DUYÊN NỢ 3 - NẮNG CÒN VẤN VƯƠNG


Ai mà thân thiết gọi cô như vậy chứ? Khải Viễn ấn vào trang cá nhân của người có nick “Đầu bếp tài ba” để xem thì thấy anh ta rất hay chia sẻ bài viết của Mộc Trà về tường với các lời lẽ hoa mĩ như “Ước gì một lần được uống rượu idol pha” rồi “Cơm ngon, cơm ngon của vk đảm… thèm” - Đây chẳng phải là bữa cơm cô nấu ngày hai người kết hôn sao? Không hiểu thằng cha này là ai mà hâm mộ cô thế? Hóa ra trên fb, vợ anh nổi tiếng hơn anh nghĩ cơ đấy.

Trong thời gian đợi lên máy bay, anh xem hết các bài đăng của Mộc Trà rồi còn mở bình luận lên đọc không sót một chữ, thường thì cô chỉ thả biểu tượng cảm xúc cho mọi người rồi thỉnh thoảng có trả lời bình luận của những người lịch sự nhưng cũng có cái bình luận cô mắng người ta cơ đấy.

Anh vừa xem vừa cười thành tiếng lẩm bẩm:
- Chỉ được võ mồm thôi.
Những bức ảnh tự dìm hàng chính mình vậy mà vẫn có người khen cô xinh đặc biệt Bách Việt lại còn thả thính “Em xinh nên làm gì cũng vẫn xinh” - Cái bình luận ấy của anh ta được thả cảm xúc rất nhiều còn hỏi đã gặp Trà ngoài đời chưa? Anh ta còn được thể ba hoa “Trà bên ngoài rất xinh, rất đáng được yêu.” Anh bực dọc cáu:
- Yêu thì cũng không đến lượt cậu.
Khải Viễn nghe gọi trên loa phải ra máy bay nên thoát ra khỏi fb mà vẫn hậm hực với màn thả thính công khai của Bách Việt dù biết Mộc Trà đã có chồng.
- Anh… em đói.
Khải Viễn quay ra nơi có giọng nói vô cùng quen thuộc ấy.

Anh cứ ngỡ mình hoang tưởng nên nghe thấy giọng Mộc Trà nhưng không phải.

Ở cách anh vài hàng ghế đúng là có một cô gái đang mè nheo với người đàn ông bên cạnh.

Ghế hạng thương gia ngăn cách nên anh không nhìn rõ mặt hai người họ.


Dù không muốn nghe lén nhưng anh lại dỏng tai lên nghe tiếp.
- Đợi một lát nữa anh nhờ tiếp viên chuẩn bị đồ ăn cho em.

Bé con hư, hại mẹ nghén ngẩm không thôi.
- Dương Tùng, liệu gia đình anh có chấp nhận em không?
- Anh đã nói hết với mọi người rồi, chẳng phải ai cũng đang giục anh mau mau đưa em về tổ chức đám cưới sao? Đừng lo lắng quá, em nghỉ ngơi đi không hai mẹ con đều mệt đấy.
- Anh làm thế nào gửi được hình cưới cho ba em xem không?
- Có, anh sẽ gửi cho ba vợ.

Dạo này ông ấy đang cải tạo rất tốt nên việc gửi đồ thăm nom không khó như trước nữa.
- Ba em đã mong ngày em kết hôn biết bao vậy mà…
- Anh sẽ liên hệ để ông được xem trực tiếp lễ cưới của em qua màn hình được không?
Mộc An gật đầu, khi quay lại Đức, cô sẽ rủ anh mặc lại đồ cưới đến thăm ba.

Hi vọng, ông cải tạo tốt thì thi hành án sẽ dễ thở hơn.
Dương Tùng lấy gối đặt sau lưng Mộc An, giúp cô ngồi thoải mái nhất có thể cho chuyến bay dài.

Khi biết cô mang thai, mẹ anh đã bắt cả hai phải sắp xếp về nước tổ chức đám cưới.
Khải Viễn không nghĩ những người khác nhau lại có giọng nói giống nhau đến vậy, thoạt nghe thì anh giật mình tưởng Mộc Trà, phải nghe nhiều mới thấy có chút khác.

Cô gái này giọng sắc hơn, âm giọng cao hơn nhưng câu làm nũng chồng hạ giọng lại hệt như giọng Mộc Trà.
Anh tò mò muốn nhìn mặt cô gái ấy nhưng máy bay chuẩn bị cất cánh nên anh đành ngồi im.

Hơn nữa, anh cũng không biết lấy lí do gì để lại gần hai người họ nên đành đợi khi xuống sân bay sẽ để ý.

Mộc Trà ngồi thu lu trên giường mắt mở to hết cỡ nhìn xung quanh.

Tự dưng có lòng tốt đuổi Thanh Di về với Đông Huy nên bây giờ có một mình trong căn nhà rộng thênh thang thì lại sợ.

Từ trong nhà ra đến ngoài sân, cô bật điện sáng trưng.


Không ngủ được nên cô mở tivi lên ngồi xem phim hi vọng mỏi mắt sẽ ngủ quên nhưng càng xem càng tỉnh rồi đói nên lại lùng sục nấu ăn mà nấu xong cô lại chụp ảnh đăng fb “Ăn giờ này béo lắm huhu… có ai ăn cùng hem?”
Vậy mà cú đêm nhiều hơn cô nghĩ.

Ngay lập tức một loạt bình luận réo ầm ĩ rằng cô trêu ngươi, đề nghị cô ship đồ ăn cho họ ngay, rằng tại sao nửa đêm mà cô lại nấu món ăn hấp dẫn như vậy? Hãy để lại địa chỉ để họ đến ăn cùng… Mộc Trà vừa ăn vừa đọc bình luận cười ngặt nghẽo rồi cô phát hiện ra bài đăng lúc tối được Khải Viễn thả tim.

Cô lại ấn vào bình luận lướt tìm nhưng chẳng thấy anh để lại bình luận nào cả.

Cô nhét miếng mì to vào miệng lảm nhảm:
- Chắc hẳn anh ta đang hạnh phúc lắm nên chẳng lỡ hỏi thăm mình lấy một câu.
Không quan tâm đến anh nữa, cô lại đọc bình luận của mọi người rồi thả cảm xúc.

Nghĩ sao cô bình luận một câu thả thính “Ăn một mình thực lòng không có ngon nhưng biết sao được, chẳng có ai chịu ăn cùng vì mình đang ế trầm trọng” kèm theo đó là cái icon khóc lóc.
Ngay lập tức bình luận của cô được thả cảm xúc haha rất nhiều.

Mọi người vào hùa “ế theo xu thế” có người còn bảo “thôi xấu xấu vậy thì đừng hỏi vì sao ế”.

Cô giật mình khi thấy Bách Việt còn thức.

Anh cũng trả lời bình luận của cô “Có muốn thoát ế không anh giúp”.
Mộc Trà thả vèo điện thoại xuống ghế, chẳng lẽ anh ta biết hôn nhân của cô là giả nên mới công khai thả thính lại như thế? Trước chưa kết hôn, anh ta bình luận cô không quan tâm nhưng bây giờ, rõ biết cô đã lấy chồng, còn dự đám cưới nữa vậy mà hai bài đăng của cô vẫn buông những câu thính khiến cô hoang mang nghi ngờ hợp đồng của mình bị bại lộ.
Cô không lướt fb của mình mà vào trang cá nhân của Khải Viễn.


Anh không online mà trên đó cũng chẳng có gì cả nhưng… dòng cập nhật tiểu sử vừa cách đây vài giờ khiến cô căng mắt lên, dụi mắt vài lần để chắc chắn mình không đọc sai.

Dòng chữ “Đã kết hôn” bất giác khiến cô bật cười “Anh diễn sâu quá rồi đấy?”

Xuống đến sân bay, Khải Viễn vẫn dõi theo bóng hai người Việt Nam vừa xuống với mình.

Cả hai đều đội mũ đeo khẩu trang nên anh không thể thấy rõ mặt:
- Xin lỗi cho tôi qua.
Cô gái có dáng người cũng dong dỏng như Mộc Trà, da trắng như tuyết khi mặc bộ đồ màu đen tuyền.
- Mộc An
Anh không đuổi kịp họ nên thử gọi thì cô gái cũng quay mặt lại nhưng không biết là ai gọi thì tiếp tục đi.

Khải Viễn giơ tay vẫy nhưng trong đám đông người đang nhập cảnh Mộc An không nhìn ra.
- Nhanh giúp tôi.
Đặt giấy tờ lên quầy, anh đi ra thì hai người họ đã ra khỏi sảnh chờ.
- Mộc An.


Bình luận

Truyện đang đọc