EM CÒN NHỚ TÔI KHÔNG?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

0 giờ ngày đầu năm mới, Trì Nghiệp Đàn và Cố Hàm cùng mọi người trong nhà mừng năm mới, nhận được tiền lì xì của người lớn, còn có tiền lì xì của Cố Diễm và Trang Duy. Cố gia chỉ cần là người lớn hơn, sẽ chuẩn bị tiền lì xì cho đám nhỏ, nhưng Cố Hàm là đặc biệt, anh chỉ là người nhận lì xì, bởi vì cả hai người em trai đều kiếm được nhiều tiền hơn anh.

Mấy chuyện này Trì Nghiệp Đàn không biết, cũng không hỏi Cố Hàm trước, chỉ là sau khi cân nhắc, chuẩn bị bốn bao lì xì cho bốn đứa nhỏ, còn Cố Diễm, Trang Duy, Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa, hắn chuẩn bị quà, không quá quý giá, chỉ là một chút tấm lòng.

Hành vi đánh bậy đánh bạ kia lại khiến cho Cố Diễm, Cố Ngạo và Cố Hủ đều rất hài lòng, trong mắt ba anh em, mình có nhận được quà và tiền mừng tuổi hay không hoàn toàn không quan trọng, nhưng người yêu của mình nhận được, bọn họ lại rất vui vẻ, thái độ đối với Trì Nghiệp Đàn cũng tốt hơn một chút.

Mà đối với người lâu lắm rồi không nhận được tiền mừng tuổi của người lớn như Trì Nghiệp Đàn, nhận được tiền lì xì liền thấy vừa vui vẻ vừa chạnh lòng, điều này chứng tỏ trong lòng người nhà họ Cố đều nhớ đến hắn, hơn nữa cũng không phải cho vì khách sáo, Trì Nghiệp Đàn nhận được một tấm thẻ giống như tất cả những người khác, số tiền cũng giống với Cố Hàm.

Uông Nguyệt Hoa không thường thức đêm, bởi vì hôm nay là Tết Nguyên Đán, cho nên mới đợi đến lúc 0 giờ, phát tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ xong là phải đi ngủ. Cố Chính Khanh theo vợ, để cho đám nhỏ bọn họ nghỉ sớm một chút, cũng đi lên lầu.

Đám thanh niên buổi tối ăn không ít thứ, lại dùng cafe để nâng cao tinh thần đón giao thừa, lúc này đều rất có tinh thần. Cố Diễm, Cố Ngạo, Cố Hủ gọi Trì Nghiệp Đàn đánh mạt chược, cái trò này nhiều năm rồi không chơi nên ai cũng đều ngượng tay, dùng quy tắc đơn giản nhất, vui là chính. Bốn người còn lại lập team chơi game, trong phòng khách ồn ào náo nhiệt đến nỗi không có chút cảm giác nửa đêm nào.

Vừa đánh mạt chược vừa nói chuyện phiếm, thoạt nhìn rất có cảm giác đây là phòng sinh hoạt dành cho người già, Cố Hàm chế giễu bọn họ nhìn không có sức sống, nhưng người ta chơi chính là tiền mặt. Mà trên ghế sôfa, Hạ Tử Thần chỉ huy, dẫn theo Mẫn Thiều Kỳ, Cố Hàm và Trang Duy chơi game, mặc dù năm người thiếu một, cũng không ảnh hưởng gì đến thành tích. Hạ Tử Thần nói không nhiều, nhưng cũng không chịu nổi mấy người kia cứ một lát lại hô cứu mạng, một lát lại la mình bị bắt rồi, cảm giác cứ như lạc vào khu vui chơi dành cho trẻ em.

Đến khi có vài người mệt mỏi tất cả cùng nhau trở về phòng đã là rạng sáng ba giờ hơn.

Trì Nghiệp Đàn đem tất cả tiền lì xì mình nhận được đưa cho Cố Hàm, Cố Hàm người có quyền quản lý tiền bạc cũng không giấu mấy cái đó đi, mà là đặt toàn bộ vào tủ đầu giường, hai người đã thương lượng với nhau rồi, sau khi trở về, sẽ đặt vào két an toàn trong nhà Trì Nghiệp Đàn, nếu như Trì Nghiệp Đàn cần, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy.

“Không ngờ là anh lại chuẩn bị quà cho tất cả mọi người.” Nằm trên gường, Cố Hàm tìm một vị trí thoải mái trong ngực Trì Nghiệp Đàn, cùng hắn nói chuyện phiếm.

“Chuẩn bị nhiều một chút luôn luôn không sai. Có thể làm cho mọi người trong nhà vui vẻ, anh cũng không phí công.” Hắn có thể cảm nhận được, hôm nay lúc chơi mạt chược, thái độ của ba anh em Cố gia kia đối với hắn rõ ràng đã thân thiết hơn không ít, còn cố ý để cho hắn thắng vài ván, hắn ngẩn ngơ tự hỏi, lúc mấy người họ chơi mạt chược với Cố Hàm, có phải cũng nhường Cố Hàm hay không.

“Quà của em đâu?” Cố Hàm mãi vẫn chưa nhìn thấy quà của mình, cũng không nhận được tiền mừng tuổi của Trì Nghiệp Đàn. Anh cũng không phải rất muốn, chỉ là muốn xem coi Trì Nghiệp Đàn có chuẩn bị hay không, không chuẩn bị cũng không sao, anh có thể trực tiếp đi vào trình tự tiếp theo.

“Em muốn cái gì?” Trì Nghiệp Đàn cười hỏi anh.

“Cái gì cũng được, của anh tặng em là được.” Cố Hàm ngước mắt nhìn hắn.

Trì Nghiệp Đàn trở mình đè lên Cố Hàm, “Cho em cái khác trước nhé chịu không?”

Cố Hàm cũng rất phối hợp, dùng đầu gối cọ cọ eo Trì Nghiệp Đàn: “Xem ra là có chuẩn bị quà cho em đúng không?”

Trì Nghiệp Đàn cúi đầu, cùng anh trao cho nhau một nụ hôn ẩm ướt: “Lát nữa sẽ cho em xem.”

Cố Hàm ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Em cũng chuẩn bị quà cho anh.”

“Cái gì thế?”

“Bây giờ xem hả?”

Trì Nghiệp Đàn cười cười: “Lát nữa rồi xem.” Nói xong, lại hôn Cố Hàm.

Đến khi hai người kết thúc, đã là một tiếng đồng hồ sau, Trì Nghiệp Đàn quyến luyến hôn ngón tay Cố Hàm, Cố Hàm nói muốn uống nước.

Trì Nghiệp Đàn đi lấy nước ấm cho Cố Hàm, lúc quay lại liền thấy trên giường đặt hai cái hộp. Trì Nghiệp Đàn chắc chắn không phải là nhẫn, nhẫn của hai người là do anh trai hắn thiết kế, phong cách rất phóng khoáng, hắn và Cố Hàm đều rất thích, bởi vì là đặt làm riêng, cần một thời gian nữa mới có thể lấy được.

“Là cái gì vậy?” Trì Nghiệp Đàn cũng không nóng lòng mở hộp, trước tiên cho Cố Hàm uống nước cái đã.

Cố Hàm cười nói: “Đồng hồ, cùng một mẫu, nạm kim cương là của anh, không nạm kim cương là của em.”

Anh là bác sĩ, đeo nhẫn không tiện. Cho nên có lấy được nhẫn, anh cũng chỉ có thể móc vào dây chuyền đeo lên cổ, mà đồng hồ thì tương đối tiện, hơn nữa bây giờ đàn ông đeo đồng hồ là chuyện bình thường. Nhưng vì muốn khiêm tốn, anh đã phải chọn lựa rất lâu, quá rẻ không được, quá phô trương cũng không được, mẫu mã quá phổ biến dễ bị nhận ra cũng không được, cuối cùng anh chọn cái này.

Trì Nghiệp Đàn đặt ly nước xuống, mở hộp ra, đồng hồ Cố Hàm chọn thoạt nhìn cũng phải bảy chữ số, hắn bình thường đeo cũng được, đi thảm đỏ đeo cũng được, đều vô cùng thanh lịch; mà cái kia của Cố Hàm lại khiêm tốn hơn rất nhiều, nếu như không phải người đặc biệt am hiểu, sợ là nhìn vào cũng không đoán được giá trị thật sự của cái đồng hồ này.

“Đồng hồ đeo rất tiện, cũng rất thiết thực.” Cố Hàm nói.

Trì Nghiệp Đàn mỉm cười hôn anh: “Anh rất thích, cám ơn em!”

Cố Hàm hài lòng, hỏi Trì Nghiệp Đàn: “Quà của em đâu?”

Trì Nghiệp Đàn xuống giường cầm laptop của mình lại đây, mở một bức vẽ cho Cố Hàm xem.

Cố Hàm nhìn một cái liền nhận ra hai người trong bức vẽ là anh và Trì Nghiệp Đàn. Bối cảnh là ở phòng khách trong nhà, hai người ngồi trên ghế sôfa, anh dựa vào Trì Nghiệp Đàn, hai bàn tay đan vào nhau, trên ngón áp út đeo nhẫn do Trì Diệc Ôn thiết kế, hai người nhìn nhau mỉm cười vui vẻ, ấm áp và lãng mạn.

Trì Nghiệp Đàn nói: “Anh tính treo nó ở trong phòng khách, nhưng vẫn chưa chọn được khung, đợi lúc quay về chúng ta cùng nhau chọn.”

Cố Hàm nhìn bức vẽ trên laptop, cười hỏi: “Anh vẽ lúc nào vậy, sao em lại không biết?”

Cố Hàm biết Trì Nghiệp Đàn vẫn thường hay vẽ trên sổ ký họa, nhưng bức vẽ trên laptop này nhìn vào rõ ràng là vẽ trên bảng vẽ điện tử.



“Bắt đầu vẽ từ lúc đi theo đoàn phim, lúc về nhà thì giấu em vẽ, em không bước vào phòng làm việc của anh, đương nhiên là không thấy.” Trì Nghiệp Đàn cười hỏi, “Thích không?”

Bởi vì trong phòng làm việc của Trì Nghiệp Đàn không có thứ gì, lại là chỗ làm việc của hắn, nên Cố Hàm cũng không đi vào, có việc sẽ đứng ở cửa gõ cửa gọi hắn ra ngoài, cho nên hắn mới thuận lợi giấu được bảng vẽ, thậm chí căn bản là không cần phải giấu.

“Thích.” Cố Hàm nghiêm túc gật đầu, mặc dù không phải danh họa gì, nhưng đối với hai người mà nói, ý nghĩa còn lớn hơn cả danh họa, hơn nữa, còn có một chút kinh hỉ, “Sau này vẽ nhiều một chút, đổi hết mấy bức tranh trong nhà đi.”

“Được.” Cố Hàm thích, Trì Nghiệp Đàn liền có tràn đầy động lực.

****

Sau khi kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán kết thúc, tất cả đều có công việc, cho nên mọi người cùng nhau về nước.

Trì Nghiệp Đàn hẹn Trì Diệc Ôn gặp mặt, thấy khí sắc Trì Diệc Ôn rất tốt, cũng xác nhận được Hám gia đã hoàn toàn chấp nhận anh trai hắn, Trì Nghiệp Đàn mới yên tâm. Bản thân hắn hạnh phúc, đương nhiên cũng hy vọng anh trai có thể hạnh phúc.

Một tháng sau, 《Nữ Thừa tướng》 phát sóng, tập đầu tiên rating đã đạt được 3 chấm, sau đó tăng liên tục, thời điểm cao nhất thậm chí còn hơn 4 chấm. Mặc dù đây không phải là phim mở màn năm mới, nhưng rating vẫn áp đảo phim mở màn.

Với tư cách là biên kịch của 《Nữ Thừa tướng》, Trì Nghiệp Đàn cũng được mời tham gia bữa tiệc từ thiện của đài truyền hình, tiệc tối sẽ được phát sóng trực tiếp trên mạng internet, ngoại trừ các doanh nhân của các xí nghiệp lớn, còn có không ít minh tinh.

Biết Trì Nghiệp Đàn sẽ tham gia, fans hâm mộ của hắn cũng giống như fans hâm mộ của rất nhiều minh tinh khác, từ sớm đã ngồi trước máy tính hoặc điện thoại, chờ nam thần xuất hiện.

Trì Nghiệp Đàn mặc một bộ âu phục cao cấp, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Cố Hàm tặng, lúc đi thảm đỏ liền nhận được một tràng la hét: “A…. A…. A…. A….”

[Ai vậy? Là minh tinh nhà ai vậy? Tại sao tôi chưa thấy bao giờ?]

[Chị em ở trước ơi, đây là Trì Nghiệp Đàn, tác gia kiêm biên kịch, tác phẩm gần đây nhất là 《Nữ Thừa tướng》.]

[Bỗng dưng khám phá ra được nhan sắc của Trì Nghiệp Đàn!]

[Có gương mặt này, tại sao lại đi làm biên kịch, đi diễn kịch không phải hay hơn sao?]

[Dáng người này, nhan sắc này, khí chất này, tuyệt! A… toàn hội trường bùng nổ.]

[Ah ah, tôi nhớ ra rồi, anh ấy hình như trước đây đã công khai come out!]

[Đàn ông tốt đều bị đàn ông lừa mất, ô ô ô ô….]

[Trì lão sư của chúng ta hôm nay thật là đẹp trai! A…. A…. A…. A…. A…. A….!!!]

[Trì lão sư hình như rất thích cái đồng hồ đang đeo trên tay kia, trong phỏng vấn chung với đoàn phim 《Nữ Thừa tướng》và cả phỏng vấn cá nhân lần trước, anh ấy đều đeo cái đồng hồ này.]

[Mọi người có phát hiện hay không, Trì lão sư hôm nay đeo nhẫn!]

[Đau lòng, đau lòng! Trì lão sư đây là biểu lộ bản thân là người “Đã có gia đình”.]

[Chỉ cần Trì lão sư có thể tiếp tục mang đến những tác phẩm hay, dù cho đã có gia đình tôi vẫn thương anh ấy!]

****

Hôm nay Cố Hàm phải trực ban, ở trong phòng nghỉ dùng điện thoại xem phát sóng trực tiếp, nghe thấy mọi người ồ lên, cũng nhịn không được nở nụ cười.

Từ sau lần hai người bị chặn đường, Trì Nghiệp Đàn bắt đầu học một khóa phòng thân, mặc dù không phải ngày nào cũng đi, nhưng lượng vận động cao hơn bình thường đã khiến cho cơ thể Trì Nghiệp Đàn càng rắn chắc hơn. Trì Nghiệp Đàn bình thường cũng có tập thể hình, nhưng cơ bắp luyện ra được bởi tập thể hình khác với cơ bắp có được khi rèn luyện theo hệ thống. Hiện tại Trì Nghiệp Đàn cởi quần áo ra phải nói là cực kỳ hấp dẫn, cơ bắp một chút cũng không khoa trương, còn rất mạnh mẽ, bế anh lên vô cùng nhẹ nhàng đơn giản. Nếu nói có gì phiền não, thì chính là Trì Nghiệp Đàn ở trên giường càng ngày càng thêm bền bỉ, khiến cho Cố Hàm có một chút gánh nặng ngọt ngào.

Trì Nghiệp Đàn xuất hiện vào đoạn giữa, tiệc tối vẫn chưa chính thức bắt đầu, bên trong cũng chưa mở màn, cho nên Trì Nghiệp Đàn có thể thoải mái gửi Wechat cho Cố Hàm.

Trì Nghiệp Đàn: Anh vào hội trường rồi, đại khái khoảng 10 giờ sẽ kết thúc, đến lúc đó anh mang bữa khuya tới bệnh viện tìm em.

Cố Hàm đọc tin nhắn của Trì Nghiệp Đàn thêm mấy lần, mới trả lời lại: Em đang xem trực tiếp, rất đẹp trai.

Trì Nghiệp Đàn: Không đẹp trai làm sao xứng với hoàng tử lớn của anh….

Cố Hàm: Em bắt đầu nhớ anh rồi.

“Nhớ” theo nhiều nghĩa khác nhau.

Trì Nghiệp Đàn: Anh cũng vậy.

Trì Nghiệp Đàn phát hiện bây giờ Cố Hàm đặc biệt thích sờ cơ thể của hắn, nhất là cơ bụng, mà mỗi lần Cố Hàm vừa sờ vào, hắn sẽ kìm không nổi mà đỉnh vào càng sâu, làm cho Cố Hàm phải kêu ra tiếng. Nghĩ đến lúc hai người thân mật, Trì Nghiệp Đàn chỉ muốn quyên tiền cho nhanh còn đi tìm Cố Hàm, người đang ngồi ở đây, nhưng tâm đã sớm bay mất dạng.

Cố Hàm cũng ngừng trêu chọc hắn, dù sao cũng không nên để cho người ta đưa tin Trì Nghiệp Đàn lơ là mất tập trung trong tiệc tối, liền trả lời: Vậy em chờ anh.

Trì Nghiệp Đàn thở dài trong lòng, thật sự rất muốn Cố Hàm, nhưng tối hôm nay lại không thể làm gì, Cố Hàm còn phải trực ban, đúng là sầu thúi ruột!

Hết phiên ngoại 4

Bình luận

Truyện đang đọc