[ĐƯỜNG MÔN] TIỂU PHU LANG CỦA PHÁO CA



Edit by Hà Rockin
Thôn Minh Gia
"Con gái à," Trì phụ có chút không được tự nhiên chà xát ngón tay của mình, "Cái này, người quan phủ nếu đến, ta vẫn nói không biết hình như không tốt lắm? Còn nữa, nếu bản thân La Vĩnh Sưởng cũng không muốn cưới ngươi, bằng không chúng ta không gả đi nữa? "
"Phụ thân." Trì Mạn Vi đang từng chút một tìm ra thứ La gia đưa tới cất đi, "Ta không gả qua, sính lễ La gia đưa tới, các ngươi có thể trả được sao?"
Trì phụ lập tức nghẹn lời, từ sau khi Trì Mạn Vi và La Vĩnh Sưởng định hôn, lão gia tử La gia La Quảng Tế liền thỉnh thoảng đưa chút đồ tới, các loại đồ ăn dùng.
Đừng nói sính lễ, cho dù là mấy thứ La gia đưa tới kia, Trì gia cũng không sai biệt lắm không bỏ ra nổi.
"Về phần người quan phủ đến, ta sẽ đi giải thích.

Vốn những chuyện này các ngươi cũng không biết."
Trì mẫu sờ sờ tóc Trì Mạn Vi, không hé răng, chỉ khom lưng xuống hỗ trợ cùng nhau thu thập.
Có thể giữ lại chỗ Trì Mạn Vi, đại bộ phận đều là La gia chỉ rõ đưa cho nàng.

Ví dụ như, ngọc bội cẩm lý đôi với La Vĩnh Sưởng, quần áo các mùa đưa tới vân vân.
Sau khi thu dọn tất cả, tính toán đầy đủ cũng chỉ hai cái rương.
"A Vi à, vì sao phải thu thập ngay bây giờ?" Trì mẫu hỏi.
Trì Mạn Vi vừa định mở miệng, lại bị một trận tiếng khóc nức nở của trẻ con cắt đứt.
Một giọng nữ từ trong viện truyền đến, "Mẹ! Tiểu Hổ lại bắt đầu khóc, ta dỗ dành thế nào cũng không được! "
"Này! Có chuyện gì vậy? Có phải tư thế ôm của ngươi không đúng phải không?" Trì mẫu đem quần áo đang gấp trong tay buông xuống, vội vàng đi ra ngoài.
Trì phụ do dự trong chốc lát, cũng xách tẩu đi theo.
Sau khi mọi người đi hết, Trì Mạn Vi ngây ngốc trong chốc lát, chậm rãi di chuyển đến ghế, ôm chặt một thân quần áo màu xanh nhạt, cuộn mình lại.
Hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp giống như tiếng muỗi vang lên, lắng nghe thật kỹ còn mang theo một ít tiếng khóc, "Thì ra, ngươi cũng không phải anh hùng của ta.

"
Không chỉ không phải là anh hùng, mà còn là...

※※※
Sự tình cùng Liên Kỳ dự liệu không kém, quả nhiên là ở chỗ Trì gia xảy ra chuyện, vợ chồng Trì gia vẫn nói không biết, Trì Mạn Vi cũng không chịu thừa nhận.
Chẳng qua có địa điểm Đường Vô Dục chỉ ra, còn có huynh đệ Trì gia sau khi bị đánh ngất xỉu đã bị giấu đi, chưa kịp cùng phụ mẫu Trì gia thông cung, vụ án cũng không tính là lâm vào bế tắc.
Hiện tại tương đối khó giải quyết chính là Trì Mạn Vi thủy chung không chịu thừa nhận trong nhà mình có Hồng Kiêm, hơn nữa một mực khẳng định là Đường Vô Dục vu hãm nàng, những thứ kia không phải là nàng vứt đi, nàng hoàn toàn không biết trong nhà có loại vật này.
Nhìn thấy Trì Mạn Vi ném đồ cũng chỉ có một mình Đường Vô Dục, mà Đường Vô Dục lại là người của Liên Kỳ bên này, lời khai quả thật không dễ áp dụng.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nghe Cư Tri huyện nói, Liên Kỳ không khỏi nhíu mày.
"Yên tâm, ta đã sai người đi mời Tuyên Y Sư, còn có Triệu y sĩ của Minh Xuân Đường, Tiết thầy thuốc của Hồi xuân đường.

Hồng Kiêm bị vứt đi, chúng ta tạm thời còn chưa có đủ chứng cứ khiến người ta tin tưởng chứng minh là Trì Mạn Vi ném.

Thế nhưng, tình huống thân thể này, cũng không phải nàng có thể chống lại."
Cư Tri huyện đối với việc này đã có ý định, " Nàng là một nữ tử nông gia, lấy Hồng Kiêm từ đâu ra? Hơn nữa gã sai vặt La gia cũng đã thú nhận, đúng là La Vĩnh Sưởng cố ý sai người đem Hồng Kiêm đưa đi, dùng danh nghĩa là thuốc bổ.

Mà mỗi lần Trì gia đều nhận lấy, chuyện này trong Minh gia thôn không ít người có thể làm chứng.

Cho nên thứ vốn đang ở Trì gia vì sao đột nhiên không thấy? Cho nên, Trì Mạn Vi tất nhiên là nói dối.

"
Cho dù là bọn họ chống đối cũng vô dụng, sự thật thắng hùng biện.
"Vậy chỉ cần xác định tình huống thân thể của Trì Mạn Vi, vụ án này coi như ván đã đóng thuyền? La Vĩnh Sưởng cuối cùng sẽ phán xử như thế nào? " Liên Kỳ tương đối quan tâm đến điểm này.
"Tội danh thành lập, nhẹ nhất cũng là lưu đày."
"Vậy thì tốt rồi, vậy Trì gia thì sao?"
"Hủy diệt chứng cứ, giả mạo lời khai, bình thường là dưới ba năm tù, cũng có thể dùng tiền bạc chuộc.

Bất quá, huynh đệ Trì gia đúng là không rõ tình hình, hẳn là sẽ không phán hình; Phu phụ Trì gia, giấu mà không báo, một người hai mươi đại bản; mà Trì Mạn Vi, nếu không có ai vì nàng bỏ tiền bạc chuộc mua, sợ là sẽ ở trong tù trải qua ba năm này.


"
"À." Liên Kỳ gật đầu, một lát sau lại thở dài, "Đáng tiếc Vi tỷ nhi.

"
"Quả thật." Cư Tri huyện cũng cảm khái, "Ta thấy cô nương này hình như là đối với La Vĩnh Sưởng tình sâu ý nặng, đáng tiếc.

Nếu nàng phối hợp với một chút, ít nhất nàng ấy không cần phải đi tù.

"
Đại lao đâu phải là chỗ tốt, cho dù phòng giam phân nam nữ, nhưng điều kiện ở đây, đồ ăn thức uống mặc dù có quy định nhưng thật sự chấp hành còn phải xem tâm tình của lao đầu.
Hơn nữa nữ tử bị nhốt trong đại lao, cũng rất dễ bị coi là công cụ tiết dục, thậm chí một ít nữ tử vì để cho cuộc sống của mình trong lao tốt hơn một chút, cũng sẽ dùng thân thể cùng người khác giao dịch.
Tuy nói trong đại lao huyện Kim Thạch chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy, nhưng cái này không nghe nói chẳng lẽ tương đương với không có sao?
※※※
Chỉ là, ai cũng không ngờ tới chính là, ngày hôm sau Trì Mạn Vi bị nhốt vào đại lao, đã bị La gia bỏ tiền dẫn đi.
Sau khi chuộc người từ trong lao ra, liền bị một chiếc kiệu nhỏ khiêng lên, vội vàng từ cửa phụ đưa vào La trạch.
Chuyện này, Liên Kỳ vẫn là từ chỗ Minh Quân nghe được.
"La gia nhà thế mà đem Trì Mạn Vi chuộc ra?" Liên Kỳ nghe được tin tức này có chút khiếp sợ, "La Vĩnh Sưởng không phải đã lưu đày biên ải sao? Trì Mạn Vi đi La trạch thì có thể làm gì? "
Thuận tiện, Liên Kỳ còn nhờ sư huynh nhà mình thêm chút dược liệu vào người La Vĩnh Sưởng, cam đoan gã đi chuyến này cho dù có nằm cũng không về được.

Người lưu đày chết hơn phân nửa trên đường, như thế cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
"Hai người bọn họ lục lễ đã thành, nghiêm khắc mà nói Trì Mạn Vi đã là người của La gia, người có thanh danh tốt như vậy, làm sao có thể đem con dâu của mình đặt ở trong đại lao?" Minh Quân cẩn thận lột vỏ quả đào ra, gặm từng chút một.
"Vậy...!La gia sẽ đối xử với Trì Mạn Vi như thế nào? "
"Ta làm sao biết được?" Minh Quân trợn trắng mắt, "Bất quá có một chuyện liên quan đến nàng ấy, ta chắc chắn biết.


"
"Cái gì?"
"Quả phụ"! Minh Quân không cần suy nghĩ mà nói.
Liên Kỳ:...
※※※
Sau khi tiễn Minh Quân, Liên Kỳ có chút trầm mặc.
Đường Vô Dục cùng hắn trầm mặc trong chốc lát, thấy Liên Kỳ vẫn không nói gì dứt khoát đứng lên, đi tới sau lưng Liên Kỳ, một tay ôm người vào trong ngực, đặt cằm lên vai Liên Kỳ, "Ngươi hối hận? "
"A?" Liên Kỳ không kịp phản ứng.
"Hối hận báo quan."
" Không, không có!" Liên Kỳ phủ định rất kiên quyết, tuy rằng ban đầu sẽ do dự, nhưng nếu thật sự đến lúc muốn quyết định, hắn tất nhiên cũng sẽ lựa chọn báo quan, dù sao A Anh mới là người một nhà của hắn, "Ta chỉ là...!ta chỉ là...!Có một loại cảm giác không thể nói ra, hình như là ta tự tay đẩy Trì Mạn Vi vào hố lửa, hủy hoại cả đời nàng ấy.

"
Trước khi bị Cư Tri Huyện nhắc nhở, tư duy của Liên Kỳ kỳ thật vẫn tương đối thiên về kiếp trước của hắn.

Phát hiện tra nam or tra nữ, hắn nhất định sẽ ngựa không ngừng vó câu đi khuyên giải, thế giới lớn như vậy, nam nhân/nữ nhân nhiều như vậy, cần gì phải treo cổ trên một cành cây?
Các cô gái kiếp trước, ngay cả khi rời khỏi người đàn ông cũng có thể sống rất đặc sắc.
Nhưng nơi này là thời cổ đại chồng là trời, cả đời của một nữ tử thế tất yếu phải trói vào người một nam nhân.

La Vĩnh Sưởng chết tự nhiên là đại khoái nhân tâm, vậy Trì Mạn Vi đã ràng buộc với gã thì sao? Dù sao nàng cũng vô tội, là hảo tâm làm chuyện xấu, thậm chí chính nàng cũng bị hại.
Vì vậy, hắn do dự.
"Nàng đã sớm bị hủy diệt rồi." Đường Vô Dục đem mặt Liên Kỳ chuyển hướng về phía mình, nghiêm túc nói.

Cuối cùng, còn thêm một câu, "Nhọc lòng.

"
Liên Kỳ:...
"Ngươi quan tâm đến ta...!Chúng ta như vậy là đủ rồi.


"Trong thanh âm đường Vô Dục có bất mãn, "Quan tâm người ngoài làm gì? "
Liên Kỳ:...
"Ngươi cướp công việc của A Anh." A Anh và Trì Mạn Vi mới là tỷ muội tốt, cho dù lo lắng, cũng có thể là A Anh lo lắng cho Trì Mạn Vi.
Liên Kỳ:...!Không hiểu sao cảm thấy lời sư huynh nói rất hay, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Hơn nữa, sư huynh hôm nay rất không thích hợp, bình thường y nói cũng không nhiều như vậy, rốt cuộc là làm sao? Hơn nữa nghe ngữ khí vừa rồi của sư huynh, giống như...
Liên Kỳ không khỏi thốt ra, "Sư huynh có phải là ghen không? "
!!!!
Sau khi nói xong, Liên Kỳ mới ý thức được những lời này của mình nói hình như có chút không ổn, hắn cùng sư huynh hiện tại, ừm, đến trình độ có thể nói những lời này sao?
Thế nhưng, câu nói vừa rồi lại nói quá không cần suy nghĩ cùng dĩ nhiên.
Mà Đường Vô Dục đáp lại càng làm cho Liên Kỳ có chút không biết làm sao.
"Đúng, ta ghen." Đường Vô Dục những lời này thản nhiên lại dứt khoát.
Ta muốn, để ngươi chỉ nhìn một mình ta.

Những lời này Đường Vô Dục cũng không nói ra, bởi vì y biết, giai đoạn hiện tại mục tiêu này là không có khả năng, ít nhất ba tiểu tử kia ở trong lòng Liên Kỳ địa vị tuyệt đối sẽ không thấp.
Nhưng bởi vì ba đứa nhỏ kia dù sao cũng là thân nhân của Liên Kỳ, Đường Vô Dục tuy rằng có nhàn nhạt khó chịu, nhưng cũng chưa từng nói qua cái gì, thậm chí còn có thể tự mình làm đồ chơi nhỏ cho bọn hắn.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Liên Kỳ thế mà vì một người ngoài mà do dự.
"Ta..." Liên Kỳ ấp úng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Có một khoảnh khắc hắn rất muốn hỏi sư huynh nhà mình, biết ghen là gì sao?
Thế nhưng, lúc tâm thần nhộn nhạo, hắn lại không cẩn thận đem lời nói trong lòng mình nói ra.
"Đương nhiên biết." Lúc Đường Vô Dục trả lời, khó có được tăng thêm ngữ khí, Liên Kỳ không khỏi chột dạ, vì mình đánh giá thấp EQ của sư huynh nhà mình mà chột dạ.
"Muốn thử không?"
"A?" Câu nói kia của Đường Vô Dục có chút không đầu không đuôi, Liên Kỳ thậm chí có chút mờ mịt, nhưng khi hắn "A" lên một tiếng, lúc miệng vừa mới mở ra, Đường Vô Dục cúi đầu.
Hai người hai môi chạm nhau, bởi vì miệng Liên Kỳ hơi mở ra, Đường Vô Dục thậm chí còn vô sư tự thông học được đem đầu lưỡi đưa vào.

Để cho nụ hôn này trở thành một cái hôn lưỡi danh chính ngôn thuận.
Editor: Quẩy lên nàooooooo.


Bình luận

Truyện đang đọc