ĐÚT EM MỘT VIÊN KẸO ĐƯỜNG

Editor: Tứ Phương Team 2

Phòng vé <Thanh Phong Phù Nguyệt> bán rất chạy, sự nghiệp đạo diễn của Vi Như Hạ bước đầu coi như đã ổn định. Sau <Thanh Phong Phù Nguyệt>, tháng sáu Vi Như Hạ kí một bộ phim điện ảnh mới có tên là <Hoa Hồng Bạc Hà>, tháng bảy sẽ bắt đầu quay.

Địa điểm quay <Hoa Hồng Bạc Hà> không phải ở An Thành mà ở thành phố Lê Thành chếch về phía Bắc, cũng tính là ở phương Bắc. Tháng bảy cũng hơi nóng rồi, may mà <Hoa Hồng Bạc Hà> là một bộ phim về nghề nghiệp, địa điểm quay chủ yếu ở bệnh viên, có điều hòa, Vi Như Hạ cũng không phải chịu khổ nhiều.

“Cắt.” Vi Như Hạ cầm lấy cuốn kịch bản, nhìn nam chính đẩy nữ chính vào góc tường, hô ngừng.

Nam nữ chính của bộ phim lần này đều là diễn viên rất nổi tiếng, nữ chính là Cổ Di Nhiên, tuy diễn xuất còn non, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp học viện điện ảnh. Nam chính là Lâm Nãi, xuất thân từ ca sĩ cho nên diễn xuất tệ hơn một chút.

Vi Như Hạ lúc trước là xem diễn viên kịch nói diễn, bây giờ là xem ca sĩ diễn, có lúc muốn hạ thấp tiêu chuẩn cũng hạ không nổi nữa.

Vừa nghe Vi Như Hạ hô “Cắt”, Lâm Nãi cũng biết là lỗi của mình, anh sờ sờ cái mũi, mỗi lần nhấc tay nhấc chân đều rất đẹp trai. Nhìn về phía Vi Như Hạ nói một tiếng: “Xin lỗi, đạo diễn.”

Vi Như Hạ lạnh nhạt, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Nãi, cho dù thái độ nhận lỗi của anh ta không tồi, nhưng vẻ mặt Vi Như Hạ vẫn đầy sự sắc bén.

“Lại lần nữa.”

Cô vừa dứt lời thì các bộ phận khác cũng chuẩn bị quay lần nữa, lần này tốt xấu gì cũng là lần đầu quay. Cái khác không nói, Lâm Nãi tuy diễn xuất kém, nhưng còn có tiến bộ, so với lúc mới bắt đầu tốt hơn nhiều.

Quay xong, Vi Như Hạ cùng các diễn viên nói một chút về cảnh diễn ngày mai, sau khi nói xong liền vỗ tay giải tán kết thúc công việc. Hôm nay không có cảnh quay đêm, hiếm khi nhàn rỗi, mọi người đều thương lượng đi đâu chơi, hoặc ăn cái gì.

Vi Như Hạ và người quay phim đang xem lại cảnh quay hôm nay, đem phân cảnh phác họa xong, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Nãi đang ngồi cạnh người đại diện của anh ta.

Người trong tổ đều biết Lâm Nãi là ca sĩ, mà còn là ca sĩ rất nổi tiếng, sau này mới chuyển sang làm diễn viên. Cho dù diễn xuất luôn bị lên án chỉ trích, nhưng vé bán trước nay không tồi. Anh ta trước kia cũng quay qua mấy bộ, Vi Như Hạ là đạo diễn đầu tiên yêu cầu nghiêm khắc đối với anh ta như vậy.

Lâm Nãi rất đẹp trai, hát rất hay, nhảy cũng tốt, nhưng hiện tại hát nhảy không phải xu hướng chính, vẫn phải biết diễn xuất để kiếm tiền. Mà trong ngành điện ảnh sự nổi tiếng có thể lôi kéo phòng vé, hai việc này ăn nhịp với nhau, trở thành tổ hợp cố định trong làng giải trí.

Bình thường các diễn viên nam như vậy tính cách đều không ra sao, bởi vì lịch trình của họ dày đặc, phải nhân lúc còn đang nổi nhanh chóng kiếm tiền. Nhưng tính cách của Lâm Nãi lại không tồi, hiện tại xem ra cũng không phải muốn thương lượng với Vi Như Hạ ngày mai gia tăng tiến độ, mà là muốn mời cô ăn cơm.

“Chủ yếu là tôi muốn cảm ơn cô.”, Lâm Nãi cười nói,”Còn có xin lỗi nữa.”

Tính ra Lâm Nãi nhỏ hơn cô ba tuổi, tính cách khá vui vẻ hiền hòa, dù trong công việc Vi Như Hạ nghiêm khắc đối với anh ta nhưng trong lòng cũng không có ghét gì, dù sao anh ta khá là lễ phép.

“Được.” Vi Như Hạ cười đồng ý: “Vậy thì tốn kém rồi.”

Lâm Nãi cười lên, lộ ra hai cái răng khểnh, cười híp mắt nói: “Không lãng phí, không lãng phí, đạo diễn cô muốn ăn cái gì?”

Món ăn phương Bắc Vi Như Hạ đều không chọn, nói với Lâm Nãi xong, anh ta liền bảo trợ lý đặt một chỗ, thân phận anh ta đặc biệt, fan quá nhiều, liền bao một phòng ăn ở gần khách sạn bọn họ ở.

Bữa ăn này không chỉ có Vi Như Hạ và Lâm Nãi, mà còn có người đại diện của Lâm Nãi nữa, cùng với một nữ phụ trong tổ diễn, cũng là nghệ sĩ dưới trướng của người đại diện Lâm Nãi. Trong giới giải trí, chuyện xấu quá nhiều, làm như vậy chủ yếu là vì tránh hiềm nghi.

Lúc ăn cơm, Lâm Nãi thật sự cảm ơn Vi Như Hạ, hơn nữa còn trịnh trọng xin lỗi cô. Từ điều này có thể nhìn ra được đây đều là việc anh ta muốn làm, vốn không phải người đại diện sắp xếp, mà là anh ta thật sự muốn diễn tốt.

Vi Như Hạ đối với Lâm Nãi thiện cảm tăng thêm. Cô là đạo diễn, có thể dạy được cũng không nhiều, chỉ nhắc một câu: “Có thời gian có thể đọc thêm kịch bản nhiều một chút.”

Cô vừa nói xong, vẻ mặt người đại diện bên cạnh liền trở nên xấu hổ. Cũng phải, anh ta cả ngày bận quảng cáo, sao có thể có thời gian xem kịch bản chứ.

“Tôi sẽ đọc, tôi thích đọc kịch bản.” Lâm Nãi rất nghe lời Vi Như Hạ, không chú ý sắc mặt của người đại diện bên cạnh.

Vi Như Hạ cười, chuẩn bị nói thì chợt chuông điện thoại bên cạnh kêu lên, cô nhìn hiển thị cuộc gọi đến, khóe mắt cong lên, nhận điện thoại.

“Alo.”

Bên kia điện thoại nghe thấy tiếng Vi Như Hạ, thấp giọng cười một tiếng, trong lòng Vi Như Hạ cười ngọt ngào.

“Anh đến Lê Thành công tác, bây giờ đang ở dưới đại sảnh của khách sạn bọn em, hôm nay quay xong chưa?” Lạc Đường trả lời.

Chuyện này Lạc Đường vốn không nói với cô, Vi Như Hạ vừa nghe, miệng cười càng lớn hơn, cô nhìn một vòng người trên bàn, nói: “Em và đồng nghiệp đang ra ngoài ăn cơm, em sẽ về ngay.”

“Đang ở đâu? Anh đi đón em.” Lạc Đường đứng dậy.

“Gần khách sạn Lê Thành.”

Vi Như Hạ nghe điện thoại không tránh người khác, nghe ý của cô cũng biết cô có chuyện, mọi người vốn cũng ăn không ít nên liền cùng nhau đứng dậy ra khỏi phòng bao.

Lâm Nãi đội mũ với kính đen, nói ở đằng sau Vi Như Hạ: “Đạo diễn lúc nãy cô còn chưa nói xong với tôi.”

Từ lúc tháng bảy cô vào tổ, Lạc Đường cũng bận, hai vợ chồng bọn họ một tuần rồi không gặp mặt. Lúc trước xa nhau tám năm cũng là một cái thoáng qua, bây giờ có một tuần Vi Như Hạ liền cảm thấy hoảng sợ. Lâm Nãi nhắc như vậy, cả đầu Vi Như Hạ đều hiện lên hình ảnh Lạc Đường, cô nhìn số thang máy từng chút từng chút biến hóa, nói với anh ta: “Thời gian rảnh cậu có thể xem phim điện ảnh, sau đó tự viết bình luận cùng quan điểm của bản thân.”

Sau khi nói xong thì đúng lúc cửa thang máy vừa mở.

Lạc Đường ở bên dưới hơi ngẩng đầu nhìn số thứ tự trên thang máy, sau khi đợi cửa thang máy mở, anh cúi đầu nhìn Vi Như Hạ đang đi ra.

“Lạc Đường.” Vi Như Hạ ánh mắt lấp lánh nhìn anh, nhìn đến nỗi trái tim cũng ấm áp hẳn lên.

Dang hai tay ôm cô vào lòng, Lạc Đường đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh Vi Như Hạ, hai nam một nữ, trong đó có một người đàn ông, là nam chính trong phim của Vi Như Hạ. Vi Như Hạ lúc nhận bộ phim này có nói qua với anh rồi.

Lâm Nãi cũng không thấp, nhưng ở trước mặt Lạc Đường vẫn là thấp hơn một chút. Nhìn qua có chút giống thầy giáo còn Vi Như Hạ thì giống như một cô gái nhỏ bổ nhào vào lòng người đàn ông vậy, cảm giác có chút tương phản.

Lúc mà Lâm Nãi đang cảm thấy có chút tương phản, tầm mắt vẫn mê mẩn nhìn vào sau gáy Vi Như Hạ, thì chợt sau gáy cô bị một bàn tay che khuất.

Ngón tay thon dài có lực, khớp tay rõ ràng, làn da trắng lạnh.

Lâm Nãi ngơ luôn, ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt thâm sâu như hồ đầm, lạnh giá mà tĩnh mịch, anh ta vô thức rời ánh mắt đi.

“Đây là chồng tôi, Lạc Đường.” Vi Như Hạ thu đầu óc yêu đương lại, quay đầu giới thiệu với mọi người đằng sau một chút.

“Tôi biết.” Diễn viên nữ phụ ánh mắt có chút lấp lánh, “Oa, đạo diễn Vi, chồng chị thật đẹp trai nha.”

Vi Như Hạ cũng coi như bước nửa chân vào giới giải trí, sau khi <Thanh Phong Phù Nguyệt> bán chạy, câu chuyện của Vi Như Hạ và Lạc Đường được viết thành một tác phẩm trên weibo và diễn đàn tuyên truyền.

Nhưng dáng vẻ của Lạc Đường rất ít người gặp qua, mọi người đều cho rằng là tổng tài bá đạo, nhưng anh so với tổng tài bá đạo khí chất hơn nhiều, diện mạo không thua kém gì minh tinh, chẳng trách Vi Như Hạ đối với khuôn mặt của Lâm Nãi lại có thể nghiêm khắc như vậy, vì chồng cô so với Lâm Nãi còn đẹp trai hơn.

Vi Như Hạ cười cười, nắm tay Lạc Đường, nói tạm biệt với bọn họ: “Vậy tôi không đi với mọi người nữa.”

Nói xong, Vi Như Hạ kéo tay Lạc Đường, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lạc Đường là lái xe đến, vừa lên xe, anh liền khởi động đi đến khách sạn. Sau khi vào phòng của cô, Lạc Đường liền khóa cửa lại, giơ tay chặn đường đi của Vi Như Hạ, cô vừa quay đầu, nụ hôn mãnh liệt của anh liền phủ xuống.

Hai người nhiều ngày không gặp, trong nụ hôn mang theo nỗi nhớ mãnh liệt, Vi Như Hạ ôm cổ Lạc Đường, cô bị hôn có chút thở dốc, đôi môi hai người rời ra, chạm trán vào nhau, cô thở khẽ, vành tai đỏ bừng.

“Đáng ra nên để Lâm Nãi nhìn cảnh này, để cho cậu ta biết thế nào mới là diễn xuất thực sự.” Vi Như Hạ nhớ đến phân cảnh buổi sáng nay, cười nói.

Cô vừa nói xong, môi lại bị chặn lại, tim Vi Như Hạ nhảy lên. Lần này Lạc Đường không tính dừng lại, hai tay anh kìm chặt eo Vi Như Hạ, dùng lực ôm cô lên, sau đó đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Lạc Đường trước nay luôn ấm áp hiền lành, sự kịch liệt với mạnh mẽ này khiến Vi Như Hạ có chút không chịu nổi, đợi đến khi kết thúc, sau eo cô đều đau. Trên người cô nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, đằng sau dựa vào ngực của Lạc Đường, Vi Như Hạ có thể cảm nhận được trong lồng ngực của anh tim đập mãnh liệt.

“Anh ghen rồi.” Vi Như Hạ nằm nghiêng, ngón tay của cô đan vào mười ngón tay của Lạc Đường, âm thanh có chút lười nhác mà khàn khàn, mang theo sự gợi cảm.

Người đàn ông phía sau khẽ nhúc nhích, chỉ hôn vào tai cô, trầm giọng phủ nhận: “Không có.”

Vi Như Hạ đương nhiên không tin, cô nhắm mắt lại, cảm nhận luồng sóng vẫn chưa tắt, cô không chút lưu tình vạch trần: “Em biết anh ăn giấm của Lâm Nãi, ham muốn chiếm hữu của anh vẫn rất mạnh mẽ.”

Sau khi cô nói xong liền quay đầu qua, đôi mắt màu nâu nhạt đối diện với con ngươi màu đen của Lạc Đường. Anh giương mắt nhìn chằm chằm cô, không né tránh, tay đặt ở sau gáy cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi trả lời: “Anh không muốn biểu hiện ra ngoài.”

Có lúc, ham muốn chiếm hữu của đàn ông sẽ tạo thành gánh nặng cho phụ nữ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy. Công việc của Vi Như Hạ là ước mơ của cô, anh không muốn làm cô có gánh nặng.

“Nhưng em thích việc ham muốn chiếm hữu của anh.” Khóe mắt Vi Như Hạ cong lên, cười nói.

Bên trong mang chút kiều diễm, thậm chí còn có chút vui sướng lúc nãy, mùi vị của tình yêu, Lạc Đường nhìn cô cười, tim rớt một nhịp, hỏi: “Vì sao?”

“Về tình yêu, cho thấy anh đang quan tâm em. Về cơ thể…” Tay Vi Như Hạ men theo xương quai xanh của Lạc Đường dò xét, âm thanh trở nên nhẹ, “Rất thoải mái”.

Cô nói xong trong ánh mắt còn hiện lên một tia gian xảo, ánh mắt Lạc Đường trầm trầm, nhẹ giọng cười một tiếng.

Vậy về sau anh sẽ không kiêng kị mà biểu hiện ra ngoài nữa, bắt đầu từ bây giờ trở đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Vậy anh không khách khí nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc