"Anh cả ơi, Chúc Chúc muốn tất cả có được không ạ?"
Cố Thanh Diên nghe câu trả lời của em gái, lông mày nhíu lại, quyết tâm: "Không được."
Cố Thanh Diên thấy mặt bánh bao của em gái nhăn lại rồi chớp đôi mắt to tròn long lanh, tỏ vẻ vô cùng đáng thương: "Anh cả~"
"Không được là không được."
Cố Thanh Diên cứng rắn nhẫn nhịn trước sự nhõng nhẽo đáng yêu của em gái, làm sao có thể để em gái ăn quá nhiều đồ như vậy, nếu anh thực sự đồng ý thì chẳng khác nào là mua luôn cả cửa hàng.
"Haizz~"
Chúc Chúc mở tay nhỏ ra, nhún nhún đôi vai bé xíu như một bà cụ non: "Anh cả, anh đã thay đổi rồi."
Khóe miệng Cố Thanh Diên giật giật, giơ tay bóp nhẹ má thịt của em gái: "Học lời này ở đâu đó?"
"Chị hai ó, xem phim trên tivi á." Chúc Chúc không nghĩ nhiều, trực tiếp khai ra chị hai.
Cố Thanh Diên khẽ thở dài một hơi, nghĩ rằng tạm thời để chuyện này qua một bên, trước tiên giải quyết vấn đề ở trước mắt: "Chúc Chúc chỉ được chọn một món thôi, nếu ăn nhiều thì sẽ không thể ăn nổi những món ngon ở nhà."
"Nhưng Chúc Chúc không phải ăn không..."
Chúc Chúc dưới ánh nhìn của anh cả, giọng nói dần dần nhỏ đi, bé biết mình chỉ có thể chọn một món, nếu không thì không thể chọn gì cả.
Bé nhìn quầy bán đồ ăn, nhìn thẳng vào món bé muốn: "Vậy Chúc Chúc chọn nước trái cây ngọt."
"Được."
Chúc Chúc thấy anh cả lập tức nở nụ cười dịu dàng, chẳng lẽ anh cả là con khỉ gì đó trên tivi hả ta, chứ sao mà ảnh trở mặt nhanh quá vậy.
Cố Thanh Diên thấy nét mặt của em gái, luôn cảm thấy bé có lẽ đang nghĩ đến điều kỳ quái gì đó.
Anh thanh toán xong, nhận lấy bỏng ngô và nước trái cây mà nhân viên đưa: "Chúc Chúc, chúng ta về thôi."
"Dạ."
Chúc Chúc nhận lấy bỏng ngô từ anh cả, thỏa mãn ôm vào lòng, ngồi trong vòng tay của anh cả mà ăn.
"Anh cả, anh cũng ăn đi ạ, hoa hoa (*) này thơm lắm đó." Bé cầm bỏng ngô, nhét vào miệng của anh cả.
(*) Bỏng ngô (爆米花): có chữ hoa-花
Tiếp theo, bàn tay nhỏ lại chuyển hướng, bóc một nắm nhét vào miệng mình, nhét tới nỗi hai cái má phồng to lên.
Cố Thanh Diên ôm em gái, quay trở lại chỗ trước đó, khom lưng nhẹ nhàng đặt bé con xuống.
"Ừm ~ Chị hai ăn đi, anh ba cũng ăn đi, hoa hoa này ngon lắm."
Chúc Chúc ôm thùng bỏng ngô, bóc một nắm rồi đưa cho chị hai và anh ba, để họ nhanh chóng thưởng thức món ngon này.
Cố Thanh Uyển nhìn bỏng ngô trong tay: "Chúc Chúc ngoan quá."
Cố Thanh Diệu cúi đầu nhìn vào bỏng ngô trong tay bé, trong đầu đang nghĩ làm sao xử lý nó đây. Cậu nhận ra ánh mắt của em gái luôn nhìn chăm chú vào mình, khiến cậu cảm thấy có một chút xấu hổ.
Cậu cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn nên ném hết mấy hạt bỏng ngô trong tay vào miệng, vị ngọt trong miệng làm cậu nhăn mày nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nuốt xuống mấy hạt bỏng ngô trong miệng.
"Anh ba, giỏi quá đi."
Chúc Chúc nhìn chằm chằm anh ba ăn hết bỏng ngô, cười vui vẻ, bé cảm nhận được rằng anh ba đã có cảm xúc khác với bé.
"Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên vào thôi."
Cố Thanh Uyển nhìn đồng hồ một chút, đã đến lúc có thể vào rạp.
"Thỏ Dễ Thương ơi, Chúc Chúc đến thăm bạn nè." Chúc Chúc ôm thùng bỏng ngô, lon ton theo sau chị hai đi vào trong một phòng lớn.
Cố Thanh Uyển phụ trách việc đưa vé cho nhân viên soát vé ở cửa, dẫn em gái đến vị trí tương ứng trên vé.
Cố Thanh Diên phụ trách việc lấy kính 3D, bảo em ba đi theo mình, cùng đến ghế ngồi tương ứng.
Chúc Chúc ôm thùng bỏng ngô, thấy bên trong có nhiều chỗ ngồi, bé ngồi vào vị trí mà chị hai bảo bé ngồi.
Cái ghế này làm bé cảm thấy khác biệt, mông nhỏ ở bên trên nhích tới nhích lui, hình như cái ghế này có thể nảy lên, bé thấy chơi thật vui.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Chúc Chúc, ngồi ngay ngắn nào."
Cố Thanh Uyển giúp em gái luôn luôn nhúc nhích ngồi yên lại, phim sắp bắt đầu chiếu rồi.
Chúc Chúc nghe lời ngồi không động đậy, đôi mắt lớn nhìn xung quanh: "Chị hai ơi, đây có nhiều bạn nhỏ lắm. Họ cũng thích 'Thỏ Dễ Thương' giống Chúc Chúc đó."
"Đúng vậy."
Cố Thanh Uyển nhìn xung quanh, ghế đều đã đầy và hình như đa số là trẻ em.
Cố Thanh Diên phân phát kính 3D để bọn họ đeo lên, toàn bộ rạp đã tắt đèn, màn hình lớn trước mặt bắt đầu đếm ngược.
Chúc Chúc nhận lấy thứ gọi là kính 3D, bé soi đi soi lại nó, tay nhỏ nâng nó lên, mắt to nhìn xuyên qua nó.
"Ồ? Sao Chúc Chúc không nhìn rõ?"
Cố Thanh Uyển nghe được tiếng nghi ngờ của em gái, quay đầu nhìn thấy một màn khiến cô bật cười.
Cô thấy em gái không đeo kính 3D, mà là cầm nó bằng hai bàn tay, mặt kính hướng về mặt mình, gọng kính hướng về màn hình lớn, mắt bé nhìn từ phía trước cái kính.
"Chúc Chúc cầm ngược kính rồi, với lại cần phải đeo kính vào, không phải cầm lên như thế."
Chúc Chúc không hiểu rõ lắm: "Đeo vào?"
Cố Thanh Uyển vươn tay qua, giúp em gái đeo kính 3D: "Như vậy nè, Chúc Chúc nhìn lại thử xem."
"Wow!"
Chúc Chúc nhìn về phía trước, con số đang đếm ngược trông như đang ở trước mắt bé, như là bé có thể chạm được nó.
Cố Thanh Uyển nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc như mở ra cánh cửa đến thế giới mới của em gái.
Cố Thanh Diệu ngồi bên cạnh em gái, đây là do anh cả xếp cậu ngồi ở đây, cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại muốn ngồi gần bé rắc rối đó.
Đôi chân thon dài của cậu thoải mái chéo lên nhau, cứ thế nhìn toàn bộ quá trình chị hai giúp bé rắc rối đeo kính 3D, cậu cảm thấy rằng ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy cũng phải cần sự giúp đỡ của người khác, điều đó chứng tỏ bé rắc rối đã thăng cấp rồi.
Chúc Chúc nhớ chị hai nói với bé sau khi phim bắt đầu là phải giữ im lặng, bé nhìn màn hình đang phát đoạn phim hoạt hình quen thuộc, động tác nhấm nháp bỏng ngô của bé cũng nhẹ nhàng hơn.
Cố Thanh Diên quay đầu nhìn về phía bên kia, cho đến lúc này thì em gái và em ba vẫn có vẻ hòa thuận, nếu tiếp tục ở chung thêm một thời gian nữa, mối quan hệ chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp.
"Oa ~"
Chúc Chúc nhìn thấy Thỏ Dễ Thương trên màn hình lớn, miệng nhỏ khe khẽ phát ra tiếng kinh ngạc, Thỏ Dễ Thương đang đến trước mặt bé rồi.
Bé chăm chú nhìn phía trước, mắt cũng không chớp lấy một cái nhưng tay lại lục lọi bên cạnh, tay nhỏ mang vị bỏng ngô mò được cái gì đó thì lau lau, rồi lại cầm lấy ly nước trái cây trong hộc để nước.
Cố Thanh Diệu: "?!?!"
Cố Thanh Diệu nhàm chán nhìn phim hoạt hình ấu trĩ phía trước, nghĩ đến thì cũng đến rồi, vậy xem cũng không sao.
Cậu cảm nhận một bên tay áo của mình có động tĩnh, quay đầu nhìn thấy một bàn tay nhỏ đang chà chà lên tay áo của cậu, lúc sắp rời đi vẫn không quên chà thêm mấy lần.
Chúc Chúc hoàn toàn không biết bé vừa lau tay vào đâu, bé nghĩ đó là khăn giấy mà bé đặt ở đó, bé cầm ly nước trái cây và hút nước bên trong.
Tay Cố Thanh Diệu thoáng xiết chặt, có một giọng nói trong lòng bảo cậu phải nhịn.
Chúc Chúc tập trung vào phim hoạt hình, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt anh ba ngồi bên cạnh.
Bé xem Thỏ Dễ Thương mang theo đồng bọn tránh thoát công kích của Lão Sói Xám, có mấy lần họ xém bị bắt được, bé xem thôi mà trong lòng cũng vô cùng hồi hộp theo.
Cố Thanh Diệu nhíu mày khi bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, bàn tay nhỏ đó còn có xu thế không ngừng siết chặt. Cậu nghiêng đầu thấy em gái đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú phía trước, trên đó đang chiếu những hình ảnh làm người ta hồi hộp và kích động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu nghĩ rằng em gái chắc là em gái thấy cảnh này nên đang lo lắng cho nhân vật trong đó, cậu muốn lặng lẽ rút tay ra nhưng không ngờ em gái vẫn nắm rất chặt.
Bé rắc rối này thích con thỏ như thế à, trẻ con đúng là trẻ con, xem phim hoạt hình thôi cũng khẩn trương hồi hộp như thế.
Cố Thanh Diệu nghĩ nghĩ rồi bắt đầu động tay, cậu đặt bàn tay còn lại lên bàn tay nhỏ đang siết chặt tay cậu, nhẹ nhàng vỗ vài cái, hy vọng cách này sẽ giúp em gái thả lỏng ra.
Chúc Chúc nhìn thấy Thỏ Dễ Thương thành công thoát khỏi Lão Sói Xám thì nhẹ nhõm thở phào một hơi, toàn bộ cơ thể bé xíu thả lỏng ra, cảm nhận được động tĩnh trên tay, bé quay đầu nhìn lại.
Bé thấy là bàn tay của anh ba, liên tục vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ của mình. Bé cảm thấy bất ngờ khi anh ba lại đối xử với bé như vậy.
"Anh ba?"
Thân hình nhỏ nhắn của Chúc Chúc dựa qua một chút, khe khẽ gọi một tiếng, thấy anh ba dựa vào chỗ ngồi, không phản ứng gì, tay vẫn tiếp tục vỗ nhẹ một cách có tiết tấu.
Bé xích lại gần hơn một tí, nghe thấy hơi thở đều đặn của anh ba, bé hiểu ngay là anh ba đã ngủ gục rồi.
Sao ảnh lại ngủ gục thế nhỉ?
Chúc Chúc không hiểu gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên bé thấy anh ba ngủ như thế, bàn tay nhỏ của bé dần dần vươn tới chỗ anh.
Cố Thanh Diệu thấy chóp mũi có gì đó làm cậu hơi ngứa, cậu chậm rãi mở mắt, cầm lấy tay nhỏ đang quấy phá cậu.
"Anh ba, anh, anh không ngủ à?"
Chúc Chúc thấy mình bị bắt tại trận, nhỏ giọng nói.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái sắp dựa hẳn trên người cậu thì buông bàn tay nhỏ của bé ra, xoay cả người bé qua một chút để bé ngồi đúng vị trí rồi đặt tay bé xuống để bé không làm phiền cậu nữa.
Cậu cho rằng em gái đã hiểu ý cậu, cậu dựa vào ghế, nghiêng đầu sang một bên, hai tay khoanh trước ngực. Cậu muốn nghỉ ngơi một chút, bộ phim hoạt hình này quá ngây thơ và nhàm chán, làm cậu xem muốn buồn ngủ luôn.
Chúc Chúc thấy anh ba động tay trước mặt bé, hai bàn tay nhỏ của bé ngay lập tức nắm chặt lấy, xoa xoa cái tay kia.
Cố Thanh Diệu cảm nhận trên tay truyền tới động tĩnh, mở mắt nhìn thấy em gái đang xoa tay cho cậu, cậu cảm thấy cách bé xoa bóp rất dễ chịu, bé thích bóp như vậy thì cứ để bé bóp cũng được.
Chúc Chúc thấy anh ba không thu lại tay, bé càng hăng say bóp, bé thích ở cùng anh ba giống như thế này.
Ánh mắt Cố Thanh Diên cũng đang chú ý bên này, cảm thấy sự tình phát triển không hợp lý, hoàn toàn khác so với những gì anh tưởng.
Cố Thanh Uyển xem hết bộ phim, đột nhiên cảm thấy con thỏ mà em gái thích thật dễ thương, cô cũng dần dần thành fan của nó rồi.
Chúc Chúc tích cực xoa bóp tay cho anh ba, sau khi bóp xong tay này thì tiếp tục xoa bàn tay kia.
Bé vừa xoa bóp vừa xem phim, khi bé đang bóp mạnh thì toàn bộ đèn đồng loạt sáng lên, cả rạp vang lên âm thanh ồn ào huyên náo.
"Hết phim rồi, chúng ta về thôi."
Cố Thanh Uyển tháo kính 3D ra, bảo em gái có thể đứng dậy.
Chúc Chúc bỏ kính xuống và đưa cho chị hai, tay nhỏ nắm chặt lấy tay anh ba, kéo anh ba ra ngoài: "Anh ba, Chúc Chúc dẫn anh ra ngoài nha."
Cố Thanh Diệu chưa kịp phản ứng, đã bị em gái kéo đi.
Cố Thanh Diên cười đi theo sau sau lưng họ, anh cảm thấy việc mình cố ý xếp chỗ ngồi đã có hiệu quả.
…
Chạng vạng tối.
Chúc Chúc ngồi trên ghế trong phòng ăn, vùi đầu ăn món ngon, chân ngắn ngủn không ngừng lắc lư.
"Chúc Chúc, em sắp đi nhà trẻ rồi phải không?"
Chúc Chúc nghe anh cả nói, ngẩng mặt lên và hỏi: "Nhà trẻ là cái gì?"