ĐƯƠNG NGƯU LANG XUYÊN VIỆT BIẾN THÀNH TIỂU QUAN

Edit: Đông Thảo

“Ngươi làm chính, ngươi làm thiếp! Như vậy ta có tới hai áp trại phu nhân!” Mĩ kỳ danh là đem chúng ta đưa vào khách phòng, thực tế là đem hai người chúng ta trói lại mang vô, nam nhân cầm đầu vui vẻ đi theo đánh giá hai chúng ta, lúc sau lại vừa lòng chỉ chỉ Thành mỹ nhân, lại chỉa chỉa ta, tựa hồ là sợ hắn lỗ mãng dọa đến chúng ta, còn cố ý phóng ngữ khí mềm nhũn, bất quá nghe được lại chỉ làm cho người càng trở nên khó chịu.

Ta hoàn toàn không nói gì. Nam nhân này, bị mù chắc? Chẳng lẽ hắn không thấy được hai người chúng ta trên người mặc đều là nam trang? Chẳng lẽ hắn không thấy được Thành mỹ nhân thân phận thanh cao? Chẳng lẽ hắn không thấy được người hầu của chúng ta?

Ta nghĩ ngẩng đầu lên cho hắn thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay lại bị cấu một cái thật đau. Thành mỹ nhân ở bên tai ta thấp giọng cảnh cáo nói:“Ngươi hiện tại cho bọn họ biết ngươi là nam nhân sẽ không sợ bọn hắn thẹn quá hoá giận giết người diệt khẩu?”

“……” Ta không tin, lấy Thành mỹ nhân công phu tuyệt đỉnh như thế chẳng lẽ sợ mấy chục cái sơn tặc này?

Được rồi! Nếu ngươi cảm thấy được thú vị, ta liền tiếp tục cùng ngươi chơi!

Ta yên lặng cúi đầu, không nói.

“Ha ha, Tiểu nương tử thẹn thùng. Nhất định là chứng kiến đại ca lớn lên anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng cho nên ngượng ngùng, ngươi xem các nàng vô đây vô cùng thẹn thùng vẫn  chưa nói được đến nửa câu!” Một tiểu đệ thông minh lập tức tiến lên châm ngòi thổi gió.

Thật sự là một đám thần kinh!

Ta buông tha không nghe xem họ tính toán gì, chuẩn bị tiếp tục giấc ngủ tối hôm qua.

“Như vậy, chọn một ngày gần nhất tốt nhất, chúng ta ba người cùng nhau bái đường!” Nam nhân tự chủ trương hạ quyết định, phân phó thủ hạ của hắn đi thăm dò ngày hoàng đạo.

Ba người cùng nhau bái đường……

Ta đã quyết định đối những người đó lời nói tai vào tai ra.

“Các ngươi yên tâm, ít hôm nữa làm áp trại phu nhân của ta, đảm bảo các nguoi sẽ được sống sung sướng.” Nam nhân nói xong liền hướng ngoài cửa bước đi, trước khi đi còn dừng lại quay đầu lo lắng cảnh cáo nói,“Không được chạy trốn a!”

“Ha ha ha ha ~” Đợi tất cả đều đi hết, Thành mỹ nhân rốt cục khôi phục bản tính của hắn, ức chế không nổi nhỏ giọng cười rộ lên, vừa cười vừa chửi cái tên đầu gỗ kia,“ nam nhân kia, hảo xuẩn a! Thật tối ngoạn, ha ha, lần này quả nhiên không uổng công! Ngươi nói có phải hay không Đào Y?” (éc.. tội e sơn tặc, nó coi như là đồ chơi mà ngoạn kìa @^@|||)

“thích chơi thì cứ chơi, chỉ sợ đến lúc đó có muốn chạy cũng không xong!” Ta thở dài, thay đổi một tư thế thoải mái nằm xuống.

“Như thế lại muốn chạy cũng không xong!” Thành mỹ nhân cười,“Bất quá tốt nhất vẫn là chờ bái đường xong đi, như vậy mới ngoạn mới hay!”

“Ngươi điên rồi!” Ta kinh hãi,“Ngươi nếu cùng người kia bái đường? Ngươi còn thật sự trốn được không? Này cũng không phải là đùa giỡn!” Nơi này phải so với thời đại của ta, không phải muốn hợp là hợp, muốn tan là tan, một khi đã bái đường, chính là chuyện cả đời.

Thành mỹ nhân, không cần đùa với lửa a!

“Đào Y ngươi lo lắng cho ta sao?” Thành mỹ nhân vô tội nháy mắt mấy cái, học khuê nữ thẹn thùng,“Chính là người ta thật sự rất muốn bái đường a!”

Người ta……

Ta hãn!

Quên đi, ngươi cứ đi bái đường của ngươi, ta ngủ.

Ta xoay người, không nhìn tới Thành mỹ nhân cười đến vô cùng đắc ý.

“Đào Y?” Sau một lúc lâu, Thành mỹ nhân lôi lôi ta,“Ngươi đang ngủ sao?”

“……” Không để ý tới hắn.

“Đào Y?”

“……” Tiếp tục giả ngủ.

Bên tai không có thanh âm, một lát sau, thanh âm quần áo sột soạt, cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, sau đó nghe được người nào đó lẩm bẩm:“Đào Y thật là bổn!” (nu…ý nộn là ngốc..)

“……” Ta nhẫn!

Một cánh tay ngang tàng ôm lấy thắt lưng của ta, hơn nữa càng ôm càng chặt, không thể nhịn được nữa ta quyết định giả vờ xoay người muốn gạt cánh tay kia xuống, nam nhan trọng nhất là sĩ diện, nhưng là cảm giác được có- chỗ nào không đúng……

Thắt lưng…… Cánh tay……

A???

Ta lập tức từ trên giường ngồi dậy, kinh ngạc nói:“Ngươi làm sao đem dây thừng cởi bỏ?”

Bình luận

Truyện đang đọc