DƯỚI VÁY THẦN

Ngày Thẩm Đường rời khỏi Thượng Hải, trời nổi cơn mưa tuyết nhỏ.

Từ hạ đến đông, thời gian trôi qua đã gần cuối tháng một, cô kết thúc hợp đồng với giải trí Thường Thanh, bộ phim ‘Tỉnh dậy từ giấc mơ’ đã đóng máy từ tuần trước.

Cho dù trong phim hay ngoài phim, cô cũng đều giống với nữ chính, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ thì vẫn không biết nên đặt mình vào nơi nào.

Năm ngoái vào khoảng thời gian này, cô với Tưởng Thành Duật đang chiến tranh lạnh, mỗi ngày chờ tin nhắn của anh, chờ đến Lễ Tình nhân cũng không nói một lời.

Thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy, còn một tháng nữa, cô và anh đã chia tay được một năm.

Cô không thích khóc lóc sướt mướt khi chia tay, trước khi đi cô không cho chị Lỵ và trợ lý đưa tiễn mình, chỉ có Triệu Trì Ý đưa cô đến sân bay, anh ta nói đã hợp tác rồi, nếu không tiễn thì không thể nào coi được.

“Chỉ cần tiễn đến đây thôi.” Thẩm Đường dừng bước chân lại, phía trước là cửa kiểm tra an ninh.

Hai tay Triệu Trì Ý đặt bên trong túi áo khoác, đứng đối diện với cô: “Khi nào rảnh tôi sẽ tới thăm cô, đến lúc đó không cần lo lắng sẽ bị thợ săn ảnh chụp lén.”

Thẩm Đường coi đó là lời tạm biệt khách sáo của anh ta: “Luôn luôn hoan nghênh, đến lúc đó tôi sẽ làm chủ tiệc.”

“Nhớ kỹ lời em nói hôm nay, đến lúc đó đừng có chơi xấu.” Triệu Trì Ý lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, là thẻ VIP quý giá của khách sạn Thường Thanh.

“Không có cái gì để tặng cho em, chỉ có cái này có thể em sẽ cần.”

Tập đoàn cổ phần Thường Thanh khống chế khách sạn năm sao trải rộng toàn cầu, những tòa thành thị cô thường đi bên Âu Mỹ đều có khách sạn Thường Thanh.

Loại thẻ này cũng không có nhiều, hưởng thụ sự phục vụ cao cấp của khách sạn.

Sợ cô không nhận, Triệu Trì Ý đã chuẩn bị đầy đủ lý do: “Em với Ôn Địch cùng hợp tác với giải trí Thường Thanh, giúp Thường Thanh rất nhiều, sau này các bộ phim đều có danh tiếng đảm bảo. Anh cũng giống như em, không thích thiếu nợ ân tình.”

Thẩm Đường nhận lấy tấm thẻ kia: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cô duỗi ra một cái tay khác: “Hẹn sau này gặp lại.”

“Bảo trọng.” Triệu Trì Ý nhẹ nhàng nắm chặt.

Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể gặp mặt.

Anh ta đã xin hội đồng quản trị, tiếp quản hoạt động kinh doanh khách sạn toàn cầu của tập đoàn Thường Thanh, đến lúc đó cho dù đi công tác ở London hay Manhattan đều là chuyện thường ngày.

Anh ta nhìn theo Thẩm Đường cùng vệ sĩ đi vào khu vực kiểm tra an ninh.

Tin tức Thẩm Đường hoàn toàn rời khỏi giới giải trí hôm nay để ra nước ngoài đã bị đưa lên bảng hot search chỉ sau ba giờ, có thợ săn ảnh tung ra hình ảnh Triệu Trì Ý đưa tiễn ở sân bay.

Ông chủ đẹp trai nhất giới giải trí tự mình đưa tiễn, không ít phô trương.

Nhưng mà dân mạng cũng không biết, đây là tâm tư cá nhân của Triệu Trì Ý, không có liên quan với việc anh ta là ông chủ giải trí Thường Thanh.

Lê Tranh nhìn thấy hot search kia khi đang trong phòng làm việc viết câu đối cùng ông nội, chỉ còn mấy ngày nữa là đến giao thừa, một năm mới lại đến. Bây giờ ăn Tết đã không còn hương vị nồng đậm như hồi còn nhỏ, ông nội mới nói, vậy thì tự mình viết câu đối di.

Khó có dịp Tưởng Thành Duật về nhà một lần, anh đang bên cạnh hỗ trợ mài mực.

“Cháu có lời gì cứ nói.”

Anh đã nhận thấy được ánh mắt của cháu gái liên tục lượn quanh trên người mình từ lâu.

Lê Tranh nhìn ông nội một lát, mới nói: “Hôm nay Thẩm Đường sẽ bay ra nước ngoài, bây giờ máy bay đã cất cánh rồi đó.”

Tưởng Thành Duật dừng động tác mài mực lại: “Lo làm việc của cháu đi.”

Trong lòng Lê Tranh chứa hàng ngàn từ ngữ, cuối cùng cũng chỉ nói lên được một chữ ‘Ừm’. Cô ấy cầm cây quạt mini đưa lên trên thổi khô mực trên câu đối.

“Ông nội.”

Ông Tưởng kết thúc một chữ cuối cùng: “Ừm, con muốn nói gì?”

“Tại sao ông với bà nội đều thích cầm gậy đánh uyên ương như thế?” Lê Tranh đau lòng cho chú: “Ông xem chú của con bây giờ rất đáng thương, không ai thương không ai yêu hết.”

Ông Tưởng không vui: “Tại sao gọi ông là cầm gậy đánh uyên ương chứ? Thời điểm ông biết Thẩm Đường, chú của con đã độc thân rồi, còn cần ông dùng gậy đánh sao?”

Lê Tranh mồm miệng lanh lẹ: “Vậy thái độ của ông và bà nội cũng là một ngọn núi lớn đè ở trong lòng Thẩm Đường, vẫn là chướng ngại vật trên con đường tình duyên của chú, ông nói xem ai muốn gả sang đây đều phải xem sắc mặt của ông? Có đúng không ạ?”

Bây giờ ông Tưởng đã không còn ôm hy vọng với chuyện kết hôn của Tưởng Thành Duật, Tưởng Thành Duật không nghe sự an bài hôn nhân của người nhà không nói, mấy ngày hôm trước Nghiêm Thành Vũ và Điền Thanh Lộ đã giải trừ hôn ước, náo loạn đến lông gà đầy ra đất, quan hệ hai nhà cắt đứt hoàn toàn, mất nhiều hơn được.

Hiện giờ ông cũng không bắt buộc Tưởng Thành Duật phải cưới người thế nào, anh cảm thấy khi nào thích hợp cưới thì cứ cưới.

Ông Tưởng đặt bút lông xuống, nói: “Con muốn đuổi theo Thẩm Đường thì đuổi theo đi, cứ mặc kệ người ba người mẹ này, mấy ngày trước chị dâu con còn nói chúng ta đừng xen vào việc của con.”

“Con đi ra ngoài hút điếu thuốc.” Tưởng Thành Duật rời khỏi phòng làm việc.

Trong sân có một lớp tuyết đọng thật dày, cháu gái không cho người giúp việc quét dọn, cô ấy nói như vậy là nghệ thuật.

Anh tìm khắp nơi trong xe, không có một gói thuốc lá nào cả. 

Ba không hút thuốc lá, trong nhà cũng không có.

Tưởng Thành Duật đi vào trong phòng mặc áo khoác, anh đến nhà Nghiêm Hạ Vũ mượn thuốc lá.

Nửa năm này, rớt cái mắt kính thôi mà mọi chuyện xảy ra không tưởng tượng được. Một người hủy bỏ hôn ước, một người trở thành cháu rể của anh.

Phó Thành Lẫm và Tranh Tranh đang quen nhau.

Mà anh với Thẩm Đường, từ lần từ biệt lần trước vẫn chưa gặp mặt lại. Trong lúc đó, vẫn có khi anh gửi tin nhắn qua Wechat cho cô, đến bây giờ cô vẫn không trả lời.

Hành vi của cô như thế này chắc là đang quấn quít chặt lấy ở nơi đó, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Sau đó anh xóa khung chat của hai người, cuối cùng không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Tuyết trên đường lớn của khu dân cư đã quét dọn sang hai bên đường, không ít trẻ con ở bên ngoài đắp người tuyết.

Phía trước là nhà của Nghiêm Hạ Vũ, đi đường chỉ cần vài phút.

“Chú Tưởng!” Một cô bé mặc áo lông màu đỏ bao quanh kín người chỉ lộ ra hai cánh tay nhỏ, chạy như điên về phía anh.

Cô bé này là con gái của anh trai Lục Tri Phi, Lục Tri Phi mang cô bé đến vườn hoa bên cạnh chơi ném tuyết cùng bọn trẻ.

“Chú Tưởng, chúng ta cùng đắp người tuyết lớn đi.” Bé gái nắm lấy vạt áo khoác lôi kéo anh đi lên phía trước.

Tưởng Thành Duật không có tâm trạng: “Chú còn có việc, cháu và cô cùng nhau đắp đi.”

Bé gái ngước cổ lên, cảm giác rất uất ức, cô của bé chỉ luôn nhìn điện thoại.

Lục Tri Phi đang xem hot search của Thẩm Đường, không để ý đến cháu gái mình, đến khi cháu gái hô chú Tưởng, cô ta mới cất điện thoại di động.

Hôm nay cô ta và cháu gái mặc đồ giống nhau, áo lông đỏ thẫm, giữa mảng tuyết trắng xóa trông rất bắt mắt.

Hôm nay Thẩm Đường bay ra nước ngoài, người tiễn cô là Triệu Trì Ý, mà Tưởng Thành Duật đang ở Bắc Kinh.

Xem ra hai người đã hoàn toàn cắt đứt.

Một chút mừng thầm giống như thật nhiều tuyết che phủ dưới cỏ dại, dáng vẻ ưu buồn khôi phục.

Cô ta đi qua rồi ôm lấy cháu gái mình.

“Năm nay anh cho mình nghỉ sớm à.” Lục Tri Phi tìm chủ đề nói chuyện.

Tưởng Thành Duật: “Ừm.” Cằm anh hạ xuống hàng biệt thự phía trước: “Tôi đi tìm Nghiêm Hạ Vũ.”

Bước chân không ngừng, đi qua bên cạnh Lục Tri Phi.

Lục Tri Phi thả cháu gái xuống, đặt cháu gái ngồi xuống trước một nửa người tuyết, cầm một nắm tuyết đắp lên thân người tuyết, nhìn đến phía Tưởng Thành Duật đã rời đi.

Chinh phục người đàn ông như thế, chỉ cần đi vào trong lòng của anh đã là một việc làm rất có cảm giác thành tựu.

Giống như Điền Thanh Lộ đã nói, gả cho một người đàn ông mình không yêu, chi bằng gả cho người mình yêu, cứ tranh thủ tìm đến anh ấy, cho dù anh ấy không yêu mình cũng chẳng sao. Đương nhiên, cô ta sẽ không làm giống như Điền Thanh Lộ, như thế là rất ngu ngốc.

Bóng lưng rộng biến mất trong tầm mắt, nah đi đến nhà của Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ đang hút thuốc ở trong sân, mọi người trong nhà nói chuyện ồn ào hỗn loạn, không tiếp tục chờ được nữa.

Anh ta ném gói thuốc lá và bật lửa cho Tưởng Thành Duật: “Thẩm Đường ra nước ngoài, cậu đã biết rồi đúng không?”

‘Phốc phốc’ một tiếng, Tưởng Thành Duật dùng bật lửa trả lời lại anh ta.

Không biết từ chỗ nào xuôi đến cái bật lửa bằng nhựa, không chắn gió, còn chưa đợi anh đốt xong điếu thuốc, một trận gió Đông Bắc thổi tới đã dập tắt ngọn lửa.

“Cậu bảo tôi lưu ý dự án gần đây của chủ tịch Cát có quan hệ với ai.” Nghiêm Hạ Vũ gạt tàn thuốc trong tay: “Nửa năm trôi qua, chỗ đó không có điều gì bất thường, cũng không có dự án nào đặc biệt.”

“Vậy cứ tiếp tục chú ý.” Tưởng Thành Duật trả bật lửa cho Nghiêm Hạ Vũ, giữ lại hộp thuốc kia: “hạng mục với tập đoàn Tiêu Ninh, tôi sẽ phối hợp tiếp”

Nghiêm Hạ Vũ vuốt cái bật lửa: “Cậu có rảnh không?”

Tưởng Thành Duật không trả lời mà hỏi lại: “Cậu không xử lý được cục diện rối rắm của cậu và Điền Thanh Lộ à?”

Cứ như thế.

Tưởng Thành Duật chậm rãi phun ra khói thuốc, cai thuốc hơn nửa năm, thỉnh thoảng anh cũng sẽ dùng lại, bây giờ lại có hơi không quen mùi thuốc lá nồng đậm. Bao thuốc vừa rồi anh trả lại cho Nghiêm Hạ Vũ.

“Năm sau tôi sẽ đi London, Phó Thành Lẫm kia, để cậu ấy ở lại Bắc Kinh với Tranh Tranh đi.”

Hiện tại anh cũng là một người rảnh rỗi.

Nghiêm Hạ Vũ tốt bụng nhắc nhở: “Dự án kia, hiện tại tập đoàn Tiêu Ninh vẫn do Ninh Dần Kỳ phụ trách.”

Tưởng Thành Duật đã xoay người trở về.

...

Trong ánh nắng dịu dàng buổi sáng tại Manhattan, máy bay Thẩm Đường hạ cánh xuống.

Hôm nay đến sân bay đón cô, ngoài Tạ Quân Trình còn có Hà Sở Nghiêu, khí chất hai người họ làm cho người khác phải chú ý, người lui tới kiểu gì cũng sẽ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ một lát.

Hà Sở Nghiêu chuẩn bị một bó hoa Đế vương lớn.

Sở Nghiêu đi về phía Thẩm Đường ôm một cái ôm thật nhiệt tình: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”

Anh ta cười nói: “Nếu cậu không trở lại, thật sự sẽ không nhìn thấy mình nữa, ba mình gần đây đang đuổi giết mình.”

Thẩm Đường ôm bó hoa Đế vương: “Bác Hà điều tra được là cậu trộm cầm ảnh chụp ly hôn làm chứng cho mình sao?”

“Ngoại trừ mình thì còn có thể là ai.” Chuyện năm đó của Tiêu Chân và Trần Nam Kình, chỉ có nhà họ Hà bọn họ biết được rõ ràng rành mạch. Hà Sở Nghiêu đẩy vali hành lý thay cô: “Nếu vài năm trước bị ba mình phát hiện, chân của mình chắc chắn không giữ được nữa.”

Thẩm Đường nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hà Sở Nghiêu: “Thế này là mang chơi hay là?”

Tạ Quân Trình trả lời thay Hà Sở Nghiêu: “Dự định là sau này sẽ có giường đôi ngủ rồi.”

“Chúc mừng nha, quà đính hôn sẽ đưa qua sau.” Mặc dù bọn họ là bạn bè rất tốt, nhưng không thể xem nhẹ một sự thật, bọn họ là từ trong đống đàn ông cặn bã mà ra.

Bỗng nhiên đính hôn làm cho người ta khó chịu, dù sau phong lưu lúc đầu thôi vẫn đáng được khích lệ về sau.

“Muốn quà tặng gì nào?” cô hỏi Hà Sở Nghiêu.

Tạ Quân Trình chen vào nói: “Khách khí như vậy làm gì, cậu ta cũng có thiếu thứ gì đâu.”

Hà Sở Nghiêu: “...”

Anh ta vừa muốn mở miệng nói cần cái gì đó, di động Thẩm Đường vang lên, số điện thoại di động mà cô đang dùng là số điện thoại trước kia ở London. Năm tháng trước, sau khi tuyên bố giải nghệ, điện thoại cô dùng ở trong nước cũng không dùng nữa, cũng chưa từng mở điện thoại lên.

Là Tiêu Đổng gọi đến, ngay lúc cô vừa xuống máy bay đã gọi đến, xem ra ông ta nắm rõ hành trình của cô trong lòng bàn tay.

“Thẩm Đường, tôi thật sự đã xem thường cô, vậy mà cô lại tặng cho tôi trang viên của cô, bán đi rồi lại chuộc về!” sau khi cô và Tiêu Đổng trở mặt, lúc tiến vào giới giải trí, những vật sở hữu của cô mà ông ta tặng cô đều trả lại toàn bộ cho ông ta.

Thẩm Đường không có gì để giấu diếm: “Nếu không tôi làm sao có vốn liếng để đối phó ngài? Dù sao tôi giải nghệ cũng phải chừa cho mình một đường sống, ngài nói có đúng không?”

Trang viên kia do cô bán đi thông qua Sở Nghiêu, người mua nắm giữ trang viên là đầu tư lâu dài.

Cô ký một hiệp nghị với người mua, ba năm sau sẽ chuộc về, đến lúc đó lại mua trang viên về với giá gấp đôi, nếu như ba năm sau trang viên kia giá thị trường không chỉ tăng lên gấp đôi, thì sẽ mua theo giá thị trường.

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần người mua không bồi thường.

Cô đưa tiền bán trang viên cho Tạ Quân Trình đầu tư, trong ba năm cô không chỉ chuộc được trang viên mà còn hoàn thành tích lũy ban đầu.

Dùng tiền của Tiêu Đổng, cô kiếm được món tiền lời đầu tiên.

Hôm nay Tiêu Đổng nhìn thấy tin tức giao dịch của trang viên mấy năm nay mới giật mình, Thẩm Đường từ ngày tiến vào ngành giải trí cũng đã không thèm đếm xỉa đến việc báo thù.

“Tốt nhất cô đừng cho rằng tôi mù mà làm bậy! Đừng cho là tôi nói với người ngoài cô là cháu ngoại của tôi, tôi có thể thủ hạ lưu tình với cô. Nếu cô không biết điều, ngày Hà Sở Nghiêu hãy chân sẽ không còn xa.”

Thẩm Đường nhìn Hà Sở Nghiêu bên cạnh: “Gãy thì cứ gãy, dù sao cũng không phải là chân của tôi. Gãy chân cũng đúng lúc, anh ta có thể ở nhà kiềm chế lại.”

Nghĩ muốn uy hiếp cô, không có cửa.

Hà Sở Nghiêu đoán được cô đang nói đến chân của mình, anh ta gõ đầu cô: “Khinh bỉ cậu.”

Trở lại thành phố, Tạ Quân Trình mở tiệc mời khách, mời cô đến dự tiệc. Giữa trưa Sở Nghiêu có việc bận, không ăn cùng bọn họ.

Nhìn thành phố xa lạ, khuôn mặt xa lạ, tất cả đều lạ lẫm. Bỗng nhiên cô nhớ đến Bắc Kinh.

“Tiếp theo cậu định thế nào?” Tạ Quân Trình hỏi cô.

Thẩm Đường ăn uống không được tốt lắm, buông dao nĩa xuống: “Sống phóng túng một thời gian, sau đó xử lý Lục Tri Phi.”

“Lục Tri Phi sao?” Vẻ mặt Tạ Quân Trình đầy mắc thắc.

“ừm. Cô ta đều đầu tư ở giới thời trang, mình cảm thấy rất hứng thú.” Thẩm Đường cầm khăn ăn nhẹ lau khóe miệng, phải có một chút vốn liếng mới có thể khiêu khích Tiêu Đổng, chỉ muốn làm cho ông ta không thoải mái, nếu muốn làm tổn thương gân cốt ông ta, ít nhất phải mất mấy chục năm, ông ta không dễ đối phó như Trần Nam Kình và Phàn Ngọc.

Mấy năm nay kém chút nữa cũng vỡ mồm, Tạ Quân Trình không dám khuyên ngăn, chơi đùa theo cô vậy

Dùng xong bữa trưa, Tạ Quân Trình đưa cô về chung cư.

Căn chung cư này do Tạ Quân Trình đứng tên, cách nơi ở của anh ta chỉ mấy phút đi xe.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, anh ta hỏi cô: “Đến lúc đó đi đến nhà bà ngoại với mình đi.”

Thẩm Đường lắc đầu, thời gian cả nhà đoàn viên, cô đi qua làm gì.

“Không muốn đi đâu hết, mình ở chung cư ngủ một chút, nói không chừng sẽ xem tiết mục cuối năm.”

Vị trí chung cư rất tốt, thu hết vào mắt toàn cảnh phồn hoa của Manhattan.

Ở hai ngày vẫn không quen sự xa hoa lại không có chút hơi người ở chung cư, khi Thẩm Đường thức dậy ở trên giường cũng sẽ hoảng hốt quên mất chính mình đang ở nơi nào.

Cô chạm nhẹ nút bấm đầu giường, màn cửa sổ sát đất chậm rãi kéo ra.

Hôm nay là giao thừa trong nước. Mới buổi sáng, Ôn Địch, chị Lỵ, trợ lý, Triệu Trì Ý còn có Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình đều gửi cho cô lời chúc năm mới.

Số điện thoại cô đang dùng không có nhiều người biết.

Thẩm Đường xuống giường, phòng ngủ to như vậy chỉ có tiếng bước chân của cô và chính cô.

Hóa ra đón Tết một mình là như thế này.

Cô không dám nghĩ đến ông nội, đành phải tìm một chút việc để làm.

Thẩm Đường mở nhạc lên, là thể loại jazz mà Tạ Quân Trình thích nghe, ‘Trời đêm xinh đẹp’, cũng xem như hợp với tình hình, bây giờ trong nước đang là buổi tối, là ngày cả nhà đoàn viên.

Có âm nhạc ở cùng, cô mở ra điện thoại đã năm tháng không sử dụng ra.

Bình thường ngoại trừ sạc pin, cô chưa từng lấy nó ra.

Sau khi mở máy, điện thoại luôn không ngừng rung lên, nhiều tin nhắn như vậy tụ tập với nhau nhảy vào, tin nhắn như bùng nổ, cũng không ngoại lệ, đều là tin nhắn chúc phúc của hai ngày nay.

Ma xui quỷ khiến, cô ấn vào khung chat của Tưởng Thành Duật.

Tin nhắn dừng vào nửa năm trước, vào lúc ông nội rời đi, lúc đó đang nói chuyện với anh.

Thẩm Đường không xem những tin nhắn của người khác, rời khỏi Wechat.

Nhìn vào màn hình điện thoại rung lên một hồi lâu, cô mở Weibo ra để giết thời gian.

Tuy giải nghệ nhưng vẫn còn có vài người nhớ đến cô, gửi tới tin nhắn chúc tết cho cô.

Bên trong nhiều ID như vậy, cô nhìn một chút đã nhận ra ‘Candy là em gái tôi’, gửi cho cô một đoạn tin nhắn thật dài.

[Hi, chị Đường xinh đẹp.

Không biết chị có thể nhìn thấy tin nhắn này không, cũng không biết có quấy rầy chị không nữa.

Em muốn gửi cho chị một tin nhắn, nhưng lại không biết nói gì.

Mặc dù chị đã cách xa giới giải trí, tuy nhiên trong lòng của em, chị vĩnh viễn là một nữ thần, vĩnh viễn là người mà em ngưỡng mộ, sau này sinh nhật mỗi năm, em sẽ để nguyện vọng của em cho chị.

Chúc mừng năm mới, cầu mong chị mỗi ngày đều sẽ vui vẻ hơn ngày hôm qua.]

Thẩm Đường chụp màn hình lưu lại tin nhắn này.

Lật nhìn những tin nhắn phía trên, nhạc jazz đã phát lại mấy lần, cô vẫn nhớ đến ông nội.

Thẩm Đường định đi nấu chút sủi cảo ăn, hôm qua Tạ Quân Trình mang đến cho cô không ít bánh sủi cảo, nhân bánh các loại sủi cảo đều có.

Vừa nhấn nút tắt máy, Wechat hiện lên tin nhắn, không kịp nhìn, màn hình điện thoại đã đen lại.

Cô nhìn thấy ảnh chân dung quen thuộc, mở máy lại lần nữa.

Tưởng Thành Duật: [Chúc mừng năm mới. Hi vọng lúc này có người ở bên cạnh em.]

...

Một mình chống đơc mùa xuân cũng đã qua, cách vài tuần, lại chào đón lễ tình nhân.

Vào đêm trước lễ tình nhân, một người nào đó tổ chức một buổi tiệc tối long trọng.

Lục Tri Phi nhận được thư mời, sảnh bữa tiệc ăn uống linh đình, vào bên trong không bao lâu, cô ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Bây giờ có Tạ Quân Trình làm bạn, Thẩm Đường vẫn là ánh trăng có ngàn ngôi sao vây quanh như vậy, nhiều người vây xung quanh đến tìm cô bắt chuyện.

Giống như có cảm giác gì đó, Thẩm Đường nhìn thẳng qua, nâng ly trong không trung với cô ta.

Lục Tri Phi cười nhạt một tiếng, nhấp một miếng rượu.

Một lần nữa chạm mặt là nửa giờ sau.

“Trùng hợp thật.” Lục Tri Phi khách sáo trò chuyện.

Nơi này quá ồn, bọn họ bước đi lên sân thượng.

Thẩm Đường không thích quanh co lòng vòng: “Lúc trước chuyện của Tạ Quân Trình và Ninh Dần Kỳ lộ ra ánh sáng, có nghĩ tới một ngày này không?”

“Uy hiếp tôi à?” Lục Tri Phi khinh thường.

Thẩm Đường nhìn qua bảng quảng cáo óng ánh mê ly đối diện: “Cô Lục, ở Bắc Kinh tôi không động được cô, nhưng nơi này là Manhattan, những quan hệ kia của cô ngoài tầm với. Hiện tại cô có được, nhưng tương lai có một ngày cũng sẽ giống như tôi.”

Cô uống hết ly rượu vang đỏ, xoay người đi vào tìm Tạ Quân Trình.

Bên trong tiệc, Tạ Quân Trình tìm cô rất lâu, anh ta chỉ mới nói chuyện vài câu với bạn bè, quay mặt đã không thấy cô đâu.

“Cậu chạy loạn đi đâu vậy?”

Thẩm Đường đặt chiếc ly rỗng xuống, thay một ly rượu vang đỏ: “Trò chuyện vài câu cùng Lục Tri Phi, thuận tiện ra bên ngoài tiêu tán mùi rượu chút. Cậu nói chuyện xong rồi à?”

“Ừm.” Tạ Quân Trình nói với cô: “Đêm lễ tình nhân ở Hawaii sẽ có một party trên du thuyền, cậu có muốn đi không? Đều là ông chủ trong giới, quen biết nhiều những người này đối với cậu không có chỗ xấu, cậu đừng tự khóa mình trong thế giới nhỏ của mình nữa.”

Nói xong, anh ta cười: “Không đi cũng không được, hiện tại không ai không biết cậu là bạn gái mình.”

Mặc dù Thẩm Đường không muốn xã giao, tuy nhiên nơi này không thể so với giới giải trí, không phải diễn tốt thì tự mình diễn được.

Ngày hôm sau, bọn họ khởi hành đi Hawaii.

Thẩm Đường đã thích nghi với thời gian nơi đây, người và việc tại Bắc Kinh, cách càng ngày càng xa.

Ở bên cạnh Tạ Quân Trình thích hợp chữa thương, người ngoại trừ kiếm tiền thì sẽ vui chơi này.

Trời Nam biển Bắc, không có ngày nào nhàn rỗi, mệt đến không biết bi thương là chuyện như thế nào.

Bữa tiệc diễn ra ở trên du thuyền của bạn Tạ Quân Trình, xuống máy bay, bọn họ lái xe chạy tới bờ biển.

Khuỷu tay Thẩm Đường đặt trên cửa sổ xe thể thao, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ven đường đã dần lùi lại.

“Muốn đến M.K làm không? Làm trợ lý cho mình.” Tạ Quân trình nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Đường thu hồi ánh mắt, quay người đối mặt anh ta: “Cái gì mình cũng không hiểu, làm trợ lý thế nào đây?” Năm năm đi diễn, những kiến thức đã học ở đại học đều trả lại cho thầy.

“Mình chỉ thích hợp làm bà chủ, chỉ huy người khác làm thôi.”

“...” Tạ Quân Trình bị cô làm cho nghẹn nói không nên lời, đây là lời người nói sao.

“Không phải cố ý chọc giận cậu, hiện tại mình thật sự cũng không hiểu gì hết.” Thẩm Đường không chê anh ta: “Nếu không, cậu mang tôi theo? Có lẽ sẽ học hỏi rất nhanh.”

Tạ Quân Trình học theo cô: “Mình cũng giống như cậu, cái gì cũng không biết, chỉ biết chỉ huy người khác, dựa vào sắc mặt mà sống sót.”

Thẩm Đường cười: “Đổng sự M.K này của cậu, mình có thể đảm nhiệm.”

Hai người nói chuyện linh tinh suốt một đường, cho đến khi xe thể thao ngừng trước cửa câu lạc bộ.

Thẩm Đường sửa sang lại mái tóc đeo lên kính râm rồi xuống xe: “Có quen biết hoặc là quen thuộc gì với mình không?”

Tạ Quân Trình giao xe cho nhân viên công tác câu lạc bộ, cùng Thẩm Đường đi đến bờ biển: “Ngoại trừ Hà Sở Nghiêu, chắc là không ai quen biết cậu.”

Trên du thuyền đã bắt đầu vui chơi, âm thanh cười vui vang lên không ngừng.

Thẩm Đường và Tạ Quân Trình vừa mới đi lên du thuyền, còn chưa kịp vào buổi tiệc đã nghe chủ nhân bữa tiệc lên tiếng gọi: “Đường Đường?” một âm thanh xa xôi không xác định từ phía sau truyền đến.

Thẩm Đường dừng lại bước chân, phút chốc quay đầu.

Sáu năm không gặp, Ninh Dần Kỳ đã lớn lên rất nhiều, nhưng trong mắt vẫn ấm áp như thời niên thiếu.

Mà bên cạnh anh ta, là cậu hai nhà họ Tưởng.

Trên boong tàu có mấy người cùng chung nhóm, biết chuyện giữa Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường.

Ở trong mắt bọn họ, đêm nay Thẩm Đường dẫn theo người yêu hiện tại, cũng đã từng là mối tình đầu, còn có người yêu bí mật ba năm, đúng là trăm năm gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc