ĐƯỜNG MỘC VẪN THẾ

2

Dáng vẻ năm đó của anh như thế nào?

Tôi và Trì Dã là bạn học thời cấp ba, lên đại học thì bắt đầu xác định mối quan hệ yêu đương, ở bên nhau hơn ba năm, cuối cùng là tôi đơn phương nói chia tay.

Không có tình tiết máu chó gì, cũng không có khổ tâm hay bất đắc dĩ trong lòng nào. Mà chỉ bởi vì tôi không muốn tiếp tục ở bên anh nữa thôi.

Khoảng thời gian đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau, thường xuyên chiến tranh lạnh.

Còn đúng lúc gặp phải thời điểm ba tôi qua đời, anh họ nhà cô tôi đến trường thăm tôi, anh ấy sờ đầu tôi nói rằng tôi gầy quá, rồi lại dặn dò tôi phải ăn cơm thật ngon, chăm sóc bản thân cho tốt.

Tôi nhất thời không nhịn được, tựa vào lòng anh ấy rồi òa khóc.

Sau đó cảnh tượng này bị người khác thấy, chụp ảnh gửi cho Trì Dã. Anh chất vấn tôi có phải đã thích người khác rồi không. Tôi muốn chia tay, nương vào lý do này liền gật đầu nhận.

Anh không dám tin tưởng, như phát điên mà đập hết tất cả mọi thứ trong phòng, nắm tay đấm thẳng vào tủ rượu bằng kính, lúc ấy bàn tay anh không ngừng chảy máu.

Cuối cùng anh lại quỳ trên mặt đất ôm chặt eo của tôi, giọng nói run rẩy khẩn cầu: "Đầu Gỗ, mắt em bị làm sao vậy, sao em có thể thích người khác được chứ? Anh không chia tay đâu, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được đúng không em? Bé ngoan, chúng ta không chia tay..."

"Đi ngủ thôi, chúng ta đi ngủ. Sau đó coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn tốt đẹp như xưa kia..."

Anh một bên hôn tôi một bên kéo tôi vào phòng ngủ, tôi ra sức giãy giụa, giơ tay tát một cái lên mặt anh.

Đôi mắt của Trì Dã rướm đầy tơ máu, vừa khóc vừa cười, dường như đã điên rồi.

....

Lúc đó chúng tôi còn rất trẻ, chỉ mới chừng hơn hai mươi, đã sĩ diện lại còn kiêu ngạo tự ái.

Bây giờ sáu năm trôi qua, đương nhiên anh đã là người trưởng thành, đã chững chạc, thận trọng hơn nhiều so với ngày trước.

Tất nhiên tôi cũng thế.

"Con người chung quy sẽ bị thứ mà thời niên thiếu không thể có được khốn nhiễu cả đời."

Lúc đọc được câu nói này, tôi cứ mãi không tự chủ được mà ngẫm nghĩ, việc đời luôn vô tật mà dứt, nào có nhiều kết cục viên mãn như thế để mà nói.

Nhân gian chia cách chẳng nên buồn, có thể làm người ta bối rối cả đời, chẳng qua là do mất đi chưa đủ nhiều mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn cuộc đời của Trì Dã đều giàu có dư dả, thuận buồm xuôi gió, chưa từng té ngã bao giờ.

Lần duy nhất té ngã có lẽ chính là vì tôi.

Điều này cũng chắc chắn rằng nó sẽ làm anh canh cánh trong lòng.

Bàn cờ của người trưởng thành xen lẫn ân cừu của thuở thiếu thời, đốt lên đoạn quá khứ không có chút thể diện nào ngày ấy.

Mà tôi lại chẳng đủ sức, cũng đã định trước nhất định sẽ phải cúi đầu trước mặt anh.

Giai Sang là toàn bộ tâm huyết của tôi.

Trước kia khi mở công ty, vốn chỉ có ba người là tôi, Mỹ Trân và anh Tần cùng nhau dốc sức.

Nói phấn đấu thì dễ lắm, nhưng những ngày dài đêm vắng đã chịu đựng được đó, tóc rụng xuống cũng không dễ dàng gì.

Sau này công ty dần dần có thêm vài người, chúng tôi cùng nhau làm phần mềm, ký hợp đồng, từng bước gây dựng lên một Giai Sang như bây giờ.

Vào thời điểm phát triển loại hình sản phẩm PLG có thể phục vụ các doanh nghiệp lớn, chúng tôi phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan do vấn đề tài chính.

Không có đủ vốn và nguồn tài nguyên để vận hành, chờ ở đằng trước chỉ còn lại duy nhất một con đường ch.ết.

Sếp Từ của Điện tử Vĩnh Phong cũng bằng lòng giúp chúng tôi, nhưng điều kiện mà ông ta đưa ra quá ngặt nghèo, thậm chí rõ ràng cho chúng tôi thấy rằng ông ta muốn chiếm Giai Sang làm của riêng.

Trừ Vĩnh Phòng thì nơi duy nhất có thể cứu chúng tôi chính là Đông Minh. Mà Đông Minh lại là công ty con dưới quyền của tập đoàn Hải Thượng.

Cho nên chủ tịch điều hành của họ có thể quyết định sinh tử của chúng tôi.

Tôi không còn đường lui.

Giai đoạn đầu Mỹ Trân và anh Tần đã lót hết tiền, thế chấp luôn cả phòng cưới của họ. Xã hội hiện thực rồi sẽ dạy chúng ta làm người, nó biết cách đè bẹp khí phách và nhuệ khí của một người ra sao.

Tôi không muốn thua, cho nên tôi khẩn cầu Trì Dã như năm đó anh đã van nài tôi, quỳ gối trước mặt anh và nói:

"Chủ tịch Trì, cầu xin ngài giúp chúng tôi."

Có lẽ Trì Dã không ngờ rằng tôi sẽ thật sự quỳ xuống, sửng sốt trong nháy mắt liền lập tức kéo tôi lên, tức giận nói: "Ai bảo em quỳ?! Hứa Đường, em biết rõ cái tôi nói không phải là thế này!"

"...Chủ tịch Trì, tôi đã nghĩ thông suốt rồi."

"Gì cơ?"

"Với điều kiện tiên quyết là không thương tổn bất kỳ người nào, nếu ngài khăng khăng thì tôi đồng ý ngủ với ngài."

Bình luận

Truyện đang đọc