EM, ANH VÀ CHÚNG TA

Tô Tử Quân nằm trên giường, tâm trí chậm rãi tiêu hóa tất cả mọi chuyện xảy ra từ sau khi cô rời đi. Cô kéo chăn lên bọc cả người mình lại, tư duy trở nên rõ ràng từng chút một.

Thành phố Thâm Hạ bây giờ đã không phải là Thâm Hạ thuở ban đầu khi cô rời đi nữa rồi.

Vậy mà Ôn Như Lôi có thể nhẫn tâm đến thế, gả cô con gái duy nhất của mình là Ôn Tâm Di cho Ngô Khắc Nhu. Có ai không biết, mấy năm trước Ngô Khắc Nhu lái xe gây tai nạn sau khi uống rượu, tai nạn đó khiến Ngô Khắc Nhu mất một chân, dù đến đâu cũng phải đi xe lăn. Những gia đình có chút điều kiện đều không muốn đẩy con gái mình vào hố lửa, nhưng nhà họ Ngô thích khoe khoang cũng không chịu cưới con gái nhà nghèo, muốn con trai mình cưới con gái nhà giàu. Bởi thế, mới có chuyện Ôn Tâm Di gả vào nhà họ Ngô.

Xem ra, Tô Diệc Mân khiến Ôn Như Lôi và Ôn Tâm Di cuống rồi.

Vì cảm thấy mắc nợ Ôn Tâm Di nên nhà họ Ngô đối đãi với Ôn Tâm Di theo kiểu muốn gì được nấy, Ngô Khắc Nhu thì còn quan tâm nhiều hơn. Bởi thế, mới có chuyện dạo gần đây Ngô Thị liên tục giành khách với Thiên Diệc, chuyện xảy ra không chỉ một hai lần, Ngô Thị thà chịu thiệt cũng muốn đoạt khách của Thiên Diệc đi. Thật sự là quyết tâm muốn đối đầu với Tô Diệc Mân rồi.

Nửa năm nay, chắc chắn Tô Diệc Mân rất hao tâm tổn trí.

Bệnh tình của Tô Giải Phong càng thêm nghiêm trọng, ở bệnh viện đã không để ý đến bất cứ chuyện gì nữa, cũng không biết Ôn Như Kiều đối đãi với ông thế nào.

Tô Tử Quân cảm thấy hơi đau đầu, tất cả, dường như đã trở nên càng thêm nan giải rồi.

Ngày hôm sau, cô mua chút đồ đến bệnh viện. Đứng ở cửa phòng bệnh, cô hít sâu một hơi, rồi mới đi vào. Phòng bệnh sạch bong, đồ đạc rất hoàn thiện, hẳn là có người chuyên đến quét dọn. Cô đặt đồ xuống, rồi mới ngồi bên giường bệnh.

Tô Giải Phong vẫn ngủ say, nhưng nếp nhăn trên khuôn mặt có vẻ càng ngày càng sâu, tuổi tác đã rạch những khe rãnh trên khuôn mặt ông.

Cô vươn tay ra, sờ mặt ông, vậy mà có xúc động muốn khóc.

Có vẻ Tô Giải Phong cảm nhận được động tĩnh, chậm rãi mở mắt ra, trông thấy là Tô Tử Quân, giọng ông ồm ồm khàn khàn. “Tử Quân về rồi đấy à?”

Tô Tử Quân gật đầu, nắm hai bàn tay đang run rẩy của Tô Giải Phong. “Về rồi ạ.”

Khóe miệng Tô Giải Phong cong lên cười. “Về là tốt, về là tốt rồi.”

Tô Tử Quân gật đầu.

Tô Giải Phong nhìn ra cửa rất lâu. “Lần sau đến cùng với Diệc Mân nữa.”

Tim Tô Tử Quân nảy lên, rồi cô mới hiểu, từ đầu chí cuối Tô Diệc Mân chưa từng nói với ông rằng họ đã ly hôn, đã không còn là người có thể “đến cùng” nữa. Nhưng cô không nói được nên lời, chỉ khẽ gật đầu.

Lại nói chuyện một lúc, Tô Tử Quân mới đứng dậy, tìm người phụ trách bệnh viện. Rồi cô mới biết rõ, thì ra từ sau khi Tô Diệc Mân hoàn toàn rời khỏi Viễn Thần, Ôn Như Kiều chưa từng đến bệnh viện. Mọi thứ ở bệnh viện đều do Tô Diệc Mân thu xếp, bây giờ có người chăm sóc đến dọn dẹp đưa cơm cho Tô Giải Phong đúng giờ. Lúc rảnh rỗi, Tô Diệc Mân cũng đến trò chuyện, đọc báo, kể về những chuyện lớn xảy ra hôm đó cho ông nghe.

Tô Tử Quân yên tâm hơn một chút, rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Cô không biết, cũng chưa từng nghĩ, có một người lặng lẽ đứng sau cô, lặng lẽ nhìn cô rời đi.

Ngày hôm sau Tô Tử Quân phải đến công ty báo cáo, cô ngẫm nghĩ, lại hẹn Lý Giai Tinh và Hạ Tư Linh ra ngoài, dẫu sao đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau.

Đến quán bar mà ngày trước họ cùng chơi, nhìn sàn nhảy ồn ào, cô cười khẽ. Vậy mà lại nhớ mọi thứ huyên náo này, tất cả quen thuộc như thế, sự ồn ã quen thuộc, tiếng người ồn ã, sự nhộn nhịp trong giọng nói, trong sự nhộn nhịp lại ẩn giấu nỗi cô đơn, trong cô đơn lại toát ra chút thân thuộc.

Cô đến đây trước, gọi một ly rượu vang trên quầy bar, rồi mới chậm rãi nhấm nháp.

Ánh mắt cô lướt qua đám người, ánh mắt tĩnh mịch không có bất cứ gợn sóng nào.

Náo nhiệt không liên quan đến cô, ồn ã cũng không liên quan.

Náo nhiệt và hiu quạnh, mất đi ý nghĩa của nó.

Đợi một lúc, cô mới trông thấy Lý Giai Tinh và Hạ Tư Linh thong thả đến muộn. Họ đều không thay đổi gì, mắt mày phát ra ánh sáng lấp lánh, chảy tràn hạnh phúc.

Trông thấy Tô Tử Quân, Lý Giai Tinh xúc động rơi lệ, bàn tay không kìm được mà vỗ mạnh cô một cái. “Về lúc nào đấy? Cũng không đánh tiếng, cậu không biết bọn này nhớ cậu lắm hả?”

“Được rồi được rồi, tớ đến chịu tội rồi đây còn gì?” Tô Tử Quân uống một hơi cạn sạch rượu.

Hạ Tư Linh nhíu mày, Tử Quân càng ngày càng gầy rồi, chị xót xa nhìn cô. “Lần này không đi nữa chứ?”

“Vậy phải xem hai người đối xử với em có tốt không đã.” Tử Quân nhướng mày hơi nũng nịu.

Hạ Tư Linh lắc đầu. “Con bé chết bầm, bọn chị đối xử với mày không tốt lúc nào?”

Lý Giai Tinh trừng Tử Quân. “Khai thật mau, giảm béo thế nào đấy?”

“Ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đương nhiên là gầy rồi.”

“Nếu tớ mà như vậy thì đảm bảo béo ú không dám gặp ai nữa.” Lý Giai Tinh bất mãn.

“Cậu tin thật luôn hả.” Tô Tử Quân bật cười.

“Cậu nói gì tớ đều tin.” Khuôn mặt Lý Giai Tinh rất nghiêm túc.

Hạ Tư Linh quan sát Tô Tử Quân mấy cái. “Nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thì vậy thôi! Có gì đặc biệt được. Hai người thì sao?”

Hạ Tư Linh còn chưa nói gì, Lý Giai Tinh trông đã đầy hưng phấn. “Tử Quân, cậu về đúng lúc lắm, đợi uống rượu mừng đi!”

Tô Tử Quân ngẩn người một lát, rồi mới cười nhìn sang Hạ Tư Linh. “Nhanh vậy à? Chuyện lúc nào đấy.”

Khuôn mặt Hạ Tư Linh đỏ lựng. “Gặp phụ huynh rồi, bố mẹ hai bên đều nói kết hôn phải nhân lúc còn sớm. Cho nên…” Chị hơi khó xử. “Dù sao con người cũng phải kết hôn, có trốn cũng chẳng trốn được, thôi thì cứ kết hôn luôn cho xong.”

Tô Tử Quân bật cười vì vẻ oai phong lẫm liệt trên khuôn mặt chị. “Vậy anh ấy thì sao, nói thế nào?”

“Anh ấy nói đều tùy chị.”

Tô Tử Quân lắc đầu, tốt quá, đều có thể có được hạnh phúc, thật sự rất tốt, hạnh phúc như vậy.

Hạ Tư Linh nắm tay Tô Tử Quân. “Đến lúc đó em nhất định phải đứng bên cạnh chị, chị muốn ném bó hoa may mắn cho em.”

Lý Giai Tinh vỗ tay tán thành. “Cậu xem, lần trước vì tớ ném bó hoa đó cho Tư Linh mà nhanh vậy chị ấy đã có tin tốt lành rồi.”

Tô Tử Quân thầm tính toán, hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu.

Cứ vậy đi, dù hơi khác với tưởng tượng của mình.

Hẳn là sẽ không ảnh hưởng gì đâu. 

Bình luận

Truyện đang đọc