thấy mà ghê người.
Quân Doanh Thệ trợn mắt há mồm mà nhìn thân ảnh đang che trước mặt hắn, môi giật giật, nói không nên lời.

Mũi tên hắc sắc đâm xuyên quan ngực, hắn thậm chí còn nhìn thấy lam quang trên thân mũi tên, huyết sắc đen sẫm theo mũi tên chậm rãi chảy xuống, tích tại trên người hắn, rơi trên mặt đất.
Tô Dẫn Nguyệt đưa lưng về phía hắn, trước ngực nhô ra một đoạn ngắn mũi tên, y lẳng lặn đứng, vẫn không nhúc nhích, nửa che mắt, nhìn vệt máu trên mặt đất, không có ngã xuống, cũng không nói gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, y căn bản là không hề có cảm giác thống khổ.

Có thể, điều không phải không có cảm giác thống khổ, mà là độc tố trên mũi tên ảnh hưởng đến thần kinh.

Y chỉ có thể cảm giác được, một cổ dịch thể nóng ấm chậm rãi chảy ra ngoài cơ thể, mang theo thần trí của y, chảy ra bên ngoài cơ thể.
Quân Doanh Thệ nhìn bóng dáng y, bỗng nhiên đánh mất khả năng nói, tưởng chất vấn y vì sao một mình vượt ngục, nhưng âm thanh nghẹn ở yếu hầu, khô khốc không mở miệng được, thật khó thở.
“Ngươi…”
“Ngươi không có việc gì… chứ?” tiên huyết đen sẫm mang theo mùi hôi thối, chậm rãi nhỏ, tụ tại bên chân, nhiễm đỏ hài.
Quân Doanh Thệ giật mình đứng đó, máu đỏ tươi kích thích thần kinh, hắn nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên ý thức được xảy ra cái gì.
Trong tích tắc, thân ảnh trước mắt bỗng nhiên ngã xuống, Quân Doanh Thệ lại càng hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, để mặc y ngã vào vũng máu trên mặt đất, người đầy tiên huyết.
Trẫm… Hiện sợ hãi cái gì…
Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, ngực cứng lại, bỗng nhiên phản ứng lại, cuống quít cúi xuống dìu y, không khống chế được kêu to: “Người đâu! Gọi ngự y! Gọi ngự y cho trẫm —— ”
Cung nhân trước cửa nghe được hoán thanh giật nảy mình, vội vã chạy tới thấy hai người ngã trên vũng máu, không khỏi sợ hãi chết đứng tại chỗ, thậm chí tay chân còn bủn rủn, “Phác thông” một tiếng ngã ngồi dưới đất, lạnh run.

Tiếng kêu tự nhiên kinh động đến thị vệ trong cung Vũ Lâm, Ti Thanh dẫn theo một đám thị vệ vội vã tới, thấy thế, bọn thị vệ đầu tiên là biến sắc, cuống quít quỳ xuống tạ tội, sợ đến thở mạnh cũng không dám: “Thần cứu giá chậm trex, mong hoàng thượng thứ tội.”
Quân Doanh Thệ cả giận nói: “Tạ cái gì tội! Nhanh gọi ngự y cho trẫm! Ngự y!”
Ti Thanh thấy người ngã trong lòng Quân Doanh Thệ, bỗng nhiên sửng sốt, kinh ngạc trong chốc lát, nhưng không nói gì, chỉ huy hạ nhân đi tìm ngự y.
Một gã ngự y lảo đảo bị tha đến, Quân Doanh Thệ nổi giận đùng đùng nhéo hắn, kéo hắn đến bên long sàng, híp mắt lạnh lùng uy hiếp nói: “Thu ái khanh, ngày hôm nay người này nếu không cứu được, ngươi cẩn thận đầu của mình.”
Thu Hoành hiếu kỳ nhìn về người đang nằm trên long sàng, nhìn xong lại càng hoảng sợ.
Kia… KIakhông phải là Dẫn Nguyệt công tử mấy ngày trước vừa sa lưới sao… Thế nào lại…
Thu Hoành trong đầu cho dù có muôn ngàn câu hỏi, tại trước mặt thiên tử đương thời cũng không dám hó hé gì.

Kiên trì bắt mạch, trầm ngâm một trận, hắn chậm rãi nói: “Mũi tên trên ngực phải lập tức rút ra, bằng không độc tố lang ra, sẽ không có lợi.” Dừng một chút, hắn nhìn thoáng qua hoàng thượng, áy náy nói: “Hoàng thượng… Thần phải rút mũi tên ra, thỉnh hoàng thượng tránh ra một chút.

Bằng không sợ là sẽ nhiễm vào người.”
“… Có bao nhiêu nguy hiểm?”
“Dẫn Nguyệt Công tử nội lực cao thâm, rút mũi tên thì không có vấn đề gì, chỉ là xử lý độc tố có hơi phiền một chút.”
“… Hảo.” Quân Doanh Thệ gật đầu, ánh mắt nặng nề nhìn người đang nằm trên long sàng, rồi thối lui sang một bên.
Thu Hoành bỗng nhiên thần sắc trầm trọng, chỉ huy cung nhân: “Mang cho ta ít nước nóng, cùng khăn sạch đến đây.

Mặt khác…” Hắn trầm ngâm một trận, nói: “Mang nến lại đây.”
Quân Doanh Thệ ở một bên nhìn cung nhân tiến tiến xuất xuất, bỗng nhiên có chút bất lực.

Lúc đó, hắn cho rằng chính hắn chết chắc rồi, liên cùng hài tử, cùng nhau bị người mạc danh kỳ diệu ám sát.
Giang sơn lãnh thổ, hoài bão lớn, tất cả đều còn chưa kịp thực hiện, thậm chí liên chính tình cảm của mình, cũng tệ hại đến rối tinh rối mù.

Hoàng đế đột nhiên băng hà, đồng thời không có con nối dòng, chuyện như vậy, sẽ tại Dục Tiện nổi lên không ít phong ba, có thể nghĩ.

Giết chóc náo động, máu tanh phá vỡ, từng chuyện từng chuyện đáng sợ sẽ lần lượt xảy ra.
Ám sát sao? Quân Doanh Thệ nheo lại mắt, đột nhiên âm trầm cười, thần tình có chút nói không nên lời âm u.
“Ách —— ”
Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên trầm ngâm kêu một tiếng, Quân Doanh Thệ tâm trạng căng thẳng, đường nhìn nhất thời bị hấp dẫn qua.
Thu Hoành cầm một cây dao nhỏ hơ trên nến, không nhanh không chậm cắt y phục của y, động tác chầm chậm, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Quân Doanh Thệ bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, ý thức được hắn kế tiếp muốn làm gì.
Thu Hoành chậm rãi hạ dao, lươi dao hơi mỏng tiến nhập da thịt, Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, thở hổn hển vài cái.
“Công tử nhịn một chút, vị trí ngay ngực, cách tim quá gần, nếu là dùng dược gây tê, sẽ ảnh hưởng không tốt.

Huống chi, trên mũi tên còn bôi độc dược, nếu hòa cùng độc tố trong cơ thể sẽ không xong.”
Tô Dẫn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, gật đầu, không nói gì.
Thu Hoành liếc hắn một cái, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục động tác.
Một đao một đao cắt thịt thối trên người, Thu Hoành chăm chú nhìn chằm chằm vị trí trúng tên, hạ đao thật chậm, thật cẩn thận.

Ở đây thế nhưng tới gần vị trí tim, nếu như làm không tốt, động phải địa phương hiểm yếu, Dẫn Nguyệt công tử mất mạng là điều khó tránh khỏi.

Hoàng thượng cũng không cố nặng nhẹ đưa y lên nằm trên long sàng, nếu như người này chết, sợ rằng đầu bọn họ cũng không giữ được.

Thu Hoành ngực thầm nghĩ, hạ tay cũng không dám chậm trễ, cắt lấy phần thịt thối thuận lợi ném vào chậu bên cạnh.
Trong chậu đầy nước, tất cả đều là một màu đỏ sậm, đỏ đến dọa người, thậm chí khi mấy miếng thịt thối được ném vào, cũng hoàn toàn nhìn không thấy.
Quân Doanh Thệ nhìn đoàn người bận rộn trước mặt, hô hấp khó khăn, không dám thở mạnh.


Bỗng nhiên bụng đau xót, hắn nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng xoa bụng: “Chân nhi, chớ nháo.

Bọn họ đang cứu phụ thân ngươi… Ngươi ngoan ngoan một chút…”
Hài tử trong bụng dường như nghe hiểu lời hắn nói, nháo một trận cũng không có động tĩnh nữa, Quân Doanh Thệ vuốt vuốt bụng mình, thần sắc khẩn trương nhìn tình hình bên kia.
Tô Dẫn Nguyệt đã khôi phục thần trí, chỉ là hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt chày đầy mồ hôi, vài sợi tóc ướt sũng bị đính vào má.

Đôi môi tươi đẹp giờ tái nhợt không chút huyết sắc, cắn chặt, hô hấp có chút ồ ồ.
Thu Hoành ném miếng thịt thối cuối cùng, vùng thịt thối rửa xung quanh vết thương đã được hắn loại bỏ, hắn buông tiểu đao, nhẹ giọng nói: “Hiện tại ta phải rút mũi tên ra, công tử phải chịu đựng, cố thư giãn.”
Tô Dẫn Nguyệt nhắm mắt lại gật đầu, chậm rãi hít vào một hơi.
Thu Hoành nắm lấy thân tiễn, lặng im vài giây, bỗng nhiên cố sức.

Mũi tên sắc bén dính lấy một chút huyết nhục, bỗng nhiên bị lực mạnh rút ra, một cổ máu đen thoáng cái phun ra, Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên cứng còng lưng, nhẹ hừ một tiếng.
Độc huyết đen sẫm phún cả lên mặt Thu Hoành, hắn tùy tiện lau hai cái, mở mắt, hướng về phía phía sau quát: “Nhanh! Nhanh cầm máu cho y”
Cung nhân phía sau nhanh chóng cầm khăn tiến đến, tốc độ máu chảy rất nhanh, trong nháy mắt đã nhiễm đỏ khăn trắng.
Cung nhân tay đầy máu, không khỏi run lên, hơi chút buông tay.
Quân Doanh Thệ cả giận nói: “Đều ấn chặt cho trẫm, ai buông tay, chém!”
Mọi người bị vẻ giận dữ của hoàng thượng làm cho hoảng sợ, đều ấn chặt khăn tay, ai cũng không dám một mình buông ra, rất sợ vạn nhất làm sai sẽ đánh mất đầu.
Lại thay đổi khăn mới, máu đen cuộn trào không có dấu hiệu ngừng, Quân Doanh Thệ ngực lo lắng, bình tĩnh hỏi: “Thu ái khanh, ngươi cầm máu thế nào luôn không được!?”
Thu Hoành đang cầm mũi tên được đẻo gọt tinh tế, nghe vậy, trầm ngâm một trận nói: “Bẩm hoàng thượng, chắc là do độc tố được bôi trên mũi tên, độc tố ức chế khả năng khép lại của vết thương, điều này thần cũng không có biện pháp.”
“Không có biện pháp?” Quân Doanh Thệ nheo lại mắt, thần sắc âm trầm: “Ngươi nói với trẫm là không có biện pháp, Thu Hoành, ngươi không cần đầu nữa sao?”
“Vừa rồi thần đã xem xét một chút, độc tố tuy rằng được bôi rất nhiều, nhưng không cực độc, muốn giải không khó, nhưng có một chút, khiến người đau đầu.”
Quân Doanh Thệ trợn mắt nhìn hắn, không nói gì.
“Thần hội mau chóng chế tạo ra giải dược, chỉ là Tô công tử chảy máu huyết… Bất thể lại chảy như thế này, nếu không sợ là sẽ chết người.”
“… Làm như thế nào?”
Thu Hoành thở dài một tiếng: “Không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể tận lực ấn khăn, được chút nào hay chút đó.”
Quân Doanh Thệ ánh mắt trầm trọng vài phần: “Ái khanh bao lâu có thể làm ra giải dược?”
“… Nhanh nhất cũng là buổi sáng ngày mai.”

“Vậy là cần mười mấy canh giờ…” Quân Doanh Thệ chau mày trầm ngâm.
Thu Hoành nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ cần mười mấy canh giờ, cung nhân nếu làm tốt, chắc là không có vấn đề gì.”
“Đã biết.” Quân Doanh Thệ gật đầu, mắt liếc nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ngốc ở đó làm cái gì!? Còn không nhanh!”
Thu Hoành bị hắn làm kinh ngạc, cuống quít xin cáo lui, cầm theo mũi tên vừa rút, đi làm giải dược.
Trời còn chưa sáng, cung nhân vẫn như cũ ra sức ấn khăn tại vết thương của Tô Dẫn Nguyệt, tiên huyết vẫn ồ ồ chảy không ngừng, trong nháy mắt nhiễm đỏ từng chiếc từng chiếc khăn.
Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng đi qua, không muốn nhưng vẫn kinh động đến y, y bỗng nhiên mở mắt ra, trên mặt không có một tia đau đớn, chỉ là lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn, không nói gì.
Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, thu hồi đường nhìn, vội ho một tiếng nói: “Ngươi dù sao cứu trẫm, chính bởi vì … điểm này, trẫm cũng là cần cứu ngươi.”
“Thật tốt quá…” Tô Dẫn Nguyệt vô lực nở nụ cười một chút, trong mắt có chút ướt át.
“… Ngươi có thể yên tâm, trẫm nói cứu ngươi, thì nhất định sẽ cứu ngươi.”
Tô Dẫn Nguyệt chớp chớp mắt, có chút nhiệt nhiệt gì đó chảy xuống.”Ta thiếu chút nữa cho rằng… Ngươi sẽ rời khỏi ta…”
Quân Doanh Thệ trong tâm hơi nhói một cái, có chút phân không rõ hiện thực, trong đầu kêu loạn, khẽ nhắm mắt, hắn bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Trẫm nếu phải ly khai, thiên hạ sẽ đại loạn.

Dẫn Nguyệt công tử cứu trẫm, tự nhiên là vì nước cống hiến, trẫm tự nhiên sẽ hảo hảo ban thưởng cho Dẫn Nguyệt công tử.”
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt biến sắc, bỗng nhiên đẩy tay cung nhân đang ấn chỗ vết thương của y ra, giãy dụa đứng lên.
Độc huyết đen sẫm bỗng nhiên dâng lên, lan đầy trên long sàng.
Quân Doanh Thệ kinh hãi.
“… Ngươi điên rồi!”
“Không có, ta không có điên.” Tô Dẫn Nguyệt tập tễnh đi hướng đến hắn, lắc đầu, thần sắc có chút thê lương.
Tiên huyết dọc theo vạt áo chảy xuống, tích trên mặt đất, một giọt một giọt, vẫn kéo dài đến bên chân Quân Doanh Thệ.
Quân Doanh Thệ lui về phía sau hai bước, phẫn nộ nói: “Cẩu nô tài! Còn không mau bắt y trở lại cho trẫm!”
Bị huy té trên mặt đất cung nhân nhất thời tỉnh thần, cuống quít bắt lấy vạt áo y, đưa y quay về trên giường.
Tô Dẫn Nguyệt bị người ba chân bốn cẳng kéo lại đặt tại trên giường, y từ chối vài lần, bỗng nhiên mất khí lực, yên lặng nằm.
Quân Doanh Thệ thở phào nhẹ nhõm, hơi thả lỏng một chút, trấn an hải tử đang xao động trong bụng.
“Doanh Thệ… Lẽ nào ta chết, ngươi mới bằng lòng tha thứ ta sao?”
Tô Dẫn Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt như người chết..


Bình luận

Truyện đang đọc