EM CÒN NHỚ TÔI KHÔNG?

“Cố tiên sinh!” Trì Nghiệp Đàn lên tiếng chào hỏi trước, “Lần đầu gặp mặt, tôi là Trì Nghiệp Đàn.”

Cố Diễm là anh trai Cố Hàm, cũng coi như là anh trai hắn, hắn chào hỏi trước là điều nên làm.

Cố Diễm gật đầu, giọng điệu rất xa cách: “Ngồi đi.”

Trì Nghiệp Đàn kéo cái ghế bên trái Cố Diễm ra ngồi xuống, đặt bộ ly đựng nến lên cái ghế bên cạnh.

“Hôm nay tôi tới gặp cậu, Cố Hàm cũng không biết.” Cố Diễm quan sát phản ứng của Trì Nghiệp Đàn, nếu như Trì Nghiệp Đàn lộ ra một chút không vui, tức giận hay tâm tình tiêu cực gì đó, vậy thì anh phải nói chuyện lại với Cố Hàm rồi; còn nếu như Trì Nghiệp Đàn chỉ tỏ vẻ khó hiểu, bất ngờ, hoặc là không biết làm sao, thế thì Cố Diễm cũng sẽ không hà khắc cố tình làm khó dễ hắn.

Trì Nghiệp Đàn cũng không cảm thấy có gì không ổn, gia đình Cố Hàm như vậy, người trong nhà cẩn thận là chuyện rất bình thường: “Tôi hiểu, tôi cũng sẽ không nói với Cố Hàm.”

Trì Nghiệp Đàn hiểu chuyện như vậy, trong lòng Cố Diễm cũng thấy hài lòng một chút: “Cậu với Cố Hàm ở chung thế nào?”

Cố Diễm lấy lui làm tiến, muốn nghe suy nghĩ của Trì Nghiệp Đàn về Cố Hàm trước, cho dù Trì Nghiệp Đàn chỉ chọn nói lời dễ nghe cũng được, dù sao em trai anh vốn đã rất tốt.

Trì Nghiệp Đàn nhớ đến nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào với Cố Hàm sáng nay, nhịn không được nở nụ cười nói: “Tính tình Cố Hàm rất tốt, trước kia chúng tôi có chút hiểu lầm, sau khi nói rõ ràng đã hoàn toàn không còn khúc mắc, ở chung vô cùng tốt, cũng không có cãi nhau.”

“Nghe nói hồi trung học hai cậu yêu sớm?” Cố Diễm nhìn Trì Nghiệp Đàn, đây là chuyện sau này anh mới biết, lúc bắt đầu điều tra Trì Nghiệp Đàn, cũng không tra ra được đoạn thời gian trung học kia.

Trì Nghiệp Đàn cũng không xấu hổ, cười nói: “Đúng vậy, tôi đối với Cố Hàm là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Cố Diễm lại hài lòng thêm một chút, Trì Nghiệp Đàn thích Cố Hàm trước, vậy thì chắc chắn sẽ đối xử tốt với Cố Hàm, Cố Diễm cũng có thể an tâm một chút: “Người em trai này của tôi, trong mắt mọi người nhà chúng tôi, một chút khuyết điểm cũng không có.”

Trì Nghiệp Đàn không cảm thấy lời này buồn cười, bởi vì trong mắt hắn, Cố Hàm cũng không có một chút khuyết điểm nào. Nhất là sau khi hai người hoàn toàn mở lòng, tất cả những gì Cố Hàm làm hắn đều có thể hiểu: “Ừm, tôi cũng biết Cố Hàm không có khuyết điểm gì.”

Chân mày Cố Diễm khẽ động, ánh mắt của Trì Nghiệp Đàn chân thành đến mức hắn nhìn không ra nửa điểm dối trá. Chính mình cảm thấy em trai tốt là một chuyện, người khác khen ngợi em trai mình tốt lại là chuyện khác, có chút vi diệu, theo lý mà nói, anh cũng nên lịch sự lại vài câu.

“Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Cố Diễm nói.

Trợ lý gõ cửa tiến vào đưa cafe, lúc đi ra ngoài thì gật nhẹ đầu với Cố Hủ đang dựa vào cửa phòng họp.

Cố Hủ bảo thư ký giấu một cái điện thoại di động ở bên trong, hắn đeo tai nghe vào là nghe được. Sở dĩ không quay về văn phòng nghe, là vì muốn nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn, với lại lát nữa anh cả nói xong, bên hắn cũng còn dự án hợp tác muốn thương lượng với Trì Nghiệp Đàn.

Hạ Tử Thần nghe được tin tức cũng tới, nhìn thấy Cố Hủ đang đứng ở cửa, bước nhanh lại chỗ hắn.

Cố Hủ cười ôm cậu đến trước mặt, không nói gì, chỉ đeo một bên tai nghe bluetooth lên tai cậu.

Hạ Tử Thần ngẩng đầu cười với hắn, hai người yên lặng đứng nghe trong góc.

Cố Diễm buông ly cafe, nói: “Cố Hàm thích cậu, người làm anh trai tôi đây cho dù không yên tâm, thì cũng không thể không nói lý mà đi phản đối. Những thứ khác không nói, Cố Hàm có thể tín nhiệm cậu, đã là điều cực kỳ khó khăn, mặc dù tôi vô cùng lo lắng, nhưng tôi cảm thấy cũng nên cho cậu một cơ hội, hy vọng cậu đừng để tôi phải thất vọng.”

“Tôi hiểu.” Hắn và Cố Hàm là muốn ở bên nhau cả đời, thái độ nhìn xem thế nào của người nhà họ Cố cũng là chuyện bình thường. Cũng giống như bất kỳ một gia đình nào khác, hai người kết hợp, đồng nghĩa với việc hai gia đình kết hợp, từ xưa tới nay chưa bao giờ là chuyện đơn giản. “Tôi có thể hiểu được lo lắng của mọi người, cũng sẽ không phụ lòng tin của Cố Hàm.”

Cố Diễm gật đầu, anh không tin vào bất kỳ lời hay ý đẹp nào, Trì Nghiệp Đàn phải làm được thì mới tính: “Tôi cứ nghĩ rằng, Cố Hàm cả đời này chỉ có thể sống một mình, bởi vì nó thật sự rất khó tin tưởng người khác, cho nên sự xuất hiện của cậu, dù nhiều dù ít cũng khiến tôi rất vui mừng.”

Nói đến đây, Trì Nghiệp Đàn hỏi: “Cố Hàm là do từ nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới trở nên thiếu lòng tin như vậy sao? Hay là do gia đình quan tâm thái quá nên em ấy mới thành như thế?”

Cố Diễm không ngạc nhiên khi Cố Hàm không nhắc đến chuyện còn bé với Trì Nghiệp Đàn, chuyện đó mấy anh em bọn họ cũng không ai nhắc đến, nhưng mà trong lòng tất cả đều rõ, ảnh hưởng của sự kiện đó đối với bọn họ đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại: “Đều không phải, là do hồi còn nhỏ chúng tôi từng bị bắt cóc. Lúc đó chúng tôi tuổi đều không lớn, Cố Hàm giấu hai đứa nhỏ vào trong đống rác, khóa cửa nhốt tôi vào trong một căn nhà, còn mình thì dẫn bọn cướp rời đi. Đến lúc chúng tôi tìm được nó, trên người nó có hơn ba mươi nhát dao, cả người giống như một hồ lô máu, nếu như chúng tôi đến muộn hơn một chút, sợ là nó cũng chết rồi. Lần bắt cóc đó là do đối thủ nhà chúng tôi làm, đối phương sau khi phá sản thì muốn trả thù nhà chúng tôi, nhưng người tiết lộ hành trình của chúng tôi lại là vệ sĩ trong nhà, người vệ sĩ kia lúc đó chính là vệ sĩ riêng của Cố Hàm, quan hệ với Cố Hàm cực kỳ tốt, Cố Hàm rất tin tưởng gã. Từ đó về sau, tâm phòng bị của Cố Hàm trở nên rất nặng, cũng rất khó có thể tin tưởng người khác. Theo nó dần dần lớn lên, tình huống này không những không cải thiện, mà lại càng ngày càng nghiêm trọng. Bởi vì lúc nó đối diện với người trong nhà đều rất bình thường, cho nên việc này chúng tôi cũng không để tâm, cứ để cho nó sống theo cách nó cảm thấy thoải mái, không yêu cầu nó sửa đổi. Chúng tôi không ngờ tới là nó sẽ yêu sớm, càng không nghĩ tới nó sẽ tình nguyện thử tin tưởng cậu.”

Cố Diễm không đề cập tới chuyện lúc tìm được Cố Hàm, bản thân mình hoàn toàn ngu ngốc, cũng không nhắc tới Cố Ngạo nhỏ tuổi một phát súng bắn chết chủ mưu, những chuyện này Trì Nghiệp Đàn không cần thiết phải biết.

Trì Nghiệp Đàn nghe xong chuyện này cũng sững sờ, hắn hiểu được cuộc sống của người giàu có sẽ luôn đi kèm với nguy hiểm, nhưng chưa từng nghĩ tới Cố Hàm cũng đã trải qua những chuyện đó. Nếu lúc trước Cố Hàm cứ như vậy mà biến mất, vậy thì hắn sẽ không biết tới Cố Hàm, chứ đừng nói chi tới tình yêu nhất kiến chung tình cùng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.

“Cho nên trong nhà chúng tôi, tất cả đều quay xung quanh Cố Hàm. Có lẽ trong suy nghĩ của cậu, gia đình chúng tôi yêu cầu quá nhiều, nhưng trong mắt chúng tôi, liên quan đến Cố Hàm, có yêu cầu nhiều thêm nữa cũng không tính là nhiều.” Cố Diễm cũng không cảm thấy như vậy là có gì không tốt, gia đình bọn anh có hoàn cảnh riêng, bọn anh không cần người khác hiểu, càng không cần người khác xen vào.

Cho dù Cố Diễm không nói, Trì Nghiệp Đàn cũng sẽ không cảm thấy Cố gia có vấn đề, chỉ cảm thấy gia đình như vậy quá thận trọng, không dễ hòa nhập. Nhưng Cố Diễm đã giải thích tình huống rõ ràng, Trì Nghiệp Đàn lại cảm thấy yêu cầu nhiều hơn nữa cũng không quá đáng, nếu như là hắn, hắn cũng sẽ như vậy thôi. “Tôi có thể hiểu, và tôi nghĩ điều đó rất tốt. Trong nhà xem trọng Cố Hàm, sẵn sàng cho em ấy điều tốt nhất, Cố Hàm cũng từng nói anh em trong nhà đều rất che chở em ấy, tôi cũng vui mừng cho em ấy. Sau này tôi cũng sẽ cố gắng hết sức cho Cố Hàm những điều tốt nhất, nhất định sẽ không để cho em ấy phải chịu oan ức, cũng sẽ không để em ấy lại gặp nguy hiểm.”

“Tôi sẽ chờ xem thế nào.” Nói gì cũng vô dụng, Cố Diễm chỉ tin những gì mình thấy.

Trì Nghiệp Đàn trịnh trọng gật đầu, Cố Hàm của hắn, ở những nơi hắn không biết, luôn khiến cho hắn phải đau lòng.

Ngoài cửa, Hạ Tử Thần ngước mắt nhìn Cố Hủ, Cố Hủ cười với cậu, sau đó hôn một cái lên chóp mũi cậu.

Hạ Tử Thần cười nói: “Đừng quậy, để cho người ta thấy.”

Cho dù toàn bộ công ty đều biết quan hệ của cậu và Cố Hủ, Hạ Tử Thần vẫn luôn rất khắc chế.

Cố Hủ cười nói: “Anh ở trong công ty của mình hôn người yêu của mình, nhìn thì nhìn, cũng đâu ai có thể sa thải anh.”

“Mặt dày.” Hạ Tử Thần không có không biết xấu hổ như Cố Hủ, cách xa hắn ra, “Lời này của Trì lão sư nghe rất chân thành, anh cũng có thể yên tâm một chút rồi nhỉ?”

“Ừ!” Cố Hủ xoa nhẹ tóc Hạ Tử Thần, nói, “Nhưng vẫn giống như anh cả nói, còn phải xem biểu hiện thực tế của anh ấy mới được.”

Trì Nghiệp Đàn từ Thịnh Thần đi ra, đã là hơn ba giờ chiều. Sau khi Cố Diễm nói xong, Cố Hủ mới mang theo đoàn đội của game mới đến nói chuyện với hắn về hạng mục hợp tác. Cơm trưa cũng là ăn tại Thịnh Thần, còn gặp được Hạ Tử Thần trong truyền thuyết, là một cậu nhóc thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng quen thuộc một chút sẽ cảm thấy rất dễ gần.

Hạ Tử Thần nhận được cốc đựng nến liền vô cùng lễ phép cảm ơn hắn, không hề qua loa lấy lệ dù chỉ một chút, vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ có gia giáo rất tốt.

Nhắn tin cho Cố Hàm, bảo Cố Hàm buổi tối đến nhà hắn ăn cơm.

Cố Hàm đi làm vất vả, Trì Nghiệp Đàn muốn tự nấu vài món ăn bổ dưỡng cho anh, chứ không phải để anh ăn tạm bợ đồ ăn bên ngoài.

Cố Hàm đương nhiên sẽ không từ chối, anh cũng muốn biết Trì Nghiệp Đàn hôm nay đến chỗ Cố Hủ thế nào.

“Em về rồi đây.” Đổi dép lê, Cố Hàm đi vào phòng bếp. Lúc nói bốn chữ này, Cố Hàm tuyệt không cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí còn có chút vui vẻ.

Trì Nghiệp Đàn cười hỏi: “Hôm nay có bận lắm không?”

“Cũng tạm.” Hôm nay Cố Hàm không phải phẫu thuật, cũng không có bệnh nhân mới đến tay anh, không quá bận, “Cần em giúp gì không?”

“Không cần, em chơi một lát đi, anh nấu thêm một món nữa là có thể ăn được rồi.”

Cố Hàm bị đuổi ra khỏi bếp cũng không kì kèo, liền đi rửa tay thay quần áo, tâm tình Trì Nghiệp Đàn thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hôm nay đoán chừng khá là thuận lợi.

Vừa thay xong quần áo, Cố Hàm liền nhận được tin nhắn của Cố Diễm.

Cố Diễm: Cuối tuần tới ba mẹ trở về, mang Trì Nghiệp Đàn về nhà ăn cơm.

Cố Hàm sửng sốt, lập tức gửi voice chat qua: “Nhanh như vậy đã chịu cho Nghiệp Đàn vào cửa?”

Cố Diễm: “Ba mẹ muốn gặp cậu ta, vừa rồi anh cũng đã hỏi qua lão Tứ, ấn tượng của nó với Trì Nghiệp Đàn coi như cũng tốt.”

Cố Hàm mỉm cười: “Hiếm có khi nào anh lại tin tưởng vào đánh giá của lão Tứ.”

Cố Diễm: “Không tính là tin, mang về nhà anh nhìn kỹ rồi nói cũng không muộn.”

Cố Hàm: “Gặp phụ huynh thì coi như là chính thức rồi, anh phản đối cũng vô dụng.”

Cố Diễm: “Nếu như cậu ta đối xử với em không tốt, gặp phụ huynh rồi anh vẫn có thể ném cậu ta cho cá ăn.”

Cố Hàm cười ra tiếng, anh trai anh có thể, nhưng anh lại không nỡ, hơn nữa Trì Nghiệp Đàn đối với anh, thật sự không có gì có thể soi mói.

Lúc ăn cơm, Cố Hàm không nhắc đến chuyện về nhà, chỉ hỏi Trì Nghiệp Đàn hôm nay nói chuyện với Cố Hủ thế nào, Trì Nghiệp Đàn kể rõ từng chi tiết, nói bọn hắn đã đạt được thỏa thuận, hắn cảm thấy đây là công việc rất có tính thách thức, hắn cũng có rất nhiều linh cảm, hy vọng có thể khiến cho bản thân thỏa mãn.

Trì Nghiệp Đàn không nhắc một chữ đến chuyện đã gặp Cố Diễm, cũng không hỏi Cố Hàm sự tình bị bắt cóc, chuyện này nếu như ngày nào đó Cố Hàm tình nguyện nói, hắn sẽ chăm chú lắng nghe, không muốn nói hắn sẽ không hỏi. Hắn cũng không hy vọng Cố Hàm nhớ lại những chuyện đáng sợ kia, nếu như đoạn ký ức đó có thể được Cố Hàm quên đi, thì cũng không có gì không tốt.

Nghe ý tứ của Trì Nghiệp Đàn buổi nói chuyện với Cố Hủ rất vui vẻ, cũng đã gặp Hạ Tử Thần, Cố Hàm liền không có bất kỳ nghi ngờ gì đối với chuyện Cố Diễm đồng ý cho Trì Nghiệp Đàn về nhà gặp ba mẹ, liền nói chuyện này cho Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn đáp lời: “Người lớn bảo đến, anh chắc chắn là phải đến, nhưng trước đó vẫn còn có một số việc chúng ta phải tâm sự.”

“Tâm sự cái gì?” Cố Hàm khó hiểu hỏi.

Trì Nghiệp Đàn cười nói: “Ví dụ như, mặc dù hiện tại chúng ta tạm thời chưa thể đăng ký, nhưng hôn lễ vẫn cần phải làm, em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu? Mặt khác, gặp phụ huynh xong có lẽ chúng ta cũng nên tính đến chuyện sống chung đi nhỉ? Em muốn mua một căn nhà mới hay là dọn đến chỗ này của anh? Còn nữa, anh muốn lắp một tấm gương soi toàn thân trong nhà tắm, em cảm thấy thế nào…..”

Vốn là chủ để nghiêm chỉnh, nói một lúc liền trở nên lệch lạc, Cố Hàm đang chăm chú nghe cũng biến thành như cười như không nghe.

Trì Nghiệp Đàn: “Anh muốn trải một lớp thảm dày trên ban công, cái loại mà nằm lên cảm giác mềm thật mềm ấy.”

“Đúng rồi, ban công cũng có thể lắp một tấm gương, hay là đặt cho em một cái xích đu nhé?”

“Ghế sôfa thì phải đổi một cái làm bằng da, bằng vải dọn dẹp bất tiện.”

“Giường anh tính đổi một cái lớn hơn, em thấy thế nào?”

“Còn nữa, có muốn trải thảm trong phòng khách luôn không…..”

Cố Hàm thật sự nghe không nổi nữa, gắp một con tôm đã bóc vỏ nhét vào trong miệng Trì Nghiệp Đàn, không cho hắn nói nữa —— mấy lời này nghe vào có vẻ như là trang hoàng lại nhà ở, nhưng thật ra đều có mục đích khác, anh dụ dỗ Trì Nghiệp Đàn là một chuyện, bị Trì Nghiệp Đàn sắp xếp đến rõ rõ ràng ràng lại là một chuyện khác. Anh thích bộ dáng hoang dã của Trì Nghiệp Đàn, cũng không ngần ngại thể hiện ham muốn tình dục mạnh mẽ của mình trước mặt Trì Nghiệp Đàn, nhưng nghĩ tới bố trí sắp xếp như vậy, sợ là anh sẽ không dậy nổi mất, liền cảm thấy không quá muốn sống chung….

Trì Nghiệp Đàn ăn xong tôm bóc vỏ, duỗi đôi chân dài kẹp lấy chân Cố Hàm: “Nếu như phải đổi ghế sôfa, vậy thì tối nay liền làm bẩn nó đi.”

Cố Hàm bị trêu chọc cũng có chút ngứa ngáy, nói khẽ: “Em thấy anh không phải muốn làm bẩn nó, mà là muốn làm bẩn em.”

“Đúng vậy.” Giọng Trì Nghiệp Đàn khàn đi, ánh mắt nóng như lửa đốt.

“Nhưng ngày mai em còn phải đi làm.” Cố Hàm vô tội nói.

Trì Nghiệp Đàn đã nghĩ kỹ rồi: “Cho nên chúng ta bắt đầu sớm một chút.”

Về phần có thể kết thúc sớm hay không, ai mà biết được?

Hoàn chính văn

Bình luận

Truyện đang đọc