EM ẤY ĐANG GIẢ VỜ NGOAN ĐÓ


"Không quen ạ." Túc Tinh Dã nói chắc chắn, "Lúc trước em đã nhìn thấy thông tin tuyển dụng của cửa tiệm này trên mạng, cảm giác có hơi trùng hợp thôi."
"Phải không?" Hoa Hữu Du tiếp lời cậu, đã đổi lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, khóe môi cong thành nụ cười khó lường, cũng không biết là có nhận ra người ta hay chưa, "Sao mình không nhớ là có đăng tin tuyển dụng gì hết vậy ta?"
Nhân lúc Bạch Yến Thừa không chú ý, Túc Tinh Dã đã trừng mắt một cái như thể đang cảnh cáo Hoa Hữu Du, lén lút lộ ra răng nanh nhỏ: "Ông chủ là quý nhân hay quên*, không nhớ là chuyện thường ngoài phường ấy mà."
(*) Nguyên văn 贵人多忘 – Quý nhân đa vong: dùng để chế giễu châm biếm người hay quên
Hoa Hữu Du bất đắc dĩ nhún vai: "Ờ nhỉ, đúng là có thật."
Thấy Túc Tinh Dã đã dần khôi phục được năng lực giao tiếp bình thường, Bạch Yến Thừa cũng vui vẻ cười một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ tay của chàng trai, lôi người đứng cách xa ông chủ Hoa không đứng đắn, nghiêm túc bàn việc chính.
"Tinh Dã, có thích nơi này không?"
Giọng nói của Bạch Yến Thừa dù rất đỗi dịu dàng nhưng không mất đi sự cuốn hút, lơ lửng trôi vào tai khiến người ta tê dại.
Túc Tinh Dã cảm nhận được điều đó, không hề lố lăng chút nào.
Cậu gắng gượng bình ổn tâm trạng, khống chế nhiệt độ trên mặt, gật đầu đáp: "Thích ạ."
Thích chết đi được!
Nam thần cười lên chói mắt quá, cậu muốn từ chối cũng khó à.
Bạch Yến Thừa nghĩ biểu cảm ngây thơ đó của cậu rất đáng yêu, với tay sửa sang lại đám tóc con lòa xòa trước trán, bắt đầu lo lắng dặn dò như người cha già: "Ông chủ Hoa thích nói linh tinh nhưng không xấu tính, ở cùng với cậu ta hòa thuận nhé, có gì thấy không hợp thì có thể nói thẳng ra, cậu ta sẽ giúp cậu, nếu như ngại cậu ấy thì nói với tôi, tôi sẽ giải quyết."
"Dạ dạ, em sẽ..." Túc Tinh Dã luôn miệng dạ vâng đồng ý, hai tay xoắn vào nhau, cố nén niềm rung động muốn nhảy cẫng lên ăn mừng, "Tiến sĩ Bạch, em sẽ nghe lời ông chủ, không làm phiền đến anh đâu."
Bạch Yến Thừa dặn dò xong rồi lại xoa mái tóc mềm của Túc Tinh Dã, sau đó xoay người nhẹ giọng nói với Hoa Hữu Du: "Ông chủ Hoa, vậy tôi để bạn nhỏ ở lại chỗ cậu nhé, chăm sóc em ấy cho tốt giúp tôi, có vấn đề gì thì liên lạc lúc nào cũng được."
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu." Hoa Hữu Du khép hai ngón tay lại kề bên trán, đáp lại: "Tôi đây làm ăn đứng đắn, khách hàng đến đều là người đàng hoàng."
Bạch Yến Thừa cho hắn một nụ cười mỉm hài lòng.
Coi như phỏng vấn thuận lợi, tạm quyết định ngày mai đi làm.


Bạch Yến Thừa nhìn đồng hồ đeo tay, định bụng dẫn người đi về.
Hoa Hữu Du bỗng cất tiếng ngăn lại: "Yến Thừa, cậu để em ấy ở lại đi, còn có một số vấn đề công việc còn chưa nói rõ ràng, ít nhất phải trao đổi về tiền lương đã chứ."
Bạch Yến Thừa quay đầu nhìn Túc Tinh Dã, dùng ánh mắt hỏi mong muốn của đối phương.
Túc Tinh Dã đang có ý đó nên cũng khẽ gật đầu.
Tiền bạc là chuyện riêng tư, Bạch Yến Thừa không tính tham dự vào vấn đề này, anh gật đầu chào hai người một tiếng rồi rời đi trước.
Chờ đến khi bóng dáng của Bạch Yến Thừa hoàn toàn biến mất khỏi con đường trước mặt, Túc Tinh Dã mới quay mặt lại.
Lúc này biểu cảm trên mặt và khí chất của chàng trai giống như vừa mới lột xác, rốt cuộc cũng thả lỏng được mớ dây thần kinh căng thẳng, bắt đầu nghiêm túc quan sát tiệm đồ ngọt này.
Tiệm đồ ngọt nhỏ nhắn xinh xinh, chỉ có bốn bộ bàn gỗ phong trắng, đồ vật bày trí ấm cúng mà hiệu đại, bên cửa sổ và vách tường bày biện rất nhiều đồ trang trí hoa cỏ đúng theo sở thích và phong cách của Hoa Hữu Du, tổng thể mang lại cho khách hàng một cảm giác trong lành dễ chịu.
Nhìn vòng quanh một vòng xong, tầm mắt Túc Tinh Dã dừng lại trên mặt Hoa Hữu Du.
Trùng hợp thay Hoa Hữu Du cũng đang nhìn cậu, hắn sờ cằm thích thú, không chắc chắn lắm nói: "Eleven?"
Túc Tinh Dã cong môi cười, gỡ chiếc kính giấu nhan trên sống mũi xuống, trả lại toàn vẹn khuôn mặt nhỏ ngỡ như một tác phẩm được chế tác tinh xảo: "Ông chủ Hoa, lâu rồi không gặp."
"Thật sự là cậu sao!" Hai mắt Hoa Hữu Du ngập tràn kinh ngạc, "Cậu thay đổi thế này cũng lớn quá rồi, tôi cũng chẳng nhận ra được."
Tính Tinh Dã phì cười, móc một chiếc khăn vuông trong ba lô ra bắt đầu lau đi vết sương đọng trên kính, cúi đầu nói: "Cảm ơn anh vì vừa rồi đã không vạch trần tôi."
"Không cần cảm ơn." Hoa Hữu Du khoát khoát tay tượng trưng, đáy mắt ẩn hiện lòng hiếu kỳ, "Chỉ là tôi tò mò, vừa rồi ở trước mặt Yến Thừa, vì sao cậu lại phải đổi giọng nói chuyện, không khó chịu à?"
"..." Động tác lau kính dừng lại, Túc Tinh Dã cắn răng đáp, "Không liên quan đến anh."
Lòng hiếu kỳ của Hoa Hữu Du càng lớn hơn, hắn ôm một bụng nghi ngờ, nói ra suy nghĩ của mình: "Giữa cậu và Yến Thừa đang xảy ra vấn đề gì thế, đã quen biết lâu vậy rồi, sao chưa từng nói gì về cậu với tôi vậy?"
"Không lâu, thầy của anh ấy là ông chú của tôi, tạm thời tôi đang không có chỗ ở nên tiến sĩ Bạch đồng ý cho ở nhờ." Túc Tinh Dã giải thích qua loa, lại đeo kính lên lần nữa.

Hoa Hữu Du tiến lại gần hai bước, vươn tay muốn học điệu bộ của Bạch Yến Thừa vén tóc Túc Tinh Dã lên: "Lông đầu xanh đâu rồi?"
Túc Tinh Dã kịp thời lui về sau, ánh mắt bắn ra vẻ hung dữ: "Bỏ bộ vuốt của anh ra, bớt đụng chạm tôi giùm."
"Ôi, đuôi sam nhỏ nay còn đâu." Hoa Hữu Du rướn người muốn bắt lấy sợi tóc dài nhưng ý đồ không thành công, hắn lơ đễnh rồi chỉ nhún vai một cái, cố tình làm bộ tủi thân, "Sao hồi nãy Yến Thừa sờ không thấy cậu tránh, tôi thấy là cậu còn rất hưởng thụ đấy, sao? Đại thần bass Eleven, thích phân biệt đối xử* à?"
(*) Nguyên văn 看人下菜碟: có nghĩa là tuỳ theo khách đến nhà là ai mà mang những món ăn khác nhau để đãi khách, ý chỉ việc phân biệt đối xử, câu này thường được sử dụng ở miền Bắc TQ.

Túc Tinh Dã giễu cợt: "Chứ anh đâu xứng so sánh với anh ấy?"
Hoa Hữu Du nhíu mày không phục: "Dù gì tôi cũng là ông chủ của cậu."
"À..." Túc Tinh Dã kéo nhẹ khóe môi, nụ cười lộ ra luồng khói mù, ánh mắt lóe lên vè lạnh lùng kì lạ, "Ông chủ sao? Tôi thì có thể sa thải anh* bất cứ lúc nào đó."
(*) Nhân viên sa thải sếp là bỏ việc đó =))))
Hoa Hữu Du khoanh tay, dùng ánh mắt ngạc nhiên nghiêm túc nhìn Túc Tinh Dã.
Hắn không kiềm lòng được nghi ngờ, chàng trai nói chuyện với hắn bây giờ với người lúc nãy Bạch Yến Thừa đưa đến là cùng một người sao?
Mới mấy phút ngắn ngủi đã thay đổi đến long trời lỡ đất, chẳng lẽ là có hai nhân cách.
"Tôi không có hứng thú với mục đích cậu đến gần Yến Thừa," Hoa Hữu Du không tin đó là hai nhân cách khác nhau, thế là bèn thăm dò, "Nhưng mà biểu hiện của cậu trước mặt cậu ta...!Có hơi khác bây giờ nhỉ."
Sắc mặt Túc Tinh Dã không đổi, nhưng đáy lòng đã hơi căng thẳng, lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
Sự soi mói trong mắt Hoa Hữu Du đã tản đi, suy nghĩ rồi nói: "Rõ ràng anh em tốt của tôi đã bị vẻ ngoài thanh thuần của cậu lừa gạt rồi, có điều chả sao, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy ai có thể lừa được cậu ấy, trái lại tôi muốn thử xem, cậu còn có thể giả vờ được bao lâu."
"Ý anh là gì?" Túc Tinh Dã nghe ra được nguy cơ trong lời nói ấy.
"Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý." Hoa Hữu Du sờ cằm, ánh mặt trời phản chiếu qua con ngươi rặt một vẻ vui thích bóng loáng, "Muốn tôi giúp cậu giữ bí mật đúng chứ, cũng không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện."
Túc Tinh Dã híp mắt, cặp mày tùy tiện nhíu lại và đôi mắt chứa đầy ngạo nghễ rét lạnh: "Anh đang uy hiếp tôi à?"

Dù sao thì Hoa Hữu Du cũng lớn hơn cậu bảy tám tuổi, trải qua mưa gió chưa từng sợ ai, huống chi hắn còn đang nắm thóp của đối phương trong tay, cân nhắc đòi hỏi thêm chút mới là không phí công, biểu cảm cực kì thiếu đánh: "Yến Thừa lại còn nói cậu xấu hổ, chậc chậc, vậy là cậu vẫn luôn giữ hình tượng học sinh ba tốt trước mặt cậu ta à, nếu như để cậu ấy biết được sự tích anh hùng của cậu ngày trước, nào là tóc xanh mỗi tối đến quán bar đàn hát, nào là cùng bạn bè rượu chè..."
"Im miệng!" Túc Tinh Dã lạnh lùng cắt lời, nắm tay càng siết chặt hơn nữa, không biết là vì tức giận hay có nguyên nhân khác, khuôn mặt nhỏ từ từ đỏ lựng lên.
"Yêu cầu của tôi cũng đơn giản thôi, không ngại nghe chứ." Hoa Hữu Du nhẹ giọng nói.
Lý trí và kiêu ngạo đang đánh nhau trong đầu Túc Tinh Dã, cân nhắc lặp đi lặp lại thiệt hơn, cuối cùng lý trí chiến thắng, cũng có thể nói là Bạch Yến Thừa thắng, cậu đành thỏa hiệp: "Nói đi, yêu cầu của anh là gì."
Hoa Hữu Du không có quá nhiều hứng thú về tình trạng hỗn loạn của cậu và Bạch Yến Thừa, hắn chỉ chờ cậu nói ra lời này, "Tôi nghe nói cậu đã đưa mấy nhóc kia đến quán bar ở phố Viễn Hải chơi nhạc rồi?"
"Đúng vậy." Trong mắt Túc Tinh Dã tràn đầy phòng bị và không cam lòng.
Môi Hoa Hữu Du giương lên, như cười như không: "Quay lại đi, về Hộp Hoa, tôi trả cho các cậu gấp đôi."
Có vài người không có hứng thú với tiền bạc, có vài người lại không thể rời bỏ tiền, cũng có người trong mắt đều là tiền.

Bạch Yến Thừa thuộc loại thiểu số thứ nhất, Hoa Hữu Dư thuộc loại đa số cuối cùng.
Ông chủ Hoa chưa bao giờ bảo người ta dùng câu "thấy tiền sáng mắt" để hình dung mình, bởi vì hắn dám thừa nhận, hắn chính là người như vậy.
Eleven dẫn dắt nhóm nhạc nhỏ, dựa vào các phương diện như biểu diễn, giá trị nhan sắc và thực lực đã đem lại cho Hộp Hoa một khoản lợi nhuận vượt mức, rất nhiều người trẻ tuổi đến quán bar đặc biệt hỏi thăm tin tức của Eleven, biết người không ở đây liền xoay gót mà đi.
Hành động này như nhát dao đâm một nhát vào tim Hoa Hữu Du đau đớn, hắn trơ mắt nhìn tiền chạy biến ngay trước mắt mình, để giữ khách mà vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Eleven, đã bao nhiêu ngày trời mà chẳng thấy tăm hơi, nào ngờ người ta tự động chạy tới cửa.
Cơ hội tốt như vậy, sao ông chủ Hoa có thể bỏ lỡ được chứ.
Nhưng Túc Tinh Dã lại không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối thẳng: "Không thể."
"Vì sao?" Hoa Hữu Du hơi bất ngờ, "Gấp đôi cũng không về?"
Ánh mắt của hắn như thể nói rằng con mèo chiêu tài lại sắp chạy khỏi tầm mắt mình nữa rồi sao.
Túc Tinh Dã cau mày, rầu rĩ nói: "Vấn đề không phải là tiền."
"Ừ, tôi biết rồi." Hoa Hữu Du để lộ biểu cảm hiểu ra, "Chẳng lẽ Yến Thừa không biết buổi tối cậu sẽ đến quán bar chơi nhạc sao, cậu sợ bị cậu ta phát hiện chứ gì?"
Câu hỏi của Hoa Hữu Du như một mũi tên, bay vèo một cái trúng vào tâm bia, làm cho Túc Tinh Dã rơi vào khoảng lặng.
Cậu phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ lửng lưng chừng, trong lòng dâng lên nỗi lo âu mơ hồ.

Không nói lời nào tức là ngầm thừa nhận.
Hoa Hữu Du lại lên tiếng nói ra kế hoạch của mình: "Như vậy đi, tôi có thể bảo đảm với cậu, chỉ cần Bạch Yến Thừa đến đấy tôi lập tức thông báo cho cậu biết, nhất định sẽ không để cho bọn cậu chạm mặt ở đó, thế nào?"
Túc Tinh Dã dao dộng nhưng vẫn hơi do dự, trong đầu đều là dáng vẻ thất vọng của Bạch Yến Thừa sau khi nhìn thấy cậu ở hộp đêm.
"Eleven, cậu không tin tôi sao?" Hoa Hữu Du dụ dỗ liên tục, "Cậu phải biết tôi và Yến Thừa là mấy thằng nhóc lớn lên cùng nhau cực kì thân thiết mà, tôi nói gì cậu ta cũng tin hết."
Dù câu nói sau cùng có mấy phần chân thật, nó vẫn thành công uy hiếp Túc Tinh Dã.
"Được thôi." Túc Tinh Dã vì không để hình tượng bản thân sụp đổ trong lòng Bạch Yến Thừa, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhất thời hai mắt Hoa Hữu Du sáng lên: "Cậu đồng ý ư?"
Túc Tinh Dã bất đắc dĩ nói: "Tôi vẫn muốn thương lượng lại với thành viên ban nhạc nữa, anh phải hứa là không để tiến sĩ Bạch biết chuyện này đấy."
"Yên tâm đi, nếu như tôi mà không tuân thủ lời hứa, tên tôi sẽ viết ngược lại luôn." Hoa Hữu Du vỗ ngực đảm bảo.
Dứt lời, cả hai đều ngước mắt nhìn nhau.
Trong lòng Túc Tinh Dã đã rõ ràng, không còn cách nào khác nữa.
Thông qua trao đổi ánh mắt, hai người đạt được thỏa thuận.
Túc Tinh Dã không muốn ở lại, vội vàng muốn về nhà sum họp với Bạch Yến Thừa, một câu tạm biệt cậu cũng lười nói, tiêu sái quay người, bóng lưng hơi gầy nhưng toát ra vẻ ác liệt mà độ tuổi này không nên có.
Cậu đẩy cửa, mang theo bộ mặt bực dọc đi ra ngoài, chuông gió treo ngoài cửa tiệm rung lên "leng keng", chọc cho lòng cậu càng khó chịu hơn nữa.
Tiếng chuông dần dứt lại vang lên lần nữa.

Hoa Hữu Du đi theo ra, nghiêng nửa người tựa vào khung cửa, nụ cười trên môi vừa ác vừa thích thú: "Eleven, không phải là cậu vừa ý Yến Thừa nhà tôi rồi chứ hả."
Túc Tinh Dã quen thói hung hăng, vốn bị người ta uy hiếp đã tức cành hông rồi, nghe hắn hỏi vậy cơn giận càng tăng thêm, quay đầu lại nã đại bác: "Nhà anh cái con khỉ! Ông chủ Hoa nhớ giữ mình cho kĩ đấy, đàn ông đàn ang đừng có bày đặt nhiều chuyện, nhớ lời hứa của anh, coi chừng tên bị đọc ngược đó."
"Ha..." Hoa Hữu Du kìm lòng không đặng muốn chửi thề, bĩu môi nói thầm một câu, "Sao Yến Thừa lại chọc đến một tên nhóc tính khí thất thường đáng ghét thế này nhể."
==.


Bình luận

Truyện đang đọc