ĐƯỜNG VỀ

Quy Hiểu cân nhắc trong lòng mấy bận, rồi cũng quyết phải nói cho rõ ràng, từ khi còn bé cô và Lộ Viêm Thần ở bên nhau đã vô cùng trực tiếp, nên nói cái gì thì nói cái đó: “Cha em nói gì với anh thế?”

Lộ Viêm Thần ngậm điếu thuốc, một lúc sau anh mới nói hai chữ: “Quên rồi”.

“Em hỏi thật mà”.

Nương theo ánh trắng, Lộ Viêm Thần nhìn thấy từng móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng của cô, môi nhếch lên ý cười, co chân vắt trên lan can xuống, Quy Hiểu không nhìn thấy mặt anh, nên càng vội vàng kéo đầu anh nhích lại.

Động tác này quá đột nhiên, Lộ Viêm Thần chưa kịp thở ra ngụm khói, tất cả phì ra hết trước mặt cô.

Quy Hiểu bị cay mắt nghẹn đến không nói thành lời, Lộ Viêm Thần đưa mắt nhìn cô, ý cười càng đầy đặn, anh ném nửa điếu thuốc xuống mặt tuyết, một tay kéo cô nhét vào lòng ngực, ở nơi này tối tăm lạnh lẽo, không có chút ánh đèn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là chuồng nuôi ngựa, yên tĩnh ôm nhau ở đó, ôm một hồi lâu.

Quy Hiểu cũng ôm chặt lấy anh, hơi thở nóng hồi len lỏi vào bên cổ áo, dịu dàng, nóng ẩm.

Lộ Viêm Thần cúi đầu sát vào tai cô, khẽ thở dài một cái rồi nói: “Đầy ý thiên vị thôi”.

Quy Hiểu lúng túng đẩy anh ra.

Xa xa, vị đồng chí chiến hữu tốt đợi lâu không thấy hai người về, cho nên liều mình chạy một vòng giữa gió tuyết ra tìm, nhìn thấy cảnh Lộ Viêm Thần trêu chọc vợ anh, đúng là chẳng kháo nào nhìn được kì quan thứ chín của thế giới. Anh “Ai da” một tiếng rồi vui vẻ nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt về đội trưởng Lộ rồi. Quả không hổ là đội trưởng Lộ, ở bên đống phân trâu nhà mình mà cũng có thể pha trò với chị dâu được, không sợ làm chị dâu uất ức à”.

Quy Hiểu thoáng nhìn, hóa ra bên trong cạnh rào chắn là từng đống phân trâu bị che phủ qua loa.

Buổi tối họ lại ngủ trong căn nhà bạt nhỏ, Lộ Viêm Thần cho thêm vào lò sắt không ít than đá, cháy rực rỡ hơn đêm qua không ít, anh tắt đèn đi, trong chăn Quy Hiểu đề trần hết nửa cánh tay. Tiếng hít thở của cô cực nhỏ, phất tới anh như thể sương mù rơi xuống, anh đành phải nhắm chặt mắt mình, cố gắng giữ tỉnh táo trong đêm.

“Vừa rồi em có mở túi hành lý của anh…” Quy Hiểu nhỏ giọng nói, “Sao anh lại lừa em?”

“Lừa em cái gì?” Lộ Viêm Thần hôn khẽ vào tai cô, đôi môi chà xát dịu dàng qua lại.

“Lòng anh tự biết”.

Anh cũng thừa nhận, mười mấy năm qua đúng là có chuyện đã lừa cô.

Lòng Quy Hiểu chùng xuống ngổn ngang, cứ tưởng là liên quan đến chuyện nhà anh.

Nào ngờ anh lại nói: “Khi còn bé anh thuận tay trái, sau đó đi học thì bị ép phải sửa lại, chỉ có người trong nhà biết thôi”,

Thuận tay trái? Quy Hiểu đờ đẫn một lúc mới hiểu ra, cô không tin nổi đẩy anh ra, rồi lại nghe anh cười khẽ: “Em biết mà, sao có người có thể chơi mỗi tay trái mà thắng em được chứ…”

Đáp án được tiết lộ mười mấy năm sau là: “Lộ Thần đúng là một tên lừa đảo vô lại từ đầu tới đuôi, quá gian xảo…”

Quy Hiểu không nhịn được đá anh thật mạnh ở trong chăn, lăn lui lăn tới trên người anh vừa đấm vừa cắn, cuối cùng tự nhiên lại ôm lăn cùng một chỗ. Rốt cuộc thì vẫn không làm gì, hai người nóng hừng hực toàn thân, lật đi lật lại cũng không nỡ ngủ. Quy Hiểu lăn người ra ngoài không khí để lạnh đi một chút, giữa đêm tối mịt mờ, một đoạn chân to dài lộ ra, vô cùng bắt mắt.

Thị giác và cảm giác trên chân cùng nhau tác động, khiến chút rượu uống vào lúc đêm cũng hừng hừng chuyển động.

Đêm qua đã làm gì, cô đều rõ ràng trước mắt.

Mồ hôi trong lòng bàn tay và cảm giác trơn trượt dính dấp đó Quy Hiểu vẫn còn nhớ rõ.

Giữa lúc say mèm, cô gái mình yêu sâu đậm đang nằm trong lồng ngực, chuyện như vậy cứ nhắm mắt lại thì không chuyện gì không làm được, nhưng giờ lại không cách nào ra tay. Cha ruột người ta vừa mới chỉ trích một loạt các tội lớn của mình, còn hận không thể tra xét rõ ràng cả đống chuyện hư hỏng xưa xửa xừa xưa từ mười mấy năm trước khi mình tòng quân, cũng biểu đạt rõ ràng rằng, anh chỉ là đứa lớn lên ở vùng nông thôn ngoại thành Bắc Kinh, quan hệ gia đình thì rối loạn, đừng mơ tưởng được thay đổi cuộc sống nhờ cô con gái việc vàng ngộ cao nhà người ta nữa.

Giờ chỉ vừa cúp mặt, anh lại vui vầy cá nước với con gái nhà người ta trong nhà bạt, việc này sao mà làm nổi.

Ít nhất, lúc này đây thì không được.

Đôi mắt của Lộ Viêm Thần cúi xuống rất thấp, giữa căn phòng mịt mờ không ánh sáng, nhìn cô, nhìn một lúc lại xoay người xuống giường đi ra ngoài.

Ngày mai họ sẽ rời làng du lịch, đi tới khu nghĩa địa công cộng.

Chiến hữu của Lộ Viêm Thần dẫn đường, tìm được một ngôi mộ rất bình dị. Quy Hiểu nhìn tên người trên bia, Lộ Viêm Thần đưa tay lau qua nét chữ lõm vào. “Muốn tìm người sơn đỏ lại ạ?” Quy Hiểu khẽ hỏi.

Lộ Viêm Thần lắc đầu, cười nhẹ.

Người vong thân vì nước, hồn anh sẽ ngao du khắp thảo nguyên rộng lớn. Đây chỉ là một hình thức mà thôi.

“Anh ấy là ai vậy? Chiến hữu của anh à?”

“Là người trong nhóm lính đầu tiên anh dẫn”.

“Vì sao lại hi sinh?”

Lộ Viêm Thần lắc đầu, không muốn nhắc đến quá nhiều về người đã mất.

Quy Hiểu không hỏi nữa, cô sợ sẽ nghe được một câu chuyện xưa đau lòng về người anh hùng đó, mà đã trở thành anh hùng, sau lưng đều là huyết lệ, vì thế, những chuyện gì vậy càng ít xảy ra càng tốt. Có lẽ Lộ Viêm Thần cũng hiểu được suy nghĩ của cô, mọi người đều cho là, những người như bọn họ, hy sinh vì đao thật súng thật mới là anh hùng.

Người chiến hữu vẫn còn lẩm bẩm nói tiếp: “Cậu ấy là người Giang Chiết, trẻ mồ côi, lúc đầu là tới chỗ này của bọn tôi, sau đó tới Tây Tạng. Ở trên cao nguyên rất hại người, cường độ huấn luyện lại cao, không bao lâu thì cậu ấy dần không ổn, không cấp cứu kịp. Trước khi chết cậu ấy nói muốn được chôn ở Nội Mông, đội trưởng Lộ đưa tiền cho tôi mua một mảnh đất ở nghĩa trang, lúc đó tôi cũng vừa rời bộ đội, nên mang tro cốt cậu ấy về phụ cận nhà tôi, cũng tiện tới thăm viếng”. Người chiến hữu thở dài, “Nói cho chị dâu nghe, không ít người từ trên cao nguyên về tim phổi đều bị tổn thương, không phải người sinh ra ở đó thì cũng khó sống được”.

Quy Hiểu đã hiểu, cô nhớ năm đó tốt nghiệp đại học xong cũng có đi Tây Tạng, lúc tán gẫu với tài xế xe taxi, anh ta cũng nói mình là người nội địa, đến đây kiếm tiền, nhưng không bao lâu nữa sẽ về thôi, nếu không không tốt cho tim phổi.

Chẳng trách lại đi đường vòng đến làng Tích Lâm.

Lộ Viêm Thần tới thăm trong lòng cũng kiên định hơn, rời khỏi nghĩa trang rồi tạm biệt người chiến hữu cũ. Quy Hiểu lại rất tự nhiên chạy tới nói chuyện với người quản lý nghĩa trang, nói về nghề quàn linh cữu và mai táng ở nghĩa trang Nội Mông, làm người ta cũng hơi sửng sốt.

Trước khi lên xe, cô lấy ví tiền ra, muốn thanh toán tiền khi ở lại làng du lịch.

Người chiến hữu lại sống chết không chịu nhận, vòng quanh xe chạy trốn, cuối cùng không chịu nổi phải ôm cửa xe bên ghế lái, liên tiếp gọi chị dâu chị dâu, chị thấy đội trưởng Lộ có thông tục không này? Có thấy em nhiều tiền hơn anh ấy không? Còn kéo tay áo lên cho Quy Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay, Quy Hiểu cũng nhận ra, đây là loại Jaeger-LeCoultre, lần đầu tiên cô thấy một người lại khoe giàu vừa trực tiếp vừa dễ thương như thế, cười đến không ngậm miệng lại được, cuối cùng cô đành phải gật gù: “Các cậu đúng là người có tiền, chiếm hết ‘Dương môi thổ khí’, lần trước tôi còn cảm khái giá hàng cao quá đấy”.

Dương môi thổ khí: Trang web Dương môi thổ khí là trang web O2O chia sẻ về cuộc sống, chi tiêu, chia sẻ ở trong khu vực Nội Mông. Được thành lập vào tháng 10 năm 2010, năm 2013 đạt được lượng truy cập cao nhất là 37 vạn PV.

“Vậy thì đúng rồi”. Chiến hữu cũ thở dài một hơi: “Làm anh em với nhau, có kiếp này không có kiếp sau, đừng làm mấy chuyện thông tục nhuw thế, em còn hận không thể để chị ở đây với em cả đời đó. Đương nhiên, đó là trước kia nghĩ chị còn độc thân thôi, giờ thì không có ý định này”.

Đối phương sống chết không nhận, còn nói xem như là tiền quà kết hôn.

Câu nói này đúng là Lộ Viêm Thần được lợi, anh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu ấy, cứ thế tạm biệt.

Khi Lộ Viêm Thần kéo đai an toàn thì hỏi cô: “Em nói chuyện vì với người quản nghĩa trang thế?”

“Muốn hiểu thêm về nghề quản linh cữu và mai táng ở đây thôi”.

Lộ Viêm Thần liếc nhìn cô một cái, nếu anh nhớ không nhầm, lần trước Tiểu Thái giới thiệu Quy Hiểu là ‘đồng nghiệp’ của họ, mà Tiểu Thái làm ở nhà máy xay xát, lần trước tới làng Erlian cũng là có kiện hàng phải đưa tới Ngoại Mông, lần đầu tiên làm ăn ở Ngoại Mông, không yên lòng cho nên mới đi theo.

Quy Hiểu cười, cởi khăn quàng cổ xuống: “Em là người đầu tư, tức là mỗi ngày sẽ đi khăp nơi giúp ông chủ nhìn xem phải dùng tiền thế nào, mới vừa năm ngoài ông chủ đầu tư vào thị trường mai táng, nãy em vừa mới nhớ tới nên muốn tìm hiểu chỗ này một chút”.

Ông chủ lớn của công ty họ chẳng bao giờ thấy bóng người, lúc trước khi cô vừa mới tới đây làm, ông chủ nhỏ ở công ty tư vấn một tay đưa cô vào công ty này, vì thế ông cũng rất coi trọng cô. Sau đó Quy Hiểu làm việc tốt, được ông chủ khen thưởng, có lần còn mua được IPO của một công ty thành phố.

IPO: phát hành cổ phiếu ra lần đầu.

Cô thận trong suy tính đề lại một nửa cho mình, một phần khác chuyển nhượng cho một người bạn thời đại học đang gây dựng sự nghiệp. Điều kiện là nếu tương lai người bạn này muốn đặt chân vào một hạng mục nào, cô phải được tự chọn có đầu tư hay không. Khi đó người bạn thời đại học đó đang nghèo túng không việc làm, cũng mờ mịt chẳng có tương lai, đột nhiên lại được chuyển nhượng IPO, đương nhiên sẽ đồng ý ngay.

Ba năm sau kỳ hạn kết thúc, Quy Hiểu kiếm được không ít lời, người bạn kia cũng ăn sung mặc sướng, gần đây càng kiếm được cho cô nhiều tiền hơn, hơn nữa nhìn bạn phát triểu được, nhất định sau này cô sẽ càng có nhiều tiền.

Cho nên cô có hai nguồn thu nhập, cuộc sống cũng tương đối nhẹ nhàng.

Lộ Viêm Thần nghe cô nói khái quát qua thì cười khẽ.

Anh nhớ tới ngày ấy,

Ngày cuối cùng anh gặp cô trước khi nhập ngũ, cô quay đầu đạp xe rời đi trong làn gió.

Chiếc xe đạp màu hồng đung đưa liên tục, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp, cánh tay liên tục đưa lên trên mặt, không cần nghĩ cũng biết là đang lau nước mắt. Anh đạp chân lên lề đường, vừa hút thuốc vừa nhìn bóng lưng của cô, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa, lại nhìn dọc theo biển báo xe buýt bên đường, không ngờ là, từng cái tên xa lạ trên biển đó, từng cái từng cái một, anh lại có ảo giác như mình và Quy Hiểu sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ngay lúc này cũng vậy, như là hai thế giới.

Nhưng anh lại không hề tiếc nuối, hơn mười năm trước, anh kiên định giữ lấy thứ không liên quan gì đến mình kia, cũng không tính là hiểu hết thế giới.

Vai trái Quy Hiểu dựa vào chỗ tựa lưng, nhìn người đàn ông đang lái xe.

Quay lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên lại có cảm giác như thể “Trời xanh ngắt, ngoài mênh mang, đồng cỏ lộng gió gặp con đường sớm mai”.

Đoạn đường đến làng Erlian này, khởi đầu vô cùng thuận lợi.

Lộ Viêm Thần dừng xe ở ven đường, đèn tín hiệu sáng lên, anh lật tung cốp sau cũng không tìm được biển hiệu tam giác cảnh giới.

“Có ô không?”

“Có”.

“Rực không?”

“Ừ, màu đỏ sậm”.

Quy Hiểu tìm được cái túi nhỏ của mình trong cốp sau, lấy ô ra cho anh, Lộ Viêm Thần hài lòng nhìn chiếc ô màu đỏ sậm của cô, đặt cách đuôi xe khoảng 150 thước, rồi anh mở đèn pin đặt xuống dưới tán, thay thế cho biển hiệu cảnh giới.

Hành lý hai người chất đống trên mặt đường, anh cầm cờ lê và cái kích mở lốp xe ra, điềm tĩnh đổi lại bánh xa.

Làm gì nhỉ, Quy Hiểu đứng bên cạnh chăm chú nhìn anh.

Thấy anh còn hạ thắt lưng đổi lốp xe thì ngồi xổm hẳn xuống, hai chân gập lại, tay đan chéo khoác lên đầu gối, nhích lại xem. Nhìn Lộ Viêm Thần cho lốp xe phòng hờ vào ngay trục xe vặn ốc, đạp một phát lên mặt dưới lốp xe, vặn bu lông và đinh ốc.

“Dùng chân đạp làm gì ạ?”

Lộ Viêm Thần nở nụ cười, không đáp.

“Nói một chút thôi”. Quy Hiểu cũng rất có tinh thần học tập, “Tuy lốp xe em là loại chống lực, nhưng nhỡ đụng phải cái gì thì tự đổi cũng tốt”.

Lộ Viêm Thần đưa mắt nhìn cổ, thả kích xuống rồi vặn từng chiếc bu lông và ốc vít theo thứ tự, quay chiếc cờ lê trong tay, cũng nửa ngồi xổm xuống: “Em không cần học”.

Ánh trăng chiếu xuống làm bóng dáng cũng mịt mờ, loáng thoáng như có một nét mực nhỏ giữa chân hai người.

Quy Hiểu di chuyển hai chân, nhích người về phía trước một chút, Lộ Viêm Thần trước mặt ngồi chồm hổm cũng cao hơn cô một đoạn, cũng nhìn thấy rõ cô đang rục rà rục rịch muốn làm gì, đường cong nơi khóe miệng càng nhu hòa thêm một chút, anh khẽ nở nụ cười: “Làm gì?”

Quy Hiểu nhỏ giọng nói: “Hôn một cái”.

Lộ Viêm Thần không nhúc nhích.

Giả vờ nghiêm chỉnh. Quy Hiểu phiền muộn đưa tay ra, đẩy nhẹ anh ra, nhưng rõ là không dùng chút lực nào, vậy mà Lộ Viêm Thần lại thuận người ngã ra sau, ngồi phịch xuống đất, tay giữ lấy tay cô, kéo về phía mình.

Quy HIểu ngã nhào tới tựa vào vai anh, đầu gối sắp va vào mặt đường thì ngay lập tức được anh lót tay phía dưới, đệm xong mới rút tay về, đặt bên hông cô.

Tư thế này…

Giữa ban ngày ban mặt, không đúng, giữa đêm tối gió to, cô quỳ ngồi trên eo anh… Quên đi, dù có xe nào đi qua cũng chẳng ai nhận ra họ. Quy Hiểu nhẹ nhàng đặt cằm lên vai anh, nhìn màn đêm đen xa xăm vô tận, được ôm như thế này cũng thật tốt.

Trước sau chẳng có xe nào, không có nhà cửa, cũng không có nguồn sáng nhân tạo.

Chỉ có tiếng gió giữa không gian yên tĩnh.

Lạch cạch một tiếng vang rất nhỏ, chưa tới vài giây, lại một tiếng nữa, anh không lấy thuốc, nhưng lại bật lửa lên, khẽ hừ hai câu, chỉ hai câu, âm điệu mơ hồ, ca từ cũng không nghe rõ, nhưng Quy Hiểu lại phân biệt được rõ ràng, đó là bài ‘Cô bé lọ lem’.

Bình luận

Truyện đang đọc