DUYÊN ĐỊNH MỆNH

Gã trai ôm quà tiến đến chỗ Ân Di, nắm lấy tay cô hôn nhẹ.

- Người đẹp, tặng cô món quà của bạn phương xa.

- Cảm ơn anh.

Ân Di thì vui vẻ nhận quà, còn Đình Phong xù hết lông nhím lên.

- Đào Minh Từ, anh vừa làm gì với vợ người khác thế hả.

Đào Minh Từ tiến lại bàn ăn chọn 1 ghế ngồi cạnh Ân Di, gắp trong đĩa thức ăn của Ân Di 1 miếng thịt bít tết.

- Đình Phong tôi nói anh nghe nè, anh quá cổ hủ già cỗi rồi, đó là cách chào của phương tây.

- Già cỗi, cổ hủ??? Anh nhác thở rồi phải ko.

- Ấy ko cần bạo lực, mời ngồi mời ngồi. May quá tôi cũng chưa ăn sáng.

- Đây là nhà anh sao, anh ko có sĩ diện sao.

Ân Di này giờ chỉ biết nhìn bọn họ nói qua nói lại mà ko chen được câu nào.

- A ha, thôi mọi người ngồi vào cùng ăn nào. Vú ơi cho con thêm 1 phần nha.

May mà bữa ăn cũng diễn ra suông sẽ.

.....

- Từ bao giờ cô và tên đó thân thiết đến vậy, nên nhớ cô có chồng rồi đó.

- Bạn bè thôi mà, anh ghen sao.

- Tại sao tôi phải ghen chứ.

- Vậy anh quan tâm mối quan hệ của tôi làm gì.

- Người có gia đình như cô nói được như vậy sao.

- Tôi ko đôi co với anh,tôi đi xem phim với bạn.

- Tôi đi nữa.

- Anh đi làm gì.

- Cô ko lo cho Lã thị sao.

Rồi, lại nữa, cái tên này cứ đem điểm yếu của cô ra mà đe dọa.

.....

Biết ngay mà, hễ có Đình Phong theo là bạn cô chả đứa nào dám động đậy gì. Đứa nào cũng kiếm đường chạy hết. Giờ mình cô với Đình Phong cầm 7 cái vé xem phim, làm gì cho hết chứ.

Cô bực tức liếc xéo anh, nhưng cái cô để ý hơn là đám con gái xung quanh đó cứ xuýt xoa anh mãi thôi. Người gì đâu chẳng được gì, có thu hút gái là giỏi.

Bỗng ai đó choàng vai chen giữa 2 người bọn họ.

- Chào 2 người, đi chơi vui vẻ sao ko rủ tôi.

- Đào Minh Từ cậu dai quá đó.

- Tôi cũng tình cờ đi xem phim thôi mà.

- Tình cờ mà đúng giờ đúng địa điểm quá ha.

- Thì duyên phận đã an bài mà.

2 chàng đẹp trai đứng cãi nhau, thu hút hết vệ tinh về đó. Ân Di được nước chạy trốn, chạy theo bạn đi chơi.

.....

- Cô hay quá ha, bỏ chồng với tên khốn đó mà chuồn mất.

- Tại tôi thấy 2 người cãi nhau hăng quá tôi đâu dám cản.

- Cô...

- Tôi đi ngủ đây, anh ngủ ngon nha.

Đình Phong kéo cô lại ngồi vào trong lòng mình, tim cô run lên, lệch nhịp khó thở. Anh hôn lên tóc cô, ôm eo cô.

- Đừng làm tôi ghen,tim tôi khó chịu lắm.

Ân Di như bị điện cao áp giật, nhảy khỏi vòng tay Đình Phong chui thẳng vào chăn đắp kín. Nằm vậy thôi chứ cô ko ngủ được, mặt nóng bừng. Sao mở điều hòa cấp mạnh mà nóng quá vậy ta.

Đình phong ôm lấy cô, giọng dịu dàng.

- Mai tôi về Trung Quốc lại,em cũng sớm về nha. Mẫn Ngọc chú ấy đi Mỹ rồi, vì sợ làm phiền em và sợ em khó xử. Em ngủ ngon đi. À, em tránh xa tên Đào Minh Từ ra 1 chút, nếu ko muốn lặp lại chuyện cũ.

Đình Phong hun chụt lên mền cô đang đắp. Vậy biểu sao mà cô ngủ ngon cho được.

.....

- Cậu chủ, cậu quyết định theo đuổi cô Ân Di sao.

- Sao anh lại nghĩ vậy.

- Tôi thấy cậu dò xét để tìm đến cô ấy.

- Đánh đồn có địch mới thú vị, đồn ko có địch đánh làm gì.

Đào Minh Từ cười nhếch, nhìn ra phố đêm sau cửa gương của khách sạn.

.....

Sáng nay cũng như mọi hôm, vẫn ko có Đình Phong bên cạnh. Cô làm vệ sinh cá nhân thật nhanh để chạy xuống nhà, mong là anh còn ở đó. Cô thấy bóng đàn ông sau phía sopha, cô vui vẻ chạy ra trước, khuôn mặt cô hiện lên vẻ thất vọng.

- Sao anh vào được nhà tôi.

Đào Minh Từ bỏ ly trà đang uống giở xuống bàn, rồi cười với cô rất tươi.

- Tôi bấm chuông cửa và họ mời tôi vào đây.

- Anh sau này đừng tìm tôi nữa, tôi sợ lắm.

- Tôi có làm gì cô đâu, người đẹp.

Ân Di ngây thơ kể về vụ việc lúc đó.

- Có người kết bạn với tôi giống anh, rồi họ bắt cóc tôi, đe dọa chồng tôi, rồi họ còn làm Mẫn Ngọc bị thương nữa. Nên tôi ko dám tiếp xúc với người lạ nữa đâu.

Ai vậy? Tên nào lanh quá vậy? Hắn đã thực hiện kế hoạch đó trước rồi sao.

- Ko có, cô đừng nói thế, nói thế cô làm trái tim bé nhỏ của tôi tổn thương rồi đó.

- Nhìn anh gian xảo vậy ai mà tin anh được chứ.

- Tin được, tôi rất đáng tin đó. À mà tên kia đâu rồi.

Ân Di thở dài.

- Về rồi.

- A hay quá.

- Anh có ý đồ gì.

- Ko, ý tôi nói là anh ta về lo công việc đúng là mẫu đàn ông tốt.

- Khi nào anh rời khỏi nhà tôi vậy.

- À, chưa đâu, tôi muốn mời em đi ăn và đi uống cafe.

- Tôi ko đi đâu. Chồng tôi bảo tránh xa anh 1 chút.

Tên hắc ám, biết cách phá đám người khác quá mà.

- Vậy ko đi nữa, chúng ta nói chuyện ở đây đi.

- Tôi và anh nói chuyện gì chứ.

- Nói chuyện bao la thế giới ấy mà.

Ngày nào Đào Minh Từ cũng xuất hiện tại nhà Ân Di hết, mà ngày nào cũng tặng quà cho cô, hắn nghĩ con gái ai lại ko thích quà đẹp sang chảnh chứ.

.....

Đâu đó trong căn phòng khác, Mẫn Du đang bóp chân cho Mỹ Lan,rất dịu dàng và chăm chút.

Mỹ Lan đang rất đắc ý.

- Anh thấy ko, 1 đối thủ đã bị loại rồi, giờ chỉ còn 1 nữa thôi.

- Nhưng anh 2 khó đối phó lắm, dễ gì chức quyền về tay anh.

Mỹ Lan ngồi bật dậy đá chân vào người Mẫn Du.

- Sao anh khờ thế, anh ta ko coa con trai đã là thất thế rồi.

- Vậy sau này anh ta sinh con trau thì sao.

- Vậy... vậy... chúng ta... đừng để anh ta có con trai chứ sao.

- Lại như lúc trước à, vậy có nhẫn tâm quá ko.

Mỹ Lan lại đá chân vào người Mẫn Du lần nữa.

- Ko làm như thế thì cả cái cơ ngơi này về tay lão ta hết thì sao.

Mẫn Du xoa xoa cơn tức giận của Mỹ Lan.

- Được rồi, được rồi, đừng giận, giận sẽ xấu đó nha.

.....

- Tiểu Bảo Bối ngoan ngủ đi nào.

- Bố ơi sao bố ko ngủ đi.

- Bố muốn nhìn Bảo Bối của bố ngủ trước.

- Bố này, Bảo Bối thích dì Ân Di lắm á. Dì Ân Di may nhiều váy cho búp bê, cho Bảo Bối bánh ngon, còn ẵm Bảo Bối ngủ nữa.

- Vậy bố và dì Ân Di có em bé, Bảo Bối thấy sao.

- Bảo Bối thích lắm, lúc đó Bảo Bối sẽ có người chơi cùng.

- Chứ Vú Bạch ko chơi với con sao.

- Có nhưng con muốn có bạn bé thôi, vú Bạch to lớn lắm.

- Bảo Bối ngoan, ngủ đi nào.

Đình Phong hôn con gái cưng, miệng khẽ mỉm cười hài lòng.

.....

Ân Di bỗng thấy nhớ Đình Phong rồi, tên đó tự dưng gieo nhớ thương cho cô làm gì chứ. Cứ bình thường lơ là như mấy bữa có tốt hơn ko. Bây giờ chưa hết tháng mà về thì thật là mất mặt quá đi. Nhưng con tim nào nghe theo lý trí chứ, vậy là 3 ngày sau cô đã có mặt tại nhà Đình Phong.

Vừa thấy cô Tiểu Bảo Bối đã chạy lại ôm chầm lấy.

- Bảo Bối ngoan, có nhớ dì ko. Dì nhớ Bảo Bối quá à.

- Bảo Bối nhớ dì nhiều lắm, hôm qua bố hứa với Bảo Bối 1 việc rất quan trọng đó.

- Vậy hả, nói nhỏ dì nghe với.

Bảo Bối nhìn ngó xung quanh xem có ai ko, rồi thì thầm vào tai Ân Di.

- Bố hứa là bố với dì sinh em bé cho Bảo Bối có bạn đó.

Mặt Ân Di đỏ lên, tai nóng lên, cả người cũng nóng lên. Cái tên đó thật là, hết chuyện nói với con nít hay sao ấy.

.....

- Phu nhân đi chơi vui ko, em nhớ phu nhân quá à.

- Chị cũng nhớ em lắm đó. Chị mua cho em mấy cái váy với túi xách đó, em xem hợp ko.

- Dạ em cảm ơn phu nhân.

- Mấy ngày chị đi có gì thay đổi ko.

- Ko ạ, ngoài việc tam thiếu gia đi Mỹ ra thì ko còn gì.

- Chị biết rồi, em đi nghĩ đi.

- Dạ.

Đình phong tiến vào phòng đóng cửa lại, ngồi lên giường, ra hiệu cho Ân Di ngồi bên cạnh.

- Về rồi à.

- Um.

Tự nhiên 2 người họ cứ bị cảm giác ngại ngùng khó nói, giống như tuổi trẻ mới yêu ấy.

- Anh, anh khỏe ko.

- Khỏe.

- Um, vậy em đi ngủ.

Đình phong kéo cô lại đè cô xuống giường. Nhìn cô say đắm, cô bị ánh mắt ấy đốt cháy con tim. Anh đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ, mùi đàn ông trên cơ thể anh làm cô mềm nhũn đi. Anh hôn lên tai cô, thì thầm.

- Chúng ta nên sinh em bé để em khỏi chạy lung tung thôi

Bình luận

Truyện đang đọc