DƯỜNG NHƯ ĐÃ YÊU

“Hối hận nhất trong chuyện tình cảm không phải là chia tay mà là đánh mất người mình yêu vì sai lầm của chính mình.”

Tôi được cấp cứu trong trạm y tế. đến khi tôi tỉnh lại. bố mẹ tôi đứng bên, Ánh mắt bố tôi tràn đầy thất vọng… có lẽ là thất vọng về tôi… đúng rồi… đứa con gái cứng đầu, thích đấu tranh cho tình yêu giờ thì sao… tôi vừa bôi gio chát chấu vào mặt bố mẹ tôi, hàng xóm láng giềng sẽ chửi tôi là loại đi cướp chồng, người đời sẽ chửi tôi là kẻ làm tan nát gia đình người khác. thế thì bố mẹ tôi còn dám đi gặp ai bây giờ. người lớn họ trọng thể diện lắm. có người bị rèm pha dẫn đến uất ức mà qua đời… tôi đang là tội đồ của gia đình… nếu bố mẹ tôi có sao thì tôi ân hận nhiều lắm.

- chú ơi, cháu xin chú cho cháu vào, anh ơi em xin anh.

Tôi nghe giọng nói của Chú ấy… chú ấy lo cho tôi lắm phải không? Sóng gió đã qua chưa nhỉ? Tôi mơ màng nhìn ra bên ngoài cửa kính, người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi, 1 bên má bị sưng vì mấy cú đấm của anh tôi. Tôi đau, tôi đau lắm.

mẹ tôi xoa đầu cho tôi, khẽ thở dài.

- con tỉnh rồi hả, có đau chỗ nào không con.

Tôi nhìn mẹ lắc đầu. mới qua vài tiếng sao mẹ tôi già đi nhiều đến vậy, nét mệt mỏi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt bà.

- mẹ đừng lo, nó không sao đâu, mẹ về nghỉ đi để con trông cho.

- để mẹ trông em cho, em nó cần mẹ.

- bà cứ chiều nó đi, đấy bà xem, con hư tại mẹ, cháu hư tại bà.

bố tôi quát lên.

- mày ko ra bảo nó cút ngay đi thì đừng có mà trách.

bố tôi hậm hực. anh tôi đi ra ngoài, nói gì đó với chú nhưng hình như chú vẫn không chịu rời đi, sự lì lợm của chu khiến anh tôi mất kiên nhẫn suýt nữa lại xảy ra ẩu đả.

bố tôi thấy vậy đi ra ngoài bố tôi quát lên.

- tôi nghĩ anh nên tạm để cho gia đình tôi yên, anh yên tâm, tôi là thằng đàn ông có trách nhiệm, con gái tôi tôi chăm được, không cần anh phải lo.

- bác ơi… cho cháu xin gạp Bình một lúc thôi được không ạ?

- tôi đã nói thế rồi. anh còn dám nói lại sao. Cút ngay.

Chú đứng im cúi xuống, vẻ mệt mỏi hiện lên trên dáng người, tôi xót… tôi xót xa, chú ấy quay vào nhìn tôi 1 cái qua cửa kính rồi nhẹ nhàng rời đi, tôi ko biết rằng sẽ còn rất lâu nữa chúng tôi mới được nhìn nhau gần như vậy.

Tôi được đưa về nhà và được bảo vệ như một vật quý trong gia đình. bố tôi rơi vào trạng thaí im lặng như tôi vậy, cả gia đình bao trùm một không khí nặng nề.

Tôi hiểu ông ấy phải suy nghĩ rất nhiều, ông ấy đang phải chuẩn bị tâm lý cho việc thông báo huỷ cưới, xin lỗi họ hàng nhưng sâu thẳm bên trong là sự nguy hại bởi những lời đồn thổi những dị nghị của con người mà nhiều gia đình khó mà vượt qua.

Ông ấy ngồi đó, châm thuốc liên tục, đàn ông lúc suy nghĩ nhiều họ thường hút thuốc, có lẽ sẽ làm họ bớt căng thẳng hơn.

- Anh… em nghĩ là mình nên gọi họ sang nói chuyện cho thẳng thắn, sau đó cân nhắc có nên cưới nữa hay ko vẫn chưa muộn.

- …..

- anh… chứ giờ mọi thứ đã xong hết rồi đùng 1 cái đi thông báo không cưới nữa thì.

- bà có im không thì bảo.

bố tôi quát lên, tay ông gạt cái ấm sứ trên bàn rơi xuống vỡ tan

- tôi còn chưa hỏi bà vì sao bà nói chúng nó có chửa để rồi ra nông nỗi này, bà dung túng chúng nó, bà nhìn thấy chưa? giờ nó khổ là lỗi ai, bà làm mẹ như thế à?

bố quát mẹ tôi, mẹ tôi khóc.

- Bố bình tĩnh, em nó cũng có mong bị thế này đâu, là nó tìm hiểu chưa kĩ thôi

- tìm cái gì… mẹ chúng mày… thấy nó nịnh ngọt vài câu thì sướng lên, giờ chúng mày thử nghĩ xem tao còn dám nhìn ai bây giờ.

mẹ tôi chả nói được gì… chỉ biết ngồi đó khóc, tôi thương mẹ, tôi bước lại ôm lấy mẹ, tôi muốn nói cả trăm ngàn câu xin lỗi mà giờ tôi ko nói ra tiếng,

bố tôi nắm chặt lấy tay, có lẽ giờ này ông muốn đập phá tất cả, tôi nhìn bố một hồi rồi bước lại. tôi quỳ xuống… tôi sai rồi… tôi đã không nghe lời bố, đã làm theo ý mình để giờ làm khổ bố mẹ và gia đình, để giờ tiếng xấu đồn xa, bố tôi phải chịu bao nhiêu búa rìu của xã hội.

Nếu bạn là con, có lẽ bạn cũng sẽ đau như tôi, có lẽ bạn cũng hối hận như tôi. Nhưng mọi người chỉ hiểu 1 phần của vấn đề thôi, còn đâu có hiểu người đau nhất là ai. tôi mất gia đình, mất đi người đàn ông tôi yêu, dang dở 1 đời con gái. mất lòng tin vào cuộc đời, ngay lúc này tôi chênh vênh quá. Tôi muốn chết, tôi muốn chết quách đi cho rồi.

- bố ơi, chú ấy đang quỳ ngoài cửa kia kìa.

- mày ra bảo nó về nhà nó đi

- con bảo rồi nhưng chú bảo bao giờ bố gặp chú ấy mới đứng lên.

- mày ra nói với nó là để tao điên lên tao ko đánh nó nhưng tao đánh cái con ngu này này. Nó thích thì cứ quỳ ở đấy.

chị tôi ra chuyển lời. mấy phút sau quay về thông báo là chú đã rời đi, tôi biết, chú sợ tôi bị đòn như lần trước, cái tát của con Oanh đủ để toi sái quai hàm rồi, giờ mà bị bố tát nốt bên kia chắc tôi chỉ có nước chết mà thôi

bố tôi gật đầu rồi nhìn tôi nghiêm khắc

- mày còn quỳ dưới đấy làm gì, mau cút lên phòng cho tao, từ giờ cấm mày ra khỏi cửa, về đó mà ăn năn đi, mày thử nghĩ xem mày 30 tuổi đầu rồi, nếu mày biết nó còn vợ thì mày tránh nó ra,, đằng này để nó lăng nhăng như thế mà mày cho qua được sau này cái đời mày lấy nó về cũng ko bằng con chó nhà nó đâu. mày ngu lắm con ạ

Tôi cúi xuống.

- giờ thì không cưới xin gì hết. tao không chấp nhận loại người như nó bước vào cửa nhà tao.

- anh đừng như vậy. giờ chúng ta đã mời hết họ hàng rồi. anh cũng nên hỏi con 1 tiếng chứ.

bốp… bố tôi tát mẹ tôi 1 cái

- mày còn dám dung túng nó nữa sao… mày làm loạn cái nhà này lên rồi

- bố… sao bố lại làm thế.

mẹ tôi ứa nước mắt… tôi đau lắm, tôi đưa tay xoa má mẹ, tôi khóc… xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ

- giờ mày lên ngay phòng, cả 2 mẹ con nhà mày đừng để cho tao nhìn thấy nữa. chúng mày cút ngay khỏi mắt tao đi

mẹ tôi và chị tôi đứng lên dắt tôi đi lên phòng. Ánh sáng trong phòng mở, bên kia cửa sổ người đàn ông ấy không ngưng nhìn sang đây,chú ta lo lắng cho tôi thế à. Tôi nghĩ vậy mà xót xa.

- mẹ lấy nước cho con thay quần áo nhé. quần áo bẩn hết cả rồi.

Tôi gật đầu.

mẹ tôi vào nhà tắm xả nước ấm vào chậu rồi dắt tôi vào

- mẹ để con

- ko… cứ để mẹ lo cho em. Là mẹ làm khổ nó.

mẹ tôi khóc, tôi cũng khóc. Tôi cởi áo, mẹ tôi lấy khăn lau cho tôi, những vết tím vì ngã hiện lên hai bên cánh tay, cái má tấy đỏ vì bị tát, trán tôi cũng sưng vì bị đập xuống nền bê tông, tôi… giờ này trông vô cùng thảm hại.

- lúc sinh ra con, chỉ mong con được hạnh phúc, chứ không ai mong con phải khổ, là mẹ nhiều khi cũng dung túng cho con những lúc con mắc sai lầm do vậy chuyện hôm nay lỗi sai cũng là ở mẹ.

- sự việc bây giờ đã như vậy rồi, nếu con không đồng ý huỷ hôn thì cũng nói với bố mẹ một câu. nếu ko thì để mẹ nói lại với bố.

- đừng lo, bố thế nhưng chỉ mắng mẹ thôi.

Tôi lắc đầu. tội nợ nhất của 1 đứa con chính là cứ làm cho mẹ mình bị bố mắng. đàn bà trong xã hội phong kiến thấp cổ bé họng mệt mỏi là thế. Dù bố tôi rất yêu chiều nhưng nhiều lúc cáu lên mẹ tôi cũng sợ khiếp vía.

- lúc yêu nhau đứa nào cũng mong lấy về sung sướng hạnh phúc nhưng đến lúc cưới về thì lại chả được như lúc yêu đâu, nếu nó mà lăng nhăng như vậy., sau này lại giống thắng Thái. mẹ không đành lòng đâu con. mẹ chỉ có 3 đứa con, 2 đứa kia ổn định cả rồi, chỉ có mày làm mẹ lo nhất. giờ mày mà khổ mẹ thương lắm.

- phải thương mẹ, nhất định là phải thương mẹ, ko được phép nghĩ quẩn, nếu con có mệnh hệ nào mẹ sống làm sao được bây giờ.

- phải thương mẹ nghe rõ chưa?

Tôi khóc, tôi gật đầu, tôi phải thương mẹ là đúng, lúc tôi chỉ ngất đi thôi mẹ tôi đã khóc nóc như vậy rồi mà nếu tôi có chết thật thì bà ấy chết theo mất. đời người mang nặng nhất món nợ chính là món nợ người sinh thành và dưỡng dục, do vậy tôi nợ mẹ tôi cả cuộc đời.

Đêm đó tôi và mẹ ngủ chung. Tuy rằng nằm trên giường mà hai người theo đuổi hai dóng suy nghĩ khác nhau. mẹ tôi cũng ko ngủ được, tôi thấy bà ấy trở mình, bà ấy khóc… tôi biết… tôi đau lắm.

Bên kia ban công, người đàn ông đứng đó nhìn sang phòng tôi liên tục châm thuốc, tuy ko mở cửa nhưng tôi cảm nhận được tiếng thở dài…

Tôi đã từng nghĩ rằng tôi ko thể yêu thêm ai, tôi đa từng nghĩ rằng tôi ko cần đàn ông nữa.

vậy mà….

tôi đã đấu tranh với cha mẹ vì một người đàn ông, đã khiến cha mẹ tôi cả trăm lần phải mất ngủ, khiến mẹ tôi nhiều đêm phải khóc thầm.

tôi đã yêu một người đàn ông hơn cả chính tôi, bỏ rơi lại những tình cảm thiêng liêng của cha mẹ đã dành cho mấy chục năm giời…

người ta nói giờ phải chọn… bên tình bên hiếu…. tôi biết chọn bên nào.

30 tuổi cái tuổi người ta đã quây quần bên gia đình, vậy mà giờ tôi vẫn hi hoay với cái mớ bòng bong gọi là hạnh phúc, nhưng suy cho cùng bố mẹ tôi đúng, họ đã nhìn người tốt hơn tôi chăng. giờ tôi lại tiếp tục mất lòng tin rồi. tôi có thể sống độc thân nốt quãng đời còn lại nhưng tôi ko thể khiến bố mẹ tôi đau lòng vì tôi thêm một lần nào nữa.

mấy ngày hôm sau tôi vẫn nhốt mình trong nhà, bên kia cánh cửa, người đàn ông ấy cũng như tôi hay sao ý… tôi ko dám ngó mặt sang bên ấy, giận ông ấy là một chuyện nhưng tôi ko phủ nhận tôi còn yêu ông ấy rất nhiều.

tôi đang đấu tranh với trái tim và lí trí của mình… với những được mất trong đời… liệu rằng tôi có thể vượt qua được nối đau này hay không.

người đàn ông bên đó mấy đêm rồi cũng giống tôi… không ngủ… tôi thu mình vào góc tối, suy nghĩ về những chuyện đã qua. Cân nhắc xem tôi sẽ phải đi bước nào cho hợp lý. Tôi kéo nhẹ cái rèm, bên kia đường, người đàn ông vẫn đứng trong bóng tối… gần nhất có thể. Nhìn về phía tôi. Khuôn mặt gầy đi và mệt mỏi hơn rất nhiều… tôi kéo bức rèm rộng ra thêm chút nữa, chú thấy tôi, cuống quýt như nhìn thấy vàng… hai mắt đầy tha thiết, cảm giác như muốn nhảy qua ban công để sang đây, tôi vẫn ngồi im.

người đàn ông ấy tôi yêu, là người đàn ông ấy,… có những lúc tôi căm ghét, có những lúc tôi giận hờn… vậy mà giờ khi mất nhau rồi, sao tim tôi lại thấy yêu đến vậy… tôi đau quá.

Chú đứng thế một hồi, tự nhiên lùi lại, ánh mắt có vẻ sợ sệt, tôi quay lại phía sau, bố tôi, ông ấy đang hướng ánh mắt nghiêm khác sang phía bên ấy. nhẹ nhàng bước lại kéo rèm kín lại rồi ngồi xuống bên tôi xoa đầu.

- bố sang đó rồi, chúng ta… ko còn ràng buộc gì với bên nhà họ hết.

- bố xin lỗi. bố cũng chỉ là vì tương lại của con thôi.

- bố không ở bên con suốt những năm tháng tuổi thơ của con, do vậy. bó ko dậy được con phân biết người tốt hay xấu là do lỗi của bố, nhưng con à… sai thì sửa… chỉ cần mình không tiếp diễn cái saii là được.

- bố thương con, con đau bố cũng xót, con đi lấy chồng bố cũng lo, chỉ sợ con bị người ta đối xử chẳng ra gì… ai ngờ như thế này.

- thôi cứ để ổn định một thời gian, con đừng suy nghĩ, cuộc đời cái gì là của mình vẫn là của mình, cái gì ko phải của mình giữ cũng ko được.

- vì thế nên hãy vui vẻ lên, thằng đấy nó không xứng với con đâu… bố cũng cấm nó không được bén mảng sang đây nữa. con cứ sống bình thường. nghe rõ chưa?

Tôi gật đầu.

bố tôi khó tính như vây đấy, cho nên… việc chúng tôi muốn đi tiếp là ko thể xảy ra nữa rồi. tôi giờ nếu cãi bố, cũng đồng nghĩa với việc hại mẹ tôi… bố tôi thật biết cách làm cho người khác cạn lời….

còn cái người đàn ông bên đó, cho dù đã được bố tôi phán quyết nhưng ông ta dường như vẫn không chịu từ bỏ, vẫn không ngừng hướng mắt sang chờ đợi sự xuất hiện của tôi.

Chúng tôi gần nhau nhưng chẳng khác nào cách xa nửa vong trái đất. người đàn ông ấy… không phải là sự lựa chọn của tôi nữa rồi… nếu tôi còn tiếp diễn những ngày nhìn nhau thế này… sẽ có ngày tôi ko chịu được mà tiếp tục si mê.

Tôi đi xuống nhà, mượn điện thoại của bố, tôi gửi đi một cái email.

Có lẽ cái email này sẽ giúp cho tôi không còn phải suy nghĩ nhiều hơn nữa. chú ấy từng nói với tôi là bên tình bên hiếu bên nào tôi coi nặng hơn, tôi cũng đã từng nói rằng, bố mẹ tôi nặng cân hơn một mình chú... điều đó giờ thành sự thật rồi.

bố tôi cầm điện thoại lên đưa cho tôi. Ông ấy nhìn tôi có vẻ rất nghiêm túc.

- con suy nghĩ kĩ chưa?

tôi nhìn vào đó rồi gật đầu.

- bố đồng ý, chỉ cần con giữ gìn sức khoẻ. bố sẽ luôn ủng hộ con

Tôi gật đầu. có lẽ tôi làm thế này là tốt cho tất cả. mong rằng chú ấy sẽ tìm cho mình một hạnh phúc khác và đừng bao giờ lập lại sai lầm như đã làm với tôi.

Tôi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng, nơi đó… có biết bao nhiêu kỉ niệm thời tuổi trẻ, bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu giận hờn. Nơi đó là nơi chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu, vương trên môi tôi vẫn còn hơi ấm của đôi môi người ấy.

Tôi lặng lẽ… tôi ko khóc…tôi ko khóc cho cuộc tình đã tan vỡ, hay ko khóc cho trái tim đầy tổn thương này, tôi ko còn nước mắt để khóc nữa phải không?

- đến giờ đi thôi con

Tôi bước theo bố, có lẽ trên đời này ko có hạnh phúc nào trọn vẹn cả. cả quãng đời tiếp theo của tôi mơ hồ quá. Tôi chơi vơi không biết nên chọn con đường hạnh phúc nào cho bản thân tiếp theo đây.

Tôi thầm cảm ơn người đàn ông ấy, tôi đã từng được hạnh phúc… cho dù hạnh phúc ấy không được trọn vẹn, chúng tôi ko đi cùng nhau đến cuối con đường như chúng tôi mong muốn, Đó là cuộc sống, có những thứ bạn muốn mà ko thể làm được. Đó là bài học của tôi

Nhưng mà tôi sau này cũng có thể tự hào nói với con cháu rằng tôi đã từng một thời sống hết mình cho bản thân, cho những yêu thương hết lòng cái thời tuổi trẻ.

Tôi có thể nói với chúng về bài học mà mãi về sau này tôi mới ngộ ra,không chỉ người đàn ông đó sai mà người sai chính là tôi nữa... đôi khi chúng ta cứ đổ lỗi cho người khác mà không nhận ra chính bản thân mình cũng là nhân tố cho sự tan vỡ, chính bản thân quá ích kỉ giữ cái tôi cho riêng mình. chính bản thân luôn giữ im lặng mà không hề chia sẻ, không hề nói ra những điều vướng bận trong suy nghĩ để rồi càng ngày mọi thứ càng trở nên rắc rối... và cuối cùng của vấn đề chính là chia tay.

do vậy nếu bạn gặp vấn đề với người ấy, hãy cùng nhau chia sẻ để tìm cách giải quyết, yêu thương chính là cách bạn cho đi, trao giá trị của mình cho người khác, yêu thương chính là cách bạn chia sẻ những điều cho dù là rất nhỏ, yêu thương chính là cách chúng ta cùng nhau nắm tay để vượt qua mọi khó khăn trắc trở cho cuộc sống. nếu bạn vẫn giữ im lặng, vẫn giữ cái tôi cao lớn trong suy nghĩ của mình thì sẽ có ngày bạn cũng như tôi… có một ngày bạn chợt nhận ra DƯỜNG NHƯ ĐÃ YÊU một người nào đó… rất chân thành… và đánh mất họ vì rất vô tâm.

Tạm biệt hạnh phúc của tôi, tạm biệt những ước mơ còn dang dở,tạm biệt người đàn ông tôi đã yêu… tôi đi nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc