DUYÊN TỚI LÀ ANH

Ads Edit: Truc Van Beta: Vi Vi Năm thứ nhất đại học, cuộc thi cuối học kỳ vào thứ hai nhiệt độ theo thời tiết dần dần nóng bức.

Nửa tháng, Cố Hàm Ninh đều ở đây vùi đầu học tập, cuộc thi, bọn họ gọi là, cuộc thi kinh khủng! Vẫn là gấp đôi !

Thật ra, Cố Hàm Ninh thật không có cảm giác nghiêm trọng như vậy, dù sao, cô luôn luôn không có vứt bỏ bài vở, chính là môn số học và tin học tương đối yếu kém, cũng đã có bạn học Triệu cực giỏi khoa học tự nhiên giúp cô bổ trợ thêm. Nhưng, đoán chừng có một đám sinh viên năm nhất, sau khi công bố thành tích, cảm thấy vô cùng hối hận!

Năm thứ nhất đại học chơi như điên, làm lãng phí không chỉ là thời gian, tinh lực, mà còn có tốn tiền tài! Thi lại, chính là phải tiêu tiền! Ngại ngửa tay xin tiền cha mẹ, vậy cũng chỉ có thể từ mình tiết kiệm tiền tiêu vặt trong phí sinh hoạt để nộp.

Một tháng cuối cùng, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư hầu nhưa ngày nào cũng ngâm mình ở thư viện hoặc là tự học trong phòng học. Lần này, dĩ nhiên là cô an phận vùi đầu khổ học.

Tuy rằng không phải kinh nghiệm lần đầu tiên, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, đừng nói là nội dung cuộc thi, chính là phạm vi cô đều đã quên mất sạch sẽ. Đạt điểm thành phần trong học kỳ cao nhất, cũng không có nghĩa có thể cao nhất toàn năm học, nếu điểm cuối kỳ lần này rớt, thì một học kỳ coi như là uổng công rồi

Cố Hàm Ninh tử tế lên kế hoạch ôn tập cho mình và Triệu Thừa Dư, chỉ cần Triệu Thừa Dư hơi mơ tưởng toát ra chút ý tưởng “lơ là thả lỏng”, cô liền trợn mắt trừng trừng, được quất roi một phen.

“Bạn học, hiện tại là lúc nào? Cậu còn nghĩ đến những thứ đó hả? ! đọc sách nghiêm chỉnh, cái gì cũng phải xếp hàng đến nghỉ hè hẵng nói!”

Triệu Thừa Dư ngột ngạt cực kỳ, hiện tại chỉ trộm hương một cái cũng không ở trong phạm vi cho phép. Cậu chỉ có thể đem tinh lực dư thừa cũng thêm vào việc học tập, hăng hái cố gắng, chan chứa cầu nguyện, cuộc thi mau chút đi qua.

Cuộc thi của Triệu Thừa Dư lại trôi qua rất nhanh.

Bọn họ ít môn, tự nhiên cũng thi ít, thi xong sớm hơn bốn ngày so với Cố Hàm Ninh. Thế này càng đau khổ rồi …

Cố Hàm Ninh tự nhiên còn phải ôn tập, thi xong, Triệu Thừa Dư toàn thân tâm tình được buông lỏng, nhưng tất cả hành vi trộm hương cắp ngọc, quấy rầy người khác còn ôn tập vẫn bị ngăn cấm! Không có cách nào, bạn gái còn phải thi, cậu đã thi xong, cũng phải bỏ mệnh ở bên quân tử! Bảo cậu một mình về nhà hoặc là ở phòng ngủ chơi trò chơi, cậu thà ở bên cạnh giúp Cố Hàm Ninh ôn tập còn hơn, coi như hôn không tới, chí ít còn có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một cái, chờ đến Cố Hàm Ninh ôn tập chấm dứt, cậu vẫn có cơ hội có thể ôm ôm ấp ấp một phen đi.

Cho nên, chờ đến Cố Hàm Ninh thi xong toàn bộ, vui vẻ nhất, ngược lại là bạn học Triệu Thừa Dư.

Buổi sáng thi xong, Cố Hàm Ninh cũng không có lòng dạ điểm môn cuối cùng được công bố, xách hành lý đã sớm sắp xếp tốt, theo Triệu Thừa Dư, về nhà thôi!

“Thật ra, mình em trở về là được!” Cố Hàm Ninh nhìn người bên cạnh đeo túi xách, giơ hành lý trong hai tay lên khuyên nhủ Triệu Thừa Dư, “Anh cứ như vậy phiền phức lắm? Chỉ là lên xe buýt, ba em sẽ ở bến xe bên kia chờ em.”

“Anh cũng muốn về nhà thăm ba mẹ anh một chút đấy. Không phải đặc biệt đưa em trở về đâu. Đi thôi, đã đến giờ.” Triệu Thừa Dư cười, bởi vì không có tay trống tới dắt Cố Hàm Ninh, chỉ có thể thỉnh thoảng quay đầu nhìn chằm chằm vài lần, “Em cẩn thận một chút, ở đây nhiều người, em níu áo của anh đi.”

Mấy người Bùi Duệ Triết mấy ngày hôm trước lại tới tìm Triệu Thừa Dư bàn bạc, cậu ấy còn kéo mình cùng nhau ăn cơm. Bọn họ chuẩn bị ngay trong lúc nghỉ hè, ở nơi gần trường học tìm căn nhà tốt, trang thiết bị này nọ, tự nhiên cũng muốn bắt đầu chuẩn bị.

Lần này Triệu Thừa Dư đưa cô về nhà, khoảng chừng mai kia thì phải trở lại.

Cố Hàm Ninh nhìn lưng Triệu Thừa Dư, mím môi cười đi theo.

Được rồi, thật ra, cùng Triệu Thừa Dư về nhà, cô cũng cảm thấy thật vui vẻ. Nếu như hiện tại là tự cô về nhà, có lẽ sẽ cảm thấy mất mát đi.

Mới không tới một năm, cô thế mà đã quen với sự tồn tại của Triệu Thừa Dư như vậy.

Có vài người, dù chỉ quen biết không bao lâu, cũng giống như đã chung sống cả một đời. . . Tuy rằng, nghiêm khắc tính ra, cô cũng coi như đã quen biết Triệu Thừa Dư cả một đời rồi.

Ô tô vững vàng đến bến xe phía nam thành phố N, ra khỏi cửa bến, Cố An Quốc đã sớm chờ ở nơi đó. Diêu Tuệ Nhã buổi chiều có tiết dạy, cũng không đến đón.

Cố An Quốc nhìn Triệu Thừa Dư sắc mặt dường như đã khá hơn một chút, còn có thể khẽ mỉm cười nói chuyện với cậu, cũng không biết có phải là trước đó Diêu Tuệ Nhã đã dặn dò, ông vẫn hiểu là, chỉ cần con gái mình vui vẻ, hai người cùng nhau ở trường học, ông thật đúng là cái gì đều ngăn không được.

Còn có tới ba năm đấy, ông muốn ngăn thế nào? Chẳng lẽ còn có thể đi theo con gái tới trường học học chung a.

Cố An Quốc trước đưa Triệu Thừa Dư đến cửa tiểu khu, sau đó trong ánh mắt lưu luyến không rời của cậu, nặng nề giẫm chân ga, vèo lái đi.

Cố Hàm Ninh ngồi ở ghế cạnh tài xế, mím môi cười nhắn cho Triệu Thừa Dư tin nhắn.

“Chừng nào thì trở về? Đến lúc đó em không đến tiễn nha.”

Không đầy một lát, tin nhắn trả lời gởi lại: “Chắc là buổi sáng ngày mốt trở về…”

“Vậy ngày mai anh có bận chuyện gì không? Có muốn tới nhà em hay không?”

Lần này tin nhắn trả lời nhanh hơn: “Được!”

Cố Hàm Ninh cất điện thoại di động, quay đầu mắt không nhìn Cố An Quốc mà nhìn nơi khác, mím môi cười yếu ớt.

Ngày thứ hai, lúc Triệu Thừa Dư nhấn chuông cửa, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã vừa mới đi làm.

Cố Hàm Ninh mở cửa đón Triệu Thừa Dư vào, nghĩ đến tối hôm qua cậu còn đặc biệt gởi nhắn tin tới hỏi thăm ba mẹ cô giờ nào đi làm, ở trong lòng len lén vui thích.

Đây là lần đầu tiên Triệu Thừa Dư đến nhà bọn họ. Hơn nữa còn đang là ngày làm việc, trong tình huống trong nhà rõ ràng không có người lớn. Lúc Triệu Thừa Dư bước vào nhà họ Cố, có một ít ngại ngùng.

Giống như là cậu đặc biệt chọn lúc trong nhà không có người mới tới. À, tuy rằng, cậu quả thật có tâm tư như thế. . .

Từ tiểu khu Triệu Thừa Dư ở đến nhà Cố Hàm Ninh, phải đi ba chuyến xe buýt, thật ra cũng không tính là thuận tiện, nhưng tám giờ cậu đã đến, cũng không biết rốt cuộc buổi sáng là mấy giờ rời giường. Lúc chuông cửa vang lên, Cố Hàm Ninh vẫn còn đang rửa mặt, mặc áo ngủ, trên mặt ướt đầm đìa tới mở cửa.

“Anh chờ một lát, em còn chưa rửa mặt chưa xong đấy.” Cố Hàm Ninh cười, chỉ vào ghế sofa, “Anh ngồi chờ một lát, tự mình rót nước đi.” Vừa nói xong, cứ thế đi phòng rửa tay.

Triệu Thừa Dư ở sau lưng cô, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, anh trước tham quan một chút đi.”

Cố Hàm Ninh bật cười quay đầu, đưa tay lau hết bọt nước ở trong mắt: “Anh là chuẩn bị tham quan bồn cầu nhà em sao?”

“Ừ, anh cảm thấy, toilet nhà em xem ra rất có phong cách.” Triệu Thừa Dư chững chạc đàng hoàng gật đầu.

Nhà ba phòng hai phòng vệ sinh, một phòng vệ sinh là ở trong phòng Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã, Cố Hàm Ninh bình thường dùng là chính là phòng vệ sinh to bên ngoài.

Nhìn Triệu Thừa Dư thật đi theo mình vào toilet, cô chỉ có thể hướng tới người ở trong gương đứng phía sau mình trợn trắng mắt.

“Anh ra đi, em còn muốn rửa mặt.” Vừa rồi cô vừa làm ướt mặt, sữa rửa mặt còn chưa thoa lên đấy.

“Được. Em rửa đi.” Triệu Thừa Dư cười, vô cùng tùy ý đáp.

Cố Hàm Ninh liền cúi đầu, lại làm ướt mặt, hơi hơi nhắm mắt, đưa tay với đến cái chai sữa rửa mặt, còn chưa đổ ra, liền cảm thấy áo ngủ mình bị vén lên, lập tức một bàn tay ấm áp dọc theo bắp đùi của cô chậm rãi lần mò vào.

Cố Hàm Ninh giật giật, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang vỗ về ở eo và dính sát vào di chuyển lên trên thân thể mình.

“Triệu Thừa Dư! Anh làm gì thế? Em đang rửa mặt đấy!”

“Em cứ mặc kệ anh đi, em không cần phải để ý đến anh. . .” Triệu Thừa Dư cúi đầu nhẹ hôn xuống cổ trắng nõn của Cố Hàm Ninh, một tay càng không ngừng từ bắp đùi đi lên, dán ở bụng Cố Hàm Ninh đảo quanh, một cái tay khác từ bên hông sườn đi lên, lập tức chỗ mềm mại không được che nắm một cái.

“Không được. . .” Hơi thở của Cố Hàm Ninh hơi thấp, mang theo một tia cự tuyệt mềm mại lại như hoan nghênh.

“Hàm Ninh, anh đã nhịn thật lâu. . . Hôm nay vẫn là kỳ an toàn đấy. . . Ngày mai anh sẽ phải đi về. . .” Triệu Thừa Dư thấp giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng, động tác trên tay lại kiên định dị thường.

Cố Hàm Ninh âm thầm hối hận, nói cho cậu chuyện kỳ an toàn, thời kỳ rụng trứng làm gì, bây giờ đến kỳ an toàn, cậu sẽ giống như con hổ đã ăn chay vài năm sà vào cô, khiến cô cô quả thực không hề có lực chống đỡ. . . Chỉ là, ngày mai cậu sẽ phải trở về thành phố H, còn không biết lúc nào thì trở về đây. . .

Cô nghe sau tai hơi thở gấp thật thấp, chỗ bụng dưới chậm rãi dâng lên một cỗ tê dại, sữa rửa mặt trên tay lập tức bị đánh rơi trên bồn rửa mặt, nhưng cô đâu còn quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cắn môi, hai tay chống ở mép bồn, gian nan chuyển động vòng eo.

Có điều là nhịn hơn một tháng đi, chí ít chờ cô rửa mặt xong a! May mắn cô đã đánh răng xong . . .

“Này! Triệu Thừa Dư! Đừng làm bẩn quần lót của em!” Tiếng của Cố Hàm Ninh vang lên lúc vật cứng nóng rực đột nhiên dán lên giữa đùi mình, đang nghĩ ngợi có đẩy người ra không, Triệu Thừa Dư đã một tay túm quần lót cô tuột xuống.

“Em nâng chân lên. . .” Giọng nói của Triệu Thừa Dư trầm thấp khàn khàn mang theo mùi vị kích tình nồng đậm không chút che dấu vang lên sau tai cô, Cố Hàm Ninh đỏ mặt, cắn môi dưới, thuận theo hơi hơi nâng lên chân.

Nhưng cô vừa nâng chân lên, vật cứng nóng rực vốn là để giữa đùi cô liền nặng nề chen lấn đi vào. Trước tiên chỉ là chui vào cái đầu, Triệu Thừa Dư dừng một chút, thật thấp thở gấp, cảm nhận được sự bao bọc ẩm ướt chặt chẽ này, tay theo sau nâng eo Cố Hàm Ninh, phần eo dùng sức, liền thật sâu đi vào vào trong đó.

Triệu Thừa Dư dường như là thấy tư thế này có chút mới lạ, đôi tay nắm eo Cố Hàm Ninh bởi vì không chịu nổi chấn động mềm nhũn, đôi mắt hơi hơi sâu ướt át chăm chú nhìn hai người đè lên nhau trong gương. . .

Cố Hàm Ninh tắm rửa một cái, còn cảm thấy hai chân và nơi đó mỏi nhừ, nhịn không được trừng Triệu Thừa Dư đang thỏa mãn cười đến ôn hòa đã sớm tắm ở trong một phòng tắm khác xong, đi qua, cầm lấy vạt áo của cậu, nhón chân liền cắn một ngụm lên cằm của cậu.

“A!” Triệu Thừa Dư nhịn đau, cười đỡ eo Cố Hàm Ninh, “Muốn cắn cắn ở nơi khác không, thay đổi khẩu vị?”

Cố Hàm Ninh lui ra phía sau một bước, nghĩ đến vừa rồi cậu còn dính vào mình, thấp giọng nói, có muốn cùng nhau tắm không. Trong lòng cô lại hơi toát ra khí nóng.

“Em đói bụng sắp chết rồi, đều là anh, hại em hiện tại mới bắt đầu ăn bữa sáng!” Bị Triệu Thừa Dư quấy rầy, cháo ngon mà trước khi ra cửa, Diêu Tuệ Nhã nấu cho cô, bây giờ hoàn toàn trở nên lạnh ngắt.

Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn một chút, giành cái bát trong tay Cố Hàm Ninh: “hâm lại đi.” Dứt lời, không nói gì nữa tiến vào phòng bếp, vừa nhìn bốn phía, đổ vào trong nồi, vặn mở bếp gas.

“Em chờ một lát, lập tức là xong rồi.”

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư thò đầu ra từ phòng bếp trên mặt mang theo ý cười lấy lòng lại trừng mắt một cái, lúc này mới xuống cạnh bàn ăn.

Chờ đến khi Cố Hàm Ninh ăn xong bữa sáng, kim đồng hồ đã chỉ hướng mười giờ. Cô nhìn đồng hồ, giận lên lại cắn một ngụm ở trên cánh tay Triệu Thừa Dư đang cười vươn ra.

“Em muốn xem phim đấy! Lúc này đi ra ngoài, chỉ có thể ăn cơm trưa!”

“Vậy chúng ta trước đi ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều xem phim.” Khóe môi Triệu Thừa Dư cong nhẹ, tính tình tốt tùy ý Cố Hàm Ninh phát cáu vừa trừng lại vừa cắn người.

Bình luận

Truyện đang đọc