EM CHỜ ANH TRONG BIỂN NGƯỜI MÊNH MÔNG

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Bạch Nhứ cùng Tô Nhiên ở bên nhau.

Tô Nhiên mỗi ngày tan học đều sẽ tới tìm Bạch Nhứ ăn cơm, Bạch Nhứ mỗi ngày đều đi sân thể dục xem Tô Nhiên chơi bóng, hai người khi không có tiết học liền cùng đi thư viện đọc sách, buổi tối liền giống như các cặp tình nhân khác mà đến rừng cây nhỏ trong trường để hẹn hò, lúc nghỉ thì đến những chỗ quen thuộc gần đó để chơi.

Có một lần bọn họ đi chơi về quá muộn, bỏ lỡ chuyến xe cuối, liền ở bên ngoài một buổi tối. Ngày hôm sau trở về, nhóm bạn cùng phòng thần thần bí bí hỏi cô tối hôm qua có phải hay không đã xảy ra chuyện tốt. Tất cả mọi người đều không tin cô cái gì cũng chưa phát sinh.

Trên thực tế, buổi tối kia xác thật cái gì cũng chưa phát sinh. Lúc mới vào phòng cô cũng đặc biệt khẩn trương, Tô Nhiên đại khái là đã nhìn ra, nhéo nhéo mặt cô, kêu cô không cần khẩn trương, anh sẽ không làm gì cô hết. Anh nói được làm được, trước khi ngủ chỉ hôn cô một cái, sau đó thì cái gì cũng không có làm.

Tới gần tốt nghiệp, Tô Nhiên hỏi Bạch Nhứ tốt nghiệp xong có ý định gì không, định ở lại, hay vẫn muốn đi nơi khác.

Tô Nhiên là người ở thành phố này, lại là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ tất nhiên muốn anh ở lại nơi này làm việc. Chính là anh không biết Bạch Nhứ nghĩ như thế nào, nếu cô muốn trở về làm việc, anh cũng phải nhanh chóng cho cha mẹ biết suy nghĩ của mình.

Cha mẹ Bạch Nhứ cũng hy vọng cô trở về, nhưng Bạch Nhứ chính là ý nghĩ rất đơn giản, Tô Nhiên đi nơi nào, cô liền đi nơi đó.

“Về sau em đều giao cho anh quyết định.” cô như vậy trả lời Tô Nhiên.

Tô Nhiên nghe xong lời cô nói, đem cô kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn trán cô, “Như vậy em chỉ có thể đi theo anh.” Suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói thêm ba chữ: “Tô phu nhân.”

Bạch Nhứ nghe được ba chữ sau, từ trong lòng ngực anh chui ra, ngẩng mặt nhìn anh, “Anh vừa rồi nói cái gì? Em không nghe rõ, lặp lại lần nữa cho em nghe đi.”

Tô Nhiên cúi đầu, ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói một câu: “Không nghe được liền không tính.” Nói xong, buông cô ra, bước chân dài đi về phía trước.

“Tô Nhiên, anh đứng lại đó cho em.” Bạch Nhứ ngữ khí thất bại, chạy đuổi theo anh.

Tô Nhiên vừa đi vừa quay đầu lại, “Nếu em có thể đuổi theo anh, anh liền nói lại lần nữa cho em nghe.”

“Anh nói mau.” Bạch Nhứ đem giày cao gót cởi ra, hai tay cầm giày chạy về phía trước.

Tô Nhiên nhìn cô để chân trần, lo lắng cô sẽ dẫm phải đồ vật, ngừng bước chân, “Mau mang giày vào.”

Bạch Nhứ nghe anh nói, thừa dịp anh dừng lại, lập tức chạy tới đâm vào lòng anh.

“Anh vừa rồi nói cái gì a.” Cô đắc ý nói.

“Mang giày vào trước rồi anh nói cho em nghe.”

“Anh ngàn vạn lần không được chạy.” Bạch Nhứ lo lắng lúc cô mang giày anh liền chạy đi mất, một hai bắt anh phải hứa trước.

“Gặp em, anh đời này đều chạy không thoát.” Tô Nhiên lấy đôi giày trên tay cô, ngồi xổm trước mặt, giúp cô đem giày mang vào.

Bạch Nhứ cúi đầu nhìn anh, đôi mắt lập tức liền đỏ, cô suy nghĩ, nếu thật sự tới ngày kết hôn, cô có thể hay không khóc chết mất.

Bình luận

Truyện đang đọc