EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH

Hạ Dạ Dương quả nhiên vẫn là tiểu tổ tông mắc bệnh công tử, cậu ta không hề cho Hạ Mộng Ngư cơ hội từ chối, chẳng thèm nói thêm lời nào mà xoay người bỏ đi luôn. Dường như không phải cậu ta đang thổ lộ với Hạ Mộng Ngư, mà là đang thông báo cho cô biết vậy.

“Này, cậu đừng có chạy!”

Hạ Mộng Ngư đuổi theo, nhưng Hạ Dạ Dương đã lên đến góc rẽ cầu thang rồi. Cậu ta đút một tay vào túi quần, tay kia thì vẫy với Hạ Mộng Ngư, rồi cứ như vậy biến mất khỏi góc cầu thang.

Mẹ kiếp, đáng nhẽ phải cho cô cơ hội nói: “Cảm ơn cậu, tôi cũng thế, tôi cũng rất thích tôi!” chứ!

Hạ Mộng Ngư đứng tại chỗ sửng sốt một lúc rồi mới thở dài một hơi nặng nề, không thể làm gì khác đành phải quay về lớp.

Xong rồi, tiểu tổ tông này xưa nay đều được người ta theo đuổi, giờ lại đi tỏ tình với cô. Nếu cô mà không có phản ứng gì, chắc chắn cậu ta sẽ làm một số chuyện nào đó.

Hạ Mộng Ngư chỉ hy vọng tiểu tổ tông có làm gì thì làm trong tuần này đi, đừng để đến lúc Từ Tử Sung trở lại trường mới làm, báo hại cô lại phải dỗ dành ông tướng của cô.

Tiết đầu tiên của buổi chiều kết thúc, vừa đến giờ nghỉ giải lao, Hạ Mộng Ngư đã nhận được lời mời kết bạn trên từ Hạ Dạ Dương.

Thử nghĩ xem, Hạ Dạ Dương đúng là dỗi hơi, cho cô vào danh sách đen nghĩa là muốn hạ quyết tâm không còn liên hệ gì nữa, xong lại add lại. Mệt không vậy?

Hạ Mộng Ngư ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng add Hạ Dạ Dương lại, sau đó, trong lúc màn hình cho thấy đối phương đang gõ chữ, cô liền dứt khoát gửi tin nhắn trước.

Không yêu sớm.

Dựa vào tầm hiểu biết của Hạ Mộng Ngư về Hạ Dạ Dương, nếu cô nói không thích cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không tin, sẽ không chịu thừa nhận sự thật này, lòng tự trọng của cậu ta không cho phép người cậu ta thích lại không thích cậu ta, vậy nên cậu ta sẽ không từ bỏ. Nhưng nếu cô nói cô thích người khác, chắc chắn Hạ Dạ Dương sẽ gây phiền phức cho người đó, hơn nữa sẽ cảm thấy sớm muộn gì cô cũng sẽ tỉnh ngộ mà thích cậu ta, vì lòng tự trọng của cậu ta cũng không cho phép cậu ta thua bởi người con trai khác, vậy nên cậu ta sẽ càng không từ bỏ.

Cách duy nhất chính là nói cô không yêu sớm.

Đối phương quả nhiên ngừng gõ.

Khoảng một phút sau, bên kia bắt đầu nhấp nháy dòng “đang nhập văn bản…”.

Hạ Mộng Ngư lại ra một đòn phủ đầu trước khi Hạ Dạ Dương kịp gửi gì đó.

Năm nay là năm quan trọng nhất trong đời tôi, mười tám năm cuộc đời tôi khổ cực học hành là để thi đại học, tôi tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc được.



Tôi với cậu không giống nhau, nếu tôi không đỗ Thanh Hoa, bố mẹ tôi sẽ cực kỳ thất vọng, cả đời tôi sẽ phải sống trong bóng ma tâm lý không đỗ Thanh Hoa.



Thế nên, bất cứ điều gì ảnh hưởng đến việc học của tôi đều là đang hại tôi.



Nếu một năm sau tôi không phát huy được trăm phần trăm khả năng, chắc chắn tôi sẽ hận cả đời cái người hại tôi không được học hành tử tế kia.



Thế nên nếu năm nay tôi yêu đương, đến cuối cùng dù cho có phải vì nguyên nhân này mà không đỗ Thanh Hoa hay không, thì tôi vẫn sẽ hận thấu xương người bạn trai đó.



Hận cả đời ấy.



Quả nhiên đối phương ngừng gõ chữ, mãi lâu sau vẫn không có hồi âm.

Vậy là sau khi add Hạ Mộng Ngư, Hạ Dạ Dương còn chưa nói nổi một câu. Lời cậu ta định nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị Hạ Mộng Ngư giành phần trước.

Hạ Mộng Ngư tiếc không thể bò lăn ra mà cười, cô dễ dàng tưởng tượng được biểu cảm của Hạ Dạ Dương ở đầu bên kia điện thoại.

Ha ha ha ha.

Oắt con, đấu với cô à, dù gì thì cô cũng đã nghiên cứu tính nết của cậu ta bảy tám năm nay, ai có thể hiểu cậu ta hơn cô?

Lúc Hạ Mộng Ngư chuẩn bị cất điện thoại thì wechat có thông báo.

Cô liếc nhìn, là Hạ Dạ Dương.

Thế mà cậu ta vẫn còn có chuyện để nói?

Không sao, tôi chờ cậu thi đại học xong – Hạ Dạ Dương nhắn.



Không ngờ Hạ Dạ Dương cũng có lúc khiến Hạ Mộng Ngư bất ngờ. Kiểu nói chờ một người như thế này không giống như những lời cậu ta hay nói. Công tử đó lúc nào cũng có cả đám oanh yến xung quanh, không để người ta chờ đã là phúc lắm rồi.

Một năm này cậu không cần làm bạn gái của tôi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, nhưng tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cậu phải nhận cho tôi –  Hạ Dạ Dương lại nói tiếp.



Bạn gái tiếp theo của tôi là cậu, năm cuối cấp này, cậu không yêu đương, tôi cũng sẽ không yêu đương gì hết, tôi với cậu cùng thi Thanh Hoa.



Hạ Mộng Ngư chột dạ.

Không bình thường.

Sao lại có cảm giác Hạ Dạ Dương nghiêm túc thế nhỉ…

Cậu ta định không yêu đương gì nữa sao? Hạ Mộng Ngư vốn mong Hạ Dạ Dương sẽ bắn lửa tình với một cô em lớp Mười nào đó, sau đấy sẽ hoàn toàn từ bỏ cô. Nhưng xem tình hình hiện tại thì Hạ Dạ Dương không giống như đang nhất thời nhàm chán mà theo đuổi cô cho vui rồi.

Không phải Hạ Mộng Ngư tự mình đa tình, nhưng cô thật sự có cảm giác Hạ Dạ Dương bị cô ám rồi…

Không không không, cậu cứ yêu đương thoải mái đi, tôi không có ý kiến đâu.

Hạ Mộng Ngư, tôi thấy cậu ngứa thịt rồi đấy. Đã bảo chờ cậu thì sẽ chờ cậu, đã bảo cậu là bạn gái cuối cùng của tôi thì cậu là bạn gái cuối cùng của tôi, được chưa? Có khi nào tôi nói mà không giữ lời không?



Hạ Mộng Ngư biết không thể cứ luẩn quẩn quanh đề tài này được, vòng vo một hồi lại thành ra như đang tán tỉnh nhau mất.

Tôi đã tỏ thái độ rồi đấy. Chuyện của cậu thì cậu tự quyết định đi.

Gõ xong những chữ đó, Hạ Mộng Ngư lập tức chuyển chế độ im lặng, ném điện thoại vào ba lô, rồi không thèm liếc lấy một cái, chỉ tập trung đọc sách.

“Haiz, Hạ Mộng Ngư, mày đọc sách gì đấy? Toàn là tiếng Anh…”

Phạm Tiểu Kiều tò mò ngoái sang xem, thấy sách Hạ Mộng Ngư đọc toàn là tiếng Anh, nhưng hình như không phải là mấy thứ vừa xem đã hiểu được, mà là sơ đồ giải phẫu.

“Không phải mày đang xem sách giáo khoa đấy chứ, định học y à?”, Phạm Tiểu Kiều hỏi.

“Không phải.”

Thấy Hạ Mộng Ngư không nói nhiều, Phạm Tiểu Kiều cũng không hỏi nữa, dù sao học thần đọc sách gì cũng là bình thường, cô nàng lại tiếp tục xem MV của idol nhà mình…

Cuốn sách Hạ Mộng Ngư đọc là 《NSCA’s Guide to Sport and Exercise Nutrition》, trong ba lô của cô còn một cuốn là 《NSCA CPT Study Guide: Test Prep Secrets for the Nsca Certified Personal Trainer Exam》. Hai cuốn này đều là tài liệu đào tạo của hiệp hội Sức mạnh và Điều hòa Quốc gia* Mĩ, và là đề thi sát hạch CPT và CSCS*. Ngoài ra, cô còn định đặt mua thêm mấy cuốn nữa trên mạng, nhưng đợi hàng từ Mĩ gửi về chắc cũng mất đến nửa tháng, trong nửa tháng này, mục tiêu của cô là phải đọc xong hai cuốn kia trước đã.

*NSCA: National Strength & Conditioning Association (mình không biết dịch thế nào cho thoát nữa, tìm trên mạng thì có tài liệu gọi hiệp hội này như trên)

  CPT: Certified Personal Trainer

  CSCS: Certified Strength and Conditioning Specialist

(Nói chung là mấy cái thuật ngữ lằng nhằng này cho qua nhé)

Thật sự Hạ Mộng Ngư không hề liên lạc với Từ Tử Sung, nhưng cô có nói chuyện qua lại với mọi người ở trung tâm quyền anh, mà huấn luyện viên của Từ Tử Sung là một ví dụ.

Đã nói là sẽ nắm chắc hướng đi của Từ Tử Sung rồi thì phải theo dõi thật sát sao. Có thể để cậu chạy xiên xọ, nhưng đường đi thì cô phải nắm trong lòng bàn tay.

Huấn luyện viên nói với Hạ Mộng Ngư, thật ra Từ Tử Sung có không gian phát triển rất lớn, chỉ là cậu đang thiếu một ê kíp chuyên nghiệp mà thôi, từ trận đấu hôm trước có thể nhìn ra được tầm ảnh hưởng của sự thiếu hụt đó.

Ví dụ như thứ cơ bản nhất là huấn luyện viên cá nhân chuyên nghiệp mà Từ Tử Sung còn không có. Tuy rằng huấn luyện viên có kinh nghiệm nhiều năm dạy quyền anh, nhưng cũng chỉ là ươm mầm cho các hạt giống của giải cấp tỉnh, chứ thật ra ông cũng không nắm vững các kỹ thuật chuyên nghiệp tiên tiến.

Ở nước ngoài, các huấn luyện viên cá nhân đều thuộc hàng chuyên nghiệp, gần như mỗi một vận động viên chuyên nghiệp, bất kể là bộ môn nào thì cũng đều có huấn luyện viên cá nhân của riêng mình. Còn ở trong nước, muốn mời một huấn luyện viên chuyên nghiệp sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền, mà những huấn luyện viên ưu tú được cấp giấy phép thì hoặc là làm việc ở các câu lạc bộ thể thao lớn, hoặc là giảng dạy ở trường thể thao quốc gia, các đội thể thao của tỉnh, thành phố.

Nghe huấn luyện viên nói xong, Hạ Mộng Ngư quyết dành cả Chủ nhật để tìm hiểu xem huấn luyện viên cá nhân là gì, sau đó tự mày mò mua giáo trình về học. Ngoài ra, cô còn đăng ký một lớp đào tạo ngắn hạn ở Thượng Hải nữa.

Cái khác thì không biết, chứ thi thố mà cô không làm được sao? Về thể chất thì cô chịu, nhưng học thì cô hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa, cô cũng không cần phải sang tận Mĩ để thi sát hạch, dù sao thì cô cũng không định làm nghề này, cô chỉ cần có kiến thức để giúp Từ Tử Sung là được rồi. Nhân thể còn nâng cao được trình độ tiếng Anh.



Một tuần học hè cuối cùng cũng trôi qua, trong trường chẳng có chuyện gì mới mẻ. Ngoài việc trưa nào Hạ Dạ Dương cũng sẽ cho người sang đưa cơm cho Hạ Mộng Ngư ra thì không hề có chuyện gì đáng để đám dân buôn cảm thấy hứng thú.

Giờ thì Hạ Mộng Ngư đã hiểu được cảm giác khó xử của Từ Tử Sung khi được Từ Tang gửi đồ ăn cho. Không nhận cũng không được, cậu bạn kia mếu máo bảo về sẽ bị đại ca cho một trận, dáng vẻ đáng thương hết sức. Nhưng hôm nay mà nhận thì chắc ngày mai cũng lại phải nhận tiếp, triền miên không dứt sẽ làm người ta cảm thấy có hi vọng.

Hạ Mộng Ngư chỉ có thể tạm nhận lấy, sau đó dùng cách của Từ Tử Sung, nhận đồ ăn xong liền cho Mạnh Huy hết. Mạnh Huy đúng là kiểu vô tư hồn nhiên, ngày nào nhìn thấy cậu bạn kia mang đồ ăn đến, không đợi Hạ Mộng Ngư lên tiếng mà đã cướp thẳng rồi.

“Tốt, đỡ cho mình ngày nào cũng phải ra ngoài mua cơm, vừa tiết kiệm sức vừa tiết kiệm tiền.”

Có lẽ ngày nào đống đồ ăn đó còn chưa vào miệng Hạ Mộng Ngư thì ngày đấy Hạ Dạ Dương sẽ không dừng lại, vẫn liên tục gửi đồ ăn đến.

Tiết cuối cùng của chiều thứ Sáu, cả Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương cùng bị thầy giám thị gọi lên diễn tập cho buổi lễ khai giảng.

Ngoài họ ra còn có đại diện học sinh khối Mười, ban kéo cờ, và người dẫn chương trình buổi lễ.

Mọi người đều thích nhất những lúc như thế này, vừa có lý do để trốn học chính đáng, vừa có vẻ đặc biệt không giống người thường.

Ngoài Hạ Mộng Ngư, Hạ Dạ Dương và hai học sinh mới ra, những người còn lại đều là thành phần cốt cán trong mỗi buổi chào cờ đầu tuần, ai nấy đều đã quen việc nên giờ đang túm tụm chuyện trò. Hai học sinh mới không quen người khác nên đương nhiên đứng cạnh nhau. Vì vậy Hạ Mộng Ngư chỉ còn có thể một mình đứng bên cạnh Hạ Dạ Dương.

Từ hôm thứ Hai Hạ Dạ Dương tỏ tình với Hạ Mộng Ngư xong, hai người không gặp lại nhau. Một mặt là vì Hạ Dạ Dương hơi ngại, một mặt khác quan trọng hơn là Hạ Mộng Ngư luôn trốn tránh Hạ Dạ Dương.

“Buổi học thêm Chủ nhật này cậu phải đến đấy.”, Hạ Dạ Dương nói.

Hạ Mộng Ngư đang định nói thì người chủ trì nghi thức kéo cờ đến. Người đó dặn dò hai người xong rồi đưa cho hai người một vật dụng, còn giải thích phải dùng thế nào nữa.

Một cái hộp vuông, một cái micro, không có gì đặc biệt.

“Hai cậu nhìn này, ấn phím này là có thể nói, đèn đỏ sáng lên là cả trường nghe thấy. Nhưng hôm nay bọn mình không cần dùng cái này, loa ở sân cũng tắt rồi, các cậu chỉ cần biết phải dùng thế nào là được.”

Người dẫn chương trình làm mẫu cho họ xem một lát rồi đi sang chỗ hai học sinh mới vào trường.

Hạ Mộng Ngư cúi đầu nghịch chiếc micro trong tay, hết bật rồi lại mở cái công tắc, nhìn bóng đèn cứ sáng rồi lại tối. Trong lòng cô chỉ đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi buổi học thêm hôm Chủ nhật, chứ không hề ý thức được rằng, hiện giờ cả trường đang nghe được động tĩnh từ đầu micro này.

Tuy loa ở sân đã tắt, nhưng loa trong mỗi lớp học đều đang mở đấy nhé.

Hạ Mộng Ngư tiếp tục bật tắt công tắc micro.

Hạ Dạ Dương nói: “Chủ nhật tôi chờ cậu đấy, cậu phải đến, không được trốn học thêm nữa. Không phải cậu muốn thi Thanh Hoa sao? Không cần vì tôi mà bỏ học đâu. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu.”

Tất cả các lớp khối Mười hai đều có thể nghe thấy giọng nói đứt quãng của Hạ Dạ Dương.

“Chủ…tôi…cậu…đến…trốn…nữa…thi Thanh…tôi…việc học…”

Cả khối đang trong giờ, tất cả đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cái loa ở trước phòng học. Ngay cả các thầy cô giáo cũng đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì, ai nấy đều dừng bài giảng lại.

Nhà trường đang làm cái trò gì vậy?

Hạ Dạ Dương thấy Hạ Mộng Ngư cứ cúi đầu không nói lời nào mà chỉ đứng nghịch micro thì đưa tay giật phăng lấy cái mic.

“Hạ Mộng Ngư, cậu có thể chuyên tâm nghe tôi nói không hả?”

“Ừ.”

“Lời thổ lộ hôm đó của tôi làm cậu sợ sao?”, Hạ Dạ Dương thấy Hạ Mộng Ngư cúi đầu thì thở dài, “Cậu yên tâm, tôi không sốt ruột đâu, đã bảo chờ cậu là sẽ chờ cậu. Chờ chúng ta cùng vào Thanh Hoa…”

“Hạ Dạ Dương…”, Hạ Mộng Ngư bỗng chặn lời Hạ Dạ Dương, “Tôi thật sự chỉ nghĩ đến học thôi, cậu có thể đừng làm ảnh hưởng đến việc học của tôi được không?”

Cả khối Mười hai chấn động.

Vãi chưởng, là Hạ Dạ Dương với Hạ Mộng Ngư!

Không hổ là học thần, quả nhiên chỉ một lòng học tập.

Wow, Hạ Dạ Dương là nam vương của trường mà cũng có ngày bị từ chối một cách tàn nhẫn như thế.

Thầy giám thị hớt hải chạy ra sân, đứng từ xa chỉ vào Hạ Dạ Dương.

“Thằng nhóc chết tiệt kia! Cậu không tắt micro kia kìa!”

Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương liếc nhau rồi cùng nhìn vào bóng đèn đang sáng của chiếc micro, cả hai đều kinh hãi.

Thôi chết rồi, không ổn rồi.

Trong lớp, Mạnh Huy vốn đang gà gật bỗng chốc tỉnh táo ngay, cậu ta nhanh chóng gửi tin nhắn cho từ Tử Sung.

Bình thường Từ Tử Sung vốn trả lời tin nhắn rất chậm, thế nhưng lần này chỉ mấy giây sau đã hồi âm rồi.

Mạnh Huy: Người anh em, bao giờ cậu quay lại trường? Cậu không quay lại là học thần bị người ta cướp đi đấy!

Từ Tử Sung:?

Mạnh Huy: Vừa nãy Hạ Dạ Dương tỏ tình với Hạ Mộng Ngư trước cả trường đấy!

Từ Tử Sung: …

Từ Tử Sung: Đệch

Bình luận

Truyện đang đọc