EM CÒN NHỚ TÔI KHÔNG?

Tết Nguyên Đán, toàn bộ nhà họ Cố đi du lịch đến một trang viên nhỏ của chính gia đình mình. Lúc này ở trong nước lạnh muốn chết, ở bên đây lại đang là mùa hè.

Cố Hàm và Trì Nghiệp Đàn sang đây trước một tuần. 《Nữ Thừa tướng》 đã hơ khô thẻ tre, Trì Nghiệp Đàn cũng có thể nhàn nhã trải qua năm mới. Tết Nguyên Đán, nếu như không phải bệnh tình trở nặng, bệnh nhân đều muốn về nhà ăn tết, nếu như không phải trường hợp khẩn cấp, người bệnh ai cũng sẵn lòng chờ đến sang năm nhập viện lại, cho nên Cố Hàm xin nghỉ sớm, thời gian nghỉ phép vô cùng nhiều.

Trang viên nhỏ của Cố gia vẫn luôn có người quản lý, ngoại trừ phòng ốc để ở, bên này còn gieo trồng một số loại hoa màu, tự ủ rượu vang, và nuôi một ít động vật. Phóng mắt nhìn ra, những dãy núi trùng trùng điệp điệp cùng đồng cỏ trải dài bát ngát khiến cho lòng người vô cùng dễ chịu, tựa như đang lạc vào chốn thiên đường.

Hành lý đã có người giúp việc giúp đỡ thu dọn, Trì Nghiệp Đàn đứng ngoài ban công phòng hai người ở, ngắm nhìn phong cảnh phía xa xa, lâu lắm rồi hắn mới được thư giãn như lúc này.

Cố Hàm cầm nước trái cây người giúp việc vừa mang lên đưa cho Trì Nghiệp Đàn, hít một hơi thật sâu không khí mới lạ, nói: “Chỗ này sau khi đêm xuống sẽ không còn hoạt động gì, rất thích hợp cho người ngủ sớm dậy sớm.”

Trang viên nhìn chung đều khá vắng vẻ, xung quanh sẽ có siêu thị nhỏ và chợ, nhưng nếu như muốn đến một siêu thị lớn và đầy đủ hơn, thì phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ. Nếu là đi nghỉ dưỡng, vậy thì nơi này không có gì để bắt bẻ, đông ấm hạ mát; nhưng nếu như để sống, đối với người đã sống ở thành phố lâu rồi, cái gì cũng muốn nhanh lẹ tiện lợi như bọn anh mà nói, thì thật sự rất bất tiện.

“Mọi người trong nhà thường hay đến đây nghỉ phép à?” Trì Nghiệp Đàn hỏi.

Hắn rất thích chỗ này, nhịp sống chậm, phong cảnh đẹp, là một nơi thích hợp để tĩnh tâm sáng tác.

“Rất ít đến.” Cố Hàm uống nước trái cây thêm đá, một cơn gió nhẹ thổi qua, không có bao nhiêu mát, nhưng cũng không có cái cảm giác gió nóng táp vào người: “Em đại khái là đến ba bốn lần.”

Nhiều năm rồi không đến, Cố Hàm cũng không nhớ rõ nữa.

“Vậy tại sao lại muốn mua một cái trang viên thế này?” Không thường tới, Trì Nghiệp Đàn cảm thấy có chút lãng phí, đương nhiên, chút “lãng phí” này Cố gia nhất định là không để ý đến.

Cố Hàm dựa vào lan can, đá trong ly theo động tác của anh lắc lư va chạm vào nhau, tạo ra tiếng vang dễ nghe: “Cũng không có gì đặc biệt, lúc đó tụi em đều đang đi học, ba mẹ muốn có một chỗ để tụi em thư giãn chơi đùa vào nghỉ đông và nghỉ hè. Có điều, những nơi có thể đùa nghịch lại quá nhiều, chỗ này liền bị bỏ qua. Anh cũng biết đấy, bảo một đứa trẻ mười mấy tuổi hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng ở đây, thật sự khá là khó khăn. Bây giờ trưởng thành rồi, áp lực công việc cũng tăng theo, mới có thể nhận thức được sự thoải mái này khó có như thế nào.”

Đúng thật là như vậy, Trì Nghiệp Đàn có thể hiểu được, nghỉ đông và nghỉ hè hồi đó, học sinh cho dù không phải đến trường luyện thi, thì đa số đều là hẹn bạn học đến quán net, hoặc là đến trung tâm trò chơi điện tử chơi game, có chút tiền thì đi công viên giải trí, thật sự khó mà yên tĩnh được.

“Anh thích ở đây à?” Cố Hàm hỏi, anh có thể cảm nhận được Trì Nghiệp Đàn sau khi đến đây liền vô cùng thả lỏng.

Trì Nghiệp Đàn gật đầu: “Hoàn cảnh rất tốt, khiến trong đầu anh có vô số điều muốn viết.”

Có thể khơi dậy nguồn cảm hứng của Trì Nghiệp Đàn, kỳ nghỉ này đi đúng là không uổng công: “Sau này chúng ta có thể thường xuyên đến.” Nếu như anh thực sự không có thời gian, thì để cho Trì Nghiệp Đàn một mình đến đây tìm linh cảm cũng không tệ. Chỗ này lúc nào cũng có người giúp việc, sinh hoạt không phải là vấn đề.

Buổi trưa, hai người tự mình đi hái rau xanh, làm một phần salad nướng và bánh mì mềm, ăn một bữa trưa đơn giản.

Buổi chiều, Cố Hàm ngủ trưa, Trì Nghiệp Đàn linh cảm bộc phát, gõ chữ mấy giờ liền.

Buổi tối, hai người ở trên ban công trong phòng ngủ thân mật một trận, mùa hè cùng mồ hôi có vẻ đặc biệt xứng đôi. Sau đó Trì Nghiệp Đàn mở một chai rượu, hai người quấn chăn mỏng uống một ly, lười biếng sau khi làm tình cùng với rượu ngon dường như cũng đặc biệt xứng đôi.

“Không biết anh trai anh bên kia thế nào rồi?” Trì Nghiệp Đàn có hơi lo lắng.

Tết Nguyên Đán năm nay, anh trai hắn cùng Hám Thù về nhà, không biết gặp phụ huynh có thuận lợi hay không, hắn cũng là năm ngoái mới biết anh trai hắn và Hám Thù yêu đương.

“Có lẽ không có vấn đề gì đâu, học trưởng xưa nay luôn có chừng mực. Nếu như không phải đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, thì sẽ không đưa anh trai anh về nhà đâu. Mặc dù người nhà học trưởng đều xuất thân từ cảnh sát, nhưng tư tưởng rất tiến bộ, có lẽ cũng sẽ không làm khó anh trai anh.” Nếu như có vấn đề, anh cảm thấy học trưởng nhất định sẽ liên lạc nhờ bọn anh an ủi Trì Diệc Ôn. Bởi vì nếu như không nói gì, mà để cho Trì Nghiệp Đàn biết được, nhất định sẽ phá hỏng quan hệ giữa học trưởng và Trì Nghiệp Đàn. Cố Hàm tin rằng Hám Thù sẽ không mất đi lý trí, cuối cùng cái được không bằng cái mất.

“Hy vọng là vậy.” Buổi tối ở đây cũng không có bao nhiêu phong cảnh để ngắm, chỉ có ánh sáng trăng mờ mờ tỏ tỏ, mơ hồ có thể thấy được hình dáng cảnh vật, “Lần sau đến, anh muốn dẫn anh trai theo, anh cảm thấy chỗ này có lẽ cũng sẽ mang đến cho anh ấy rất nhiều linh cảm.”

“Được.” Cố Hàm cười đồng ý, “Nếu anh không có thời gian, bảo anh ấy tự đến cũng được, bên này lúc nào cũng có người chăm sóc, anh không cần lo lắng.”

Dù sao người nhà họ Cố cũng không hay đến, Trì Diệc Ôn không cần phải lo lắng không được tự nhiên.

“Ừ.” Trì Nghiệp Đàn sờ lên người Cố Hàm, thấy anh đổ mồ hôi khá nhiều, liền kéo chăn ra một chút để Cố Hàm đỡ nóng, “Ngày mai chúng ta đi dạo một vòng xung quanh đây đi.”

Xung quanh đây ngoại trừ trang viên của bọn họ, còn có một thị trấn nhỏ, hôm nay lúc tới đây xe có đi ngang qua, cảnh sắc không tệ, nghe người giúp việc nói ở đó có nhà hàng và quán cafe, không lớn, nhưng hương vị rất ngon, có thể đi nếm thử.

Cố Hàm gật đầu, hiếm khi có thời gian nhàn nhã như này, đương nhiên ngày nào cũng phải tận hưởng.

Một tuần sau đó, phần lớn thời gian hai người đều ở trong trang viên, cùng người giúp việc chăm sóc cây cảnh, thu hoạch hoa màu, cho ngựa ăn cỏ khô, cho thỏ ăn cà rốt, cũng lên thị trấn hai lần, nếm thử nhà hàng và quán cafe người giúp việc đề cử. Trì Nghiệp Đàn mỗi ngày đều sẽ gõ chữ một lát, nhưng thời gian ngắn hơn lúc ở nhà rất nhiều, chỉ là muốn bảo trì nhịp điệu mà thôi. Hai người sẽ cùng nhau vào bếp nấu cơm, sẽ ngồi trong phòng khách hoặc trên sân thượng đọc sách, khi màn đêm buông xuống sẽ làm tình, sau đó uống một ly rượu, tất cả đều vô cùng thư thái và dễ chịu.

Một tuần sau, những người còn lại trong Cố gia cũng đến, trang viên to như vậy cũng náo nhiệt hẳn lên, nhưng bởi vì nơi này quá lớn, nếu như không phải đặc biệt tìm, cũng rất khó mà gặp được nhau, không gian vô cùng riêng tư. Chỉ có lúc ăn tối, người một nhà mới quây quần chung một chỗ, một vài hoạt động khác có thể tụ tập mọi người chính là làm bánh ngọt và chơi game.

Hạ Tử Thần hôm nay dậy sớm, đến phòng bếp nhỏ làm bữa sáng. Đến đây nghỉ dưỡng, bọn họ hầu hết đều là ngủ sớm dậy sớm, Hạ Tử Thần cũng không ngoại lệ.

Phòng bếp nhỏ này là nơi dành riêng cho bọn họ tự nấu ăn, cơ bản đều là Hạ Tử Thần, Mẫn Thiều Kỳ và Trì Nghiệp Đàn dùng.

Thời gian còn sớm, mấy bữa nay ăn toàn cơm tây đã hơi ngán, đêm qua Hạ Tử Thần liền quyết định nấu món Trung, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, sáng hôm nay động thủ làm là được.

Bữa sáng kiểu Trung Quốc cũng có nhiều loại, Hạ Tử Thần chọn làm mấy món đơn giản, dự định chiên ít bánh quẩy, hấp mấy cái bánh bao, làm một ít mì thủ công.

Cậu dậy, Cố Hủ cũng dậy theo, xử lý một vài chuyện trong công ty, sau đó đi tới phòng bếp nhỏ làm trợ thủ cho Hạ Tử Thần.

“Tự em làm được rồi, anh đi chạy bộ đi.” Hạ Tử Thần nói.

Cố Hủ không giúp được bao nhiêu, nhưng cũng không muốn đi: “Không chạy, ở đây với em.”

“Vậy em làm một phần cho anh ăn trước nhé?” Hạ Tử Thần sợ Cố Hủ đói bụng, cậu thì vẫn bình thường.

Cố Hủ vuốt vuốt tóc cậu nói: “Không cần, anh ăn chung với em, ăn một mình chán lắm.”

Hạ Tử Thần cũng không đuổi hắn, cậu kéo bột mì, Cố Hủ ở bên cạnh trông chảo dầu giúp cậu, cậu thả bánh quẩy vào trong nồi, Cố Hủ sẽ lấy đũa lật bánh giúp cậu, cậu nói được rồi, Cố Hủ liền gắp ra để cho ráo dầu.

Hai người nói không nhiều, nhưng chỉ cần đứng cạnh nhau thế này thôi cũng đã rất thoải mái.

Cố Diễm và Trang Duy cầm giỏ đi vào bếp, thấy hai người đang nấu cơm, Cố Diễm bất ngờ hỏi: “Sao lại dậy sớm thế này?”

Cố Hủ và Hạ Tử Thần cũng rất bất ngờ, nhìn trái cây mới hái trong giỏ, nói: “Em và Thần Thần không muốn ăn cơm Tây, nên dậy sớm một chút làm cơm Trung. Hai anh đi hái trái cây à?”

Cố Diễm trả lời: “Dậy sớm không có chuyện gì làm, nên mang Trang Duy đi hái trái cây để ướp lạnh.”

Trang Duy sợ Hạ Tử Thần làm một mình không xuể, liền nói: “Anh rửa tay rồi đến giúp em.”

Hạ Tử Thần vội nói: “Anh không cần đụng vào đâu ca, em và Cố Hủ làm là được rồi.”

“Thật sự không cần anh giúp sao?” Nhìn số lượng Hạ Tử Thần làm chắc hẳn là làm cho cả nhà, Trang Duy cảm thấy mình là ca ca, không nên chỉ ngồi chờ ăn.

“Thật sự không cần.” Hạ Tử Thần cười nói, “Anh nếu không có việc gì làm thì mang trái cây đi rửa đi, ăn cơm xong là có thể ăn.”

“Được.” Trang Duy đáp lời, đi rửa tay trước, sau đó quay lại rửa trái cây.

Cố Diễm lên lầu xem mail, nói lát nữa sẽ xuống ăn cơm.

Không lâu sau đó, Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ cũng đi vào, bên này Hạ Tử Thần và Cố Hủ đã chiên xong bánh quẩy, bánh bao cũng đã được cho vào nồi hấp. Để có hương vị của mì làm thủ công, Hạ Tử Thần không dùng máy cán sợi mì, mà là định tự mình cắt mì.

Mẫn Thiều Kỳ muốn giúp đỡ cũng bị Hạ Tử Thần ngăn lại, đúng lúc người giúp việc vừa mới cắt hoa tươi trong vườn quay về chuẩn bị cắm vào bình, nên Mẫn Thiều Kỳ đi qua, cùng Trang Duy cắm hoa. Hai người cũng chưa từng học cắm hoa, toàn bộ đều cắm bằng cảm giác, dù sao cũng không có ai cần bọn họ phải cắm cho ra nghệ thuật.

Lúc Trì Nghiệp Đàn và Cố Hàm tiến vào phòng bếp nhỏ, Mẫn Thiều Kỳ và Trang Duy đang nói chuyện ủ rượu trái cây, dự định dùng trái cây Trang Duy và Cố Diễm hái trong trang viên ủ thử một ít. Cố Ngạo giúp hai người thu dọn cành hoa cuống lá, cũng cho vài câu đề nghị.

“Chào buổi sáng!” Cố Hàm cười nói.

Mọi người chào nhau buổi sáng tốt lành, Cố Hàm thấy bọn họ đã thu xếp mọi việc gần xong, đành nói: “Mọi người đều phân công hết rồi, có vẻ như anh không có việc gì làm, anh liền đợi có rượu rồi uống vậy.”

Ai cũng không có ý kiến, còn nói nếu như lần này ủ ngon, sang năm có thể tới đây ủ nhiều một ít, bên này nhiệt độ ấm áp, thích hợp để trữ rượu.

Trì Nghiệp Đàn xắn tay áo, rút một cây cán bột, cùng Hạ Tử Thần cắt mì, Hạ Tử Thần không từ chối sự giúp đỡ của hắn. Cậu hiểu được Trì Nghiệp Đàn rất hy vọng có thể hòa nhập vào Cố gia, dù sao Trì Nghiệp Đàn cũng là thành viên mới, không giống như mấy người bọn cậu đã ở chung đến tự nhiên thoải mái, Trì Nghiệp Đàn đến giúp, cũng có thể kéo gần khoảng cách với mọi người hơn, là chuyện tốt.

Lúc Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa dậy, vừa vặn đúng giờ ăn sáng, cả nhà không thiếu một ai, ngồi quây quần bên bàn ăn, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn điểm tâm, náo nhiệt và bình dị. Một bữa ăn Trung Quốc xoa dịu dạ dày đang tưởng nhớ món Trung của tất cả mọi người.

Hết phiên ngoại 3

Bình luận

Truyện đang đọc