ĐUÔI VÁY CÔ ẤY

“Tôi chưa từng nhìn thấy một nữ sinh nào thuận mắt như cô ấy.” – Trích lời Tra Ngôn.

Thứ lọt vào tấm mắt cậu là đỉnh đầu màu đen.

“Thật xin lỗi.”

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu, sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói yêu ớt như không có lực, tựa như một cánh hoa mỏng manh tinh tế, nhẹ nhàng chạm vào liền rơi rụng, yếu đuối mong manh vô cùng.

Mái tóc đen nhánh cùng với làn da trắng bệch, hai màu sắc đen điệu như hòa với nhau, màu trắng trong sáng ấy khiến người ta phải chú ý nhiều hơn.

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô vài giây.

“Đây không phải bạn học ở lầu hai hôm trước à?”

“Sai rồi, phải là bạn học nhìn thấy Thẩm Ngôn thì buồn nôn chứ!”

Mấy nam sinh khác lập tức cười thành tiếng.

“Thẩm Ngôn cậu mà cũng có ngày hôm nay sao? Tôi thấy thoải mái quá đi mất!”

Bạch Chí Thiện chỉ cảm thấy trong tai vang lên tiếng “ong ong” một hồi, sau đó biến mất ở khúc ngoặt.

Nụ cười trên mặt Lương Thần mãi không biến mất, cậu ta đứng một bên, nhìn khuôn mặt không có cảm xúc gì của Thẩm Ngôn, đảo mắt một cái, có chút không được tự nhiên.

Lương Thần đánh lên vai cậu một quyền:

“Lại gặp quỷ à? Cậu ngàn lần vạn lần đừng so đo với nữ sinh đó nhé! Người ta dù sao cũng đã xin lỗi rồi mà, cậu nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì đi.”

Thẩm Ngôn tắt màn hình điện thoại, bỏ vào trong túi, quét mắt liếc cậu ta một cái:

“Nhìn cái gì?”

Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía sau, nói:

“Quen biết à?”

Lương Bắc khó hiểu: “Cái gì?”

Vài giây sau Lương Bắc nới load( loát ) xong, vẻ mặt bừng tỉnh:

“Không quen biết, chắc là ở lớp đối diện khu dạy học, chưa gặp qua bao giờ.”

“Tôi quen biết nè!” Có người nói.

Thẩm Ngôn rút ra tay, ánh mắt ý bảo cậu ta nói tiếp.

“Cậu ấy tên là Bạch Chí Thiện, học cùng khóa với chúng ta, cao nhị lớp 1 ban văn.”

Tạm dừng vài giây.

“Cậu cũng không tới mức tìm hiểu thông tin con gái nhà người ta rồi đi tính sổ đó chứ? Thẩm Ngôn cậu có còn là người không?” Lương Bắc vừa nghe xong đã không thể bình tĩnh.

“Dây thần kinh của cậu bị đứt ở chỗ nào à Lương Bắc? Nhìn Thẩm Ngôn có chỗ nào là đi tính sổ không? Đây rõ ràng là coi trọng đó!”

Lời vừa dứt, sắc mặt của mấy nam sinh đều biến, sau đó thi nhau bật cười hi hi ha ha, tựa như là đang chê cười.

“Coi trọng cái rắm! Cậu còn không hiểu Thẩm Ngôn à? Người ta không trêu chọc tới cậu ta thì tốt rồi.”

Lông mày Thẩm Ngôn hơi nhíu lại tựa như ngại phí lời với bọn họ.

“Cảm thấy tò mò nên hỏi một chút.”

Lương Bắc mà tin lời anh nói thì dây thần kinh của cậu ta bị đứt thật rồi, vỗ lấy vai anh, khổ tâm khuyên nhủ như mẹ khuyên con:

“Cậu ngàn vạn lần đừng kiếm người ta tính sổ nhé. Đừng làm giống như lần trước, khiến cho con gái nhà người ta khóc mãi không dứt.”

Lương Bắc thấy phiền nhất chính là nước mắt của nữ sinh, vừa rơi một giọt là không thể cứu vãn được gì rồi.

Thẩm Ngôn nhìn cậu ta như nhìn một bệnh nhân tâm thần.

“Tôi là người.” Không phải súc sinh.

Lương Bắc phát ra âm thanh chế giễu.

Người anh em nói Thẩm Ngôn coi trọng Bạch Chí Thiện cảm thấy vô cùng tò mò, không biết mình nói có đúng không nữa?

_____

“Xoẹt ——”

Bạch Chí Thiện xé mở túi thuốc, từng viên thuốc nhỏ đổ ra lòng bàn tay, tản ra một mùi hương vô cùng kỳ lạ.

Mới ngửi thôi đã cảm thấy rất đắng rồi.

Bạch Chí Thiện cau mày, một tay cầm lấy cốc nước đang phả ra tầng hơi nước mỏng. Cô ngẩng đầu, đưa hết thuốc vào miệng, lại uống thêm một ngụm nước ấm.

Dòng nước ấm áp đưa những viên thuốc kia trôi xuống cổ họng, thẳng tới dạ dày.

Khoang miệng vẫn còn lưu lại mùi vị chua chua chát chát, ở đầu lưỡi còn vị đắng dần lan ra.

Cầm gói thuốc đã uống hết ném vào thùng rác, sau đó cô quau lại, rót thêm một cốc nước ấm.

Không biết có phải do tâm lý liên quan đến tác dụng của thuốc hay không mà giờ phút này, Bạch Chí Thiện cảm thấy sự đau đớn ban nãy đã giảm bớt.

Biếu cảm đau khổ vừa rồi biến mất, cánh môi nhợt nhạt của cô hơi cong lên.

Tiết trước Bạch Chí Thiện chưa kịp viết bài, nhưng mà bảng đen đã được lau sạch,. Cô đành phải quay sang bên cạnh, mượn vở viết của Triệu Lị – bạn học ngồi cùng bàn với cô.

Khi bút bi sắp chạm xuống vở trắng, Bạch Chí Thiện hơi dừng một chút. Cảnh tượng ban nãy cô va phải nam sinh ở hành lang lại hiện lên trong đầu, cô có cảm giác như mình đang cưỡi ngựa xem hoa.

Lúc đụng phải đó là ký ức sâu nhất, bởi vì cái va chạm kia khiến cơ thể vốn đã đau đớn của cô càng thêm mẫn cảm hơn. Một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể khiến cơn đau của cô tăng lên mấy lần.

Lúc ấy Bạch Chí Thiện đau tới mức suýt thì ngất đi, cho nên lúc cô ngẩng đầu cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người kia. Vốn dĩ một chữ cô cũng không nói được, nhưng lại ngại việc mình vừa đụng vào người ta, vậy nên cô mới không thể không cố gắng nói lời xin lỗi.

Lúc này Bạch Chí Thiện thoải mái hơn nhiều, sống sót sau đại nạn mà, cô thở dài một hơi.

“Ờm… Chí Thiện…” Triệu Lị nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Ừ?”

Bạch Chí Thiện dừng lại bút, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

“Có phải cơ thể cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

Nghe cô ấy hỏi vậy, Bạch Chí Thiện có chút ngẩn người, sau đó cô lắc đầu:

“Đã không sao rồi, cảm ơn.”

“Vậy thì tốt rồi.” Trên mặt Triệu Lị hiện lên sự ngượng ngùng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, định quay trở lại chỗ gồi của mình rồi nhưng lại vẫn nói:

“Có phải mỗi tháng cậu đều không thoải mái không? Tháng trước tớ cũng thấy cậu bị như thế này.”

Triệu Lị nhìn thấy gói thuốc trong ngăn bàn cô, cô ấy nói:

“Cậu… Là bị dì cả tới nên mới đau bụng à?”

Bạch Chí Thiện mím môi, im lặng một lát sau đó mới ngượng ngùng gật đầu.

Có lẽ đã biết được lý do, Triệu Lị cũng dịu đi phần nào.

“Cậu cũng thật lợi hại, nhịn đau hai tiết cũng không hé răng kêu than lấy nửa lời.”

Bạch Chí Thiện sẽ không kêu đau vì chuyện này.

Trên mặt Triệu Lị hiện lên vẻ xấu hổ:

“Ừm… Ý của tớ không phải là châm chọc cậu đâu. Tớ chỉ cảm thấy cậu quá kiên cường thôi, đau như vậy rồi còn kiên trì nghe giảng.”

Bạch Chí Thiện nhìn cô ấy, mím môi mỉm cười.

Sau đó hai người không nói thêm lời nào nữa.

Triệu Lị không chú ý tới mỗi khi cô nói chuyện cùng Bạch Chí Thiện. Bạch Chí Thiện đều có chút khác thường, hai tròng mắt nhìn qua giống như vô tội mà đảo qua đảo lại hai lần, lòng bàn tay cũng sẽ cọ vào nhau vài lần.

Bạch Chí Thiện viết vào vở nháp có chút qua loa, nhưng vẫn có thể nhìn vô cùng rõ ràng. Sau đó trả lại vở cho chủ nhân của nó.

Trong lúc Bạch Chí Thiện cẩn thận viết lại vào notebook của mình một lần nữa.

Triệu Lị lơ đãng nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp.

Bạch Chí Thiện luôn như vậy. Ngồi cùng bàn với nhau một học kỳ rồi, thời gian hai người nói chuyện cùng nhau còn không dài bằng một tiết học.

“Thật ra tớ không ngại…” Triệu Lị nhỏ giọng nói.

Bạch Chí Thiện đang chuyên tâm viết bài, không chú ý tới cô ấy đang nỉ non.

Nửa câu còn lại bị chặn ở cổ họng của Triệu Lị, ánh mắt cô ấy tối xuống, tớ không ngại để cậu mượn lâu thêm một chút đâu…

Cô ấy nói lời này ở trong lòng.

Bạch Chí Thiện là học sinh ngoại trú, sau khi tan học và thu dọn xong xuôi, cô đi về phía cổng trường.

Để đi tới cổng trường, nhất định phải đi qua sân bóng rổ.

Ngoại trừ cuối tuần, vào chạng vạng tối mỗi ngày, sân bóng rổ đều có rất nhiều người, số lượng chỉ tăng chứ không có giảm.

Đôi khi tâm tình của Bạch Chí Thiện tốt một chút, cô cũng sẽ nhìn vào phía bên trong vài lần, thưởng thức những biểu cảm của nam nữ sinh trong sân.

Chiều hôm nay, Bạch Chí Thiện vẫn như cũ mà đi qua đó.

Cùng lúc ấy, một thân hình cao ráo xuất hiện ở cửa lưới của sân.

Thẩm Ngôn bắt lấy bình nước khoảng, lười nhác dựa vào cửa lưới sắt, cậu vặn nắp bình, không đưa vào miệng mà muốn đổ từ trên đỉnh đầu xuống. Thế nhưng lại bị Lương Bắc ở phía sau cướp đi, nói “cảm ơn” một tiếng, sau đó thô lỗ đưa lên miệng uống như sắp chết khát.

Thẩm Ngôn nhíu mày, không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Uống nước xong, Lương Bắc cầm một chai nước mới trên mặt đất, ném cho cậu.

Hai mắt Bạch Chí Thiện nhìn thẳng, đi qua.

Động tác vặn nắp chai nước của Thẩm Ngôn dừng lại.

“Cậu nhìn chằm chằm người ta làm gì? Giống như bị Diêm Vương câu hồn quá rồi đấy.”

Khóe miệng Thẩm Ngôn cong lên, tầm mắt dừng lại trên người Bạch Chí Thiện.

“Tên là Bạch Chí Thiện?”

“Tôi làm sao mà biết được tên của cô ấy, tôi cũng chẳng quen biết gì cô ấy cả.”

“Nếu không cậu gọi thử xem? Không đúng thì người ta sẽ không phản ứng lại đâu.”

Lương Bắc giả vờ uống nước.

Thẩm Ngôn ngửa đầu uống một ngụm nước, mu bàn tay đưa lên lau khóe miệng, chân dài tùy ý đi tới, đầu ngẩng cao, là một bộ dạng cao ngạo.

Mặt trời đang lặng về phía tây.

Nửa khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu lên, một nửa lại ở dưới bóng của ánh nắng, mờ mịt không rõ ràng, đường cong của sườn mặt như được vẽ, quá mức câu người.

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, tay cầm chai nước chậm rãi hạ xuống.

Yết hầu di chuyển lên xuống…

“Bạch Chí Thiện.” Giọng nói lười biếng, không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì.

Lương Bắc phun ra một ngụm nước.

Hai mắt mở to, trong mắt hiện lên sự khó tin.

Cậu ta không nghĩ tới thằng mất dạy Thẩm Ngôn này lại thật sự gọi tên con gái nhà người ta đó!

Bóng dáng thiếu nữ không hề dao động, giống như một cơn gió, không ngừng di chuyển.

Thẩm Ngôn lại uống nước tiếp, tới khi uống xong rồi, cậu cầm cái chai rỗng ra sau lưng, cười nhẹ, không tiếng động đi theo sau.

Lương Bắc ngây ngốc nhìn theo bóng của Thẩm Ngôn bằng ánh mắt không thể tin được.

Cậu ta có bệnh à?

Thẩm Ngôn đã đi tới cổng sắt, vặn nắp chai nước lại, sau đó cầm vào cổ chai, đánh mạnh lên bả vai của Lương Bắc, hiếm khi thấy được vẻ mặt khác của cậu, tiếp đó, cậu nhẹ nhàng nói một câu:

“Cút.”

Sau khi tan học.

Theo thói quen, Thẩm Ngôn chơi bóng vào lúc này.

“Thẩm Ngôn! Cậu có điện thoại này!”

Thẩm Ngôn ném quả bóng trong tay mình cho anh em khác, chạy chậm tới chỗ để điện thoại, cậu cúi người, cầm điện thoại đặt ở dưới đất lên, thuận tiện lấy luôn một chai nước khoáng.

Di động rung chuông liên hồi, cậu vuốt nút nghe, đặt lên bên tai.

Lương Bắc nhìn về phía bên kia, chẳng nghe được âm thanh gì cả, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng.

“Ừ.”

“Biết rồi, không cần chờ, cơm chiều có thể tự giải quyết.”

Thẩm Ngôn vừa nói chuyện điện thoại, tầm mắt cũng tùy ý đảo qua, lại có một hình bóng quen thuộc đập vào mắt. Tất cả như dừng lại, âm thanh từ microphone dường như cũng chẳng nghe được gì.

Chân không tự giác được mà nâng lên, đi tới gần bóng dáng kia.

Tầm mắt dừng trên dóc mặt nghiêng của cô.

Cực kỳ thuận mắt.

Cậu nghĩ.

Điện thoại đã sớm ngắt kết nối, Thẩm Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cô, một tay cầm điện thoại.

Quả bóng rổ không biết từ đâu ném tới, đập vào lưới vảo vệ phát ra một tiếng “đùng”.

“Cộp cộp cộp thịch thịch thịch…”

Di động trong tay rơi xuống, cô nghiêng đầu nhìn qua.

Tầm mắt va phải nhau hai giây.

Dần dần, cô đi qua trước mặt cậu.

Cách lớp lưới bảo vệ, thân hình cô gái nhỏ đi qua trước mắt cậu.

Tất cả mọi thứ xung quanh như ngừng lại.

“Bạch Chí Thiện.”

Bóng dáng mảnh khảnh kia đột nhiên dừng lại, cùng lúc ấy, Lương Bắc từ sau lưng Thẩm Ngôn đi tới, vỗ vào vai cậu một cái. Thẩm Ngôn theo bản năng chuyển rời tầm mắt, chờ tới khi nhìn lại, người kia đã sớm đi mất rồi.

Lương Bắc đi qua cậu, nhặt quả bóng rổ rơi trên mặt đất lên, đập xuống đất hai cái, ý vị sâu xa mà nhìn Thẩm Ngôn.

“Chỉ là tò mò?”

“Tôi thấy mắt cậu đều đặt lên người cậu ấy rồi.”

Lương Bắc tách hai ngón tay sau đó chỉ vào mắt mình, lại nhìn về phương hướng mà Thẩm Ngôn đang nhìn.

Thẩm Ngôn không phủ nhận, đang chuẩn bị mở miệng lại bị cướp lời.

“Nói đi, có phải cậu muốn làm gì con gái nhà người ta không? Tôi biết cậu là muốn tính sổ, đang nghĩ xem nên đánh như thế nào à?”

“…”

“Nói thật chứ không phải tôi mắng cậu đâu nhưng mà lòng dạ cậu thật sự quá hẹp hòi! Em gái người ta nhìn thấy cậu thì buồn nôn, có lẽ cũng không phải ý chê bai này nọ đâu, cậu là làm quá chuyện lên rồi.”

“Tôi nói với cậu nhá, làm người cũng đừng quá coi trọng cái tôi, cậu nghĩ gì thế? Cậu cũng chẳng phải là tiền, không có khả năng tất cả mọi người đều thích cậu được, cái gì cũng phải có một hai viên cứt chuột… À nhầm! Là luôn có một hai người không thích cậu. Chuyện này qua rồi, cũng đừng suốt ngày nhìn chằm chằm con gái nhà người ta nữa. Biến thái quá đi mất!”

Thái dương của Thẩm Ngôn co rút.

Mắt thấy Lương Bắc vẫn tiếp tục nói mãi không ngừng, Thẩm Ngôn đành lên tiếng cắt ngang.

“Để ý.”

Động tác đập bóng của Lương bắc dừng lại.

“…” ** mẹ!

Bình luận

Truyện đang đọc