Mãi đến khi Trình Phóng buông cô ra, mặt Minh Hạnh vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Môi vẫn còn tê tê.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước trong mắt cô sáng lấp lánh, đuôi mắt ươn ướt, trên lông mi hình như có vài giọt lệ, trông giống như một mèo con bị bắt nạt vậy.
Dù là bạn gái thì cũng nên làm từng bước chứ, cô nhìn người ta đến nắm tay còn phải do dự rất lâu, chưa từng có ai giống anh…
Thế này…
Minh Hạnh cũng không biết nên nói thế nào.
“Ông đây bắt nạt em hả?” Trình Phóng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, không khỏi hỏi một câu.
Minh Hạnh không nói gì, chỉ mang bộ dạng cực kì oan ức nhìn anh.
Trên môi vẫn còn lưu lại mùi hương trên cơ thể cô, mùi hương dễ chịu khiến người ta rộn ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
F*ck, không chống đỡ nổi.
“Nụ hôn đầu?” Trình Phóng tới gần cô, nhẹ giọng hỏi.
Khóe môi Minh Hạnh chuyển động, xấu hổ đỏ mặt nói không nên lời.
Không nói chính là ngầm thừa nhận.
Trình Phóng bật cười, còn rất đắc ý.
“Ông đây cũng vậy, em không thiệt thòi rồi.”
Tại sao anh có thể nói mấy thứ đương nhiên mà không biết xấu hổ như vậy.
Minh Hạnh vốn không thể tùy tiện thảo luận vấn đề này với người khác.
“Tôi đồng ý với em, nhất định cố gắng học hành.” Trình Phóng nhìn cô, giọng nói mềm ra, lần đầu tiên thỏa hiệp không theo nguyên tắc.
“Vậy bạn gái của ông đây còn không thể hôn.”
Oan ức cái gì chứ?
Minh Hạnh bị anh xoạc hai chân đè nặng thì không hề thoải mái, cô ngồi trên bàn cũng không ngồi nổi, di chuyển mấy lần như muốn nhảy xuống.
Trình Phóng nhìn phản ứng của cô, chìa tay ôm lấy cô.
Minh Hạnh cứ đứng như vậy, đỉnh đầu cũng chỉ đến ngực Trình Phóng, dưới lớp áo lộ ra màu da lúa mạch khỏe khoắn, cơ bắp cuồn cuộn, mang theo mùi vị của hormone đàn ông.
Có lúc Minh Hạnh cũng không ngờ rằng, rõ ràng Trình Phóng còn nhỏ hơn cô một tuổi.
“Người khác nói mấy lời vô nghĩa thì ông đây cũng không nghe đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu người đều đã từng nói với anh câu cố gắng học hành này, nhưng chủ ý của Trình Phóng rất lớn, anh quyết định không học là không học.
Ngay cả năm học lớp mười hai nghỉ học cũng là bản thân muốn nghỉ thì nghỉ thôi.
Cuộc sống của anh dù có hỗn loạn nhưng cũng có những việc bản thân muốn làm, kẻ nào muốn kiểm soát anh cũng không được.
Đều phải cút ngay.
“Nhưng cô giáo Minh à, tôi nghe lời em.” Trình Phóng mỉm cười nói.
Sau này đều nghe hết, cô nói gì chính là cái đó.
Bảo anh đi chết anh cũng đồng ý.
“Ai bảo tôi thích em chứ!”
Ngay lúc này, chuông điện thoại của Minh Hạnh vang lên.
Bỗng chốc Minh Hạnh bị âm thanh này làm cho giật mình, sau đó cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Trình Phóng liếc nhìn một cái, trên màn hình hiển thị tên giống của đàn ông.
“Muộn như vậy rồi, ai đấy?” Anh hỏi.
Minh Hạnh thành thật trả lời: “Bạn tôi.”
“Chính là người hai ngày trước tới tìm tôi.”
“Không được nghe.” Sắc mặt Trình Phóng thoáng chốc đã không tốt, tức giận nói: “Mẹ nó, ông đây nhìn hắn ta không thuận mắt, mấy ngày nay bị hắn làm cho tức chết.”
Hơn nữa, bạn bè thôi mà, muộn vậy gọi điện làm cái gì.
“Chắc là cậu ấy…”
Minh Hạnh nói được một nửa đã bị Trình Phóng cắt ngang lời.
“Em là bạn gái tôi, ông đây phải quản em.” Trình Phóng nói, cúp điện thoại của cô.
Minh Hạnh biết Lộ Tuyển tìm cô chắc không phải chuyện gì quan trọng. Dù sao thì cũng là chuyện liên quan đến Kiều Kiều thôi.
Vì vậy Trình Phóng có cúp điện thoại cô cũng không quản, im lặng cất máy đi.
“Không được, phải đi tắm thôi.” Trình Phóng càng ngửi thấy mùi hương trên người cô, bụng dưới phần hông càng siết chặt, anh lùi lại hai bước, lại cầm quần áo lên.
Anh đi đến cửa, nhớ ra gì đó lại dừng lại, anh quay đầu nhìn Minh Hạnh, nói: “Buổi tối đừng có đi đâu.”
“Muốn ôm em cùng ngủ ghê!”
Minh Hạnh ngây ra vài giây, lập tức lắc đầu, buột miệng nói: “Không được!”
“Vậy làm sao có thể được?” Trình Phóng hỏi.
Giọng điệu anh rõ ràng đang trêu cô, Minh Hạnh chớp chớp mắt, vậy mà cô còn suy nghĩ nghiêm túc.
“Đợi… đợi cậu học giỏi…”
“Được.” Cô còn chưa nói xong, Trình Phóng đã đáp lại ngay.
“Nhất định học giỏi.”
Lời vừa dứt, người đã đi ra ngoài.
Minh Hạnh đứng nguyên tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, đưa hai tay chạm vào gò má nóng rực của mình.
Lại qua một lúc lâu, cô bị nóng đến hồ đồ rồi.
Minh Hạnh đứng một lúc lâu, sau khi nhìn thời gian mới đột nhiên bừng tỉnh, cô vội vàng quay về.
Nếu không đợi lát nữa Trình Phóng quay lại…
Minh Hạnh không dám nghĩ nhiều.
Cô lập tức đi ra ngoài.
Trong sân vắng lặng, chỉ có ánh trăng đang bầu bạn với gió nhẹ chầm chậm trôi.
…
Trong một đêm có bạn trai, bản thân Minh Hạnh cũng không dám tin.
Sáng sớm hôm sau khi cô tỉnh dậy, vẫn còn đang nghĩ trong đầu có cục u gì mà lại làm ra chuyện như này.
Trái với lệ thường, không thể tưởng tượng nổi.
Cũng cảm thấy không quá chân thực.
Cô thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước một chân ra ngoài thì đã có một bàn tay giơ ra cầm hết đồ đạc trên tay cô.
Trình Phóng nhẹ nhàng xách đồ cho cô, ngay cả túi của cô cũng vác lên vai.
Minh Hạnh vừa nhìn thấy anh thì nhớ ngay đến cảnh tượng tối qua.
Cô cụp mắt xuống, không dám nói nhiều, để mặc Trình Phóng cầm đồ cho, còn mình đi về phía trước.
Trình Phóng đi đằng sau cô.
“Cô nhóc Minh Hạnh, đừng có lật mặt không nhận người, nếu không thì tôi trực tiếp cho lên giường nhìn đấy!”
Giọng của Trình Phóng rất lớn, dọa Minh Hạnh nhảy cẫng lên, ngay lập tức bước chân dừng lại, cô nhíu mày quay đầu nhìn anh, coi như không nghe thấy trừng mắt nhìn anh.
May mà vẫn còn đang ở trong sân, bà nội cũng không ở đây, nếu không thì đã bị nghe thấy đến mất mặt rồi.
Quả thật sẽ không còn mặt mũi gặp ai.
Hồi lâu Minh Hạnh cũng không biết nói anh cái gì, coi như cô thua rồi, thôi thì không nhắc đến cái này nữa.
“Trình Phóng, cậu là học sinh ban xã hội hay ban tự nhiên?” Minh Hạnh rất nghiêm túc hỏi anh.
Trình Phóng nhìn chằm chằm vào mặt cô, đáp lại: “Tôi thế nào cũng được!”
“Cô giáo Minh giỏi cái gì thì cứ dạy tôi cái đó.”
Bộ dạng anh tùy tiện, thờ ơ như không.
“Trình Phóng, tôi nói nghiêm túc!” Minh Hạnh thật sự đang nghiêm túc giảng đạo lý với anh: “Cho dù là phân ban khoa học với ban xã hội của cấp ba hay là chọn đại học, chọn chuyên ngành về sau đều rất quan trọng, phải suy nghĩ thật kĩ.”
“Cậu… đừng có mà làm loạn như vậy.”
Minh Hạnh vẫn còn đang nghĩ, hiện giờ cô đang hướng dẫn dạy học cũng sắp kết thúc rồi, đến khi đó có nhiều thời gian hơn có thể cố gắng chuẩn bị kế hoạch học tập cho Trình Phóng.
Cô đang rất nghiêm túc, không có đùa cợt với anh.
Trình Phóng nói: “Trước đó học ban tự nhiên.”
Minh Hạnh cũng đã đoán được.
Vì thế cô nói: “Vậy thì thành tích thi cử của cậu thế nào?”
Ôi, đúng là điệu bộ gặng hỏi của giáo viên chủ nhiệm chuẩn mực.
“Không biết.” Trình Phóng tiện miệng trả lời.
Minh Hạnh: “Sao lại không biết chứ? Trường học không có đề thi mô phỏng ư?”
“Bọn họ kiểm tra, tôi không nhất định phải thi.” Lời này anh còn nói rất tự hào: “Hơn nữa thi xong tôi cũng chưa từng biết điểm số.”
Đó là bởi vì không bao giờ coi trọng nó, không bao giờ để ý đến nó.
Đang nói, Trình Phóng đã lên xe máy, vỗ vỗ yên sau, anh nói: “Lên xe!”
Minh Hạnh liếc nhìn anh, chậm rãi ngồi lên.
Chân Trình Phóng giẫm lên chân ga, hắng giọng nói: “Minh Hạnh, ôm chắc vào.”
Minh Hạnh túm hai bên áo anh.
Trình Phóng chờ một lúc không thấy cảm giác gì, thế là anh dứt khoát túm lấy tay cô vòng qua eo mình.
“Thế này mới bám chắc.”
Lời vừa dứt, anh đã phóng xe đi.
Trình Phóng lái xe tốc độ rất nhanh.
Chưa đến năm phút đã dừng trước cổng trường.
Trình Phóng chống chân xuống đất đỡ xe, một tay đỡ Minh Hạnh xuống, cười hỏi: “Buổi chiều mấy giờ trở về.”
“Tôi tới đón em.”
“Tôi không chắc.”
“Vậy xong thì gọi điện cho tôi.” Tối qua vừa mới có được phương thức liên lạc, số điện thoại vẫn còn nóng hổi.
Trình Phóng ngừng lại một chút, rồi nói: “Đừng có mà trốn tránh tối giống như trước kia, có thể sớm chút càng tốt.”
“Tôi biết rồi!” Minh Hạnh đáp lại, sau đó đi vào trường.
Trình Phóng cứ đứng ở cổng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô không chút e dè, mãi đến khi cô càng đi càng xa cũng không nhìn thấy nữa, anh mới thu hồi ánh mắt.
Sau đó Trình Phóng lại đi đến công xưởng làm việc trước kia.
Ông quản lý tuyển anh rất tức giận, mắng anh vài câu, còn nói quả nhiên người như Trình Phóng không đáng tin cậy, bảo anh không cần phải đến nữa.
Trình Phóng rất thoải mái gật đầu.
Anh nhận lấy tiền lương chuẩn bị rời đi, Doãn Hạo liền đuổi theo, vội nói: “Anh Phóng, sao anh không giải thích chứ? Công việc này không phải rất khó kiếm sao?”
Chỗ này là nơi tốt nhất hiện giờ rồi.
“Giải thích cái gì?” Trình Phóng bật cười nói: “Đúng lúc ông đây cũng không muốn làm nữa.”
“Anh Phóng, anh có chỗ nào tốt hơn rồi à?”
Trình Phóng nói: “Không có.”
“Việc gì mà việc, ông đây quay về đi học để thi đại học.”
Phút chốc Doãn Hạo nghe đến ngẩng người.
Trước đó khuyên anh tham gia thi đại học, đừng nghỉ học nữa, anh không thèm nghe, kì thi đại học cũng qua rồi, làm sao mà học được chứ!
“Đi học lại?” Doãn Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Không phải Trình Phóng trúng tà rồi đấy chứ?
“Vợ tao bảo tao đi học thì tao đi thôi!”
“Không phải chứ, anh Phóng, khi nào, cái này…” Doãn Hạo không hiểu ra sao, trong đầu quét qua một lần, lơ mơ hỏi: “Giang An Ngữ?”
Cậu ta chỉ có thể nhớ ra cô ấy.
Trong trấn cô gái mà thích anh Phóng lại còn thành thích tốt…
Chỉ có cô ấy thôi!
“Linh tinh!” Trình Phóng liền mắng ngay: “Vợ ông còn xinh đẹp hơn cô ta nhiều!”
“Không phải, cái này sao cứ phải dày vò như vậy chứ?” Doãn Hạo cảm thấy kì thi đại học năm nay cũng qua rồi, vậy thì không cần thiết phải học lại một năm, hơn nữa Trình Phóng cũng không phải người thích học hành.
“Liên quan rắm gì đến mày, miệng dài thì ít lời lại cho tao.”
Trình Phóng cầm chút tiền lương mới lĩnh được, anh muốn đi siêu thị mua ít đồ, làm cho Minh Hạnh chút đồ ngon và thứ gì vui vẻ.
Doãn Hạo vẫn còn đang suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nghĩ mãi không ra, khi cậu ngước mắt lên thì Trình Phóng đã đi rất xa rồi.
“Anh Phóng rốt cuộc sao lại…” Doãn Hạo gãi đầu, lẩm bẩm nói.