EM CÒN NHỚ TÔI KHÔNG?

Cố Hàm không uống Cafe, để vào trong tủ lạnh, định bụng sáng mai dùng lò vi sóng hâm lại uống chung với bữa sáng. Bánh crepe xoài rất ngon, thịt quả rất nhiều, là loại Cố Hàm thích nhất.

Trước buổi tối, Cố Hàm nhận được điện thoại của Hám Thù, cứ tưởng Hám Thù muốn rủ anh đến Why uống một ly, kết quả Hám Thù một câu khách sáo cũng không có, trực tiếp hỏi anh: “Cậu có số điện thoại của ông chủ Trì không?”

“Ông chủ Trì nào cơ?” Cố Hàm nhất thời không kịp phản ứng.

Hám Thù nói: “Ông chủ Trì của Noãn Phong, anh trai Trì lão sư.”

“Vậy thì không có…..” anh có số điện thoại của dì Khang, có số điện thoại của Trì Nghiệp Đàn, nhưng không có của Trì Diệc Ôn, lần trước nằm viện lúc điền thông tin liên hệ cũng là viết số của dì Khang, “Sao vậy?”

Anh nghĩ lẽ ra Hám Thù và Trì Diệc Ôn sẽ không xuất hiện cùng nhau mới đúng chứ, chưa kể mấy lời nhận xét của Hám Thù lần trước đã rất đả kích Trì Diệc Ôn.

Hám Thù kể lại tình huống một cách ngắn gọn, nói mình nhặt được ví tiền của Trì Diệc Ôn.

Hiện tại chủ yếu đều là thanh toán trên điện thoại di động, ví tiền hầu như đã không còn cần thiết, nhưng một số người có thói quen chuẩn bị một ít tiền mặt, lỡ như có tình huống gì khẩn cấp, Trì Diệc Ôn chính là một trong số những người này. Tiền trong ví không nhiều, nhưng có thẻ ngân hàng và rất nhiều danh thiếp, nếu mà mất thì đúng là rất phiền phức, may mà Hám Thù nhặt được, có thể tìm cách trả lại.

Thì ra là tình cờ gặp lúc ăn cơm, Cố Hàm nói: “Để em gọi điện hỏi Nghiệp Đàn, nhân tiện bảo anh ấy gọi cho anh trai, không thôi anh ấy phát hiện lại lo lắng.”

“Được, vậy cậu hỏi số rồi gửi cho anh.”

“Được.”

Không biết Trì Nghiệp Đàn có đang bận hay không, Cố Hàm không gọi điện, mà gửi tin nhắn thoại qua, để khi nào Trì Nghiệp Đàn thấy thì trả lời lại.

Sau khi Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy tin nhắn, liền gửi số điện thoại của Trì Diệc Ôn cho Cố Hàm, rồi gọi điện cho Trì Diệc Ôn, hỏi xem y đã phát hiện ra ví tiền của mình bị mất hay chưa.

Trì Diệc Ôn đang trên đường về nhà, đến lúc nghe Trì Nghiệp Đàn hỏi mới phát hiện không thấy ví tiền.

Trì Diệc Ôn không phải người xuề xòa, bình thường mỗi khi rời khỏi đâu đó, đều sẽ kiểm tra đồ đạc của mình đã đủ hay chưa, có bỏ quên cái gì hay không, lần này lại không để ý, Trì Nghiệp Đàn đoán có thể là do quá mệt mỏi.

Nghĩ tới sự cố chấp của anh trai mình  Trì Nghiệp Đàn cũng không vui: “Anh, anh chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn đi, lần này may mà được người quen nhặt được, lỡ như bị người xa lạ nhặt mất, mất tiền là chuyện nhỏ, mất giấy tờ phải đi làm lại mới là phiền phức.”

Nghe hắn nói vậy, Trì Diệc Ôn không khỏi hỏi: “Em rất thân với Hám tiên sinh sao?”

“Không thể nói là thân, nhưng cũng gặp nhau mấy lần, con người không tệ, là học trưởng của Cố Hàm, mắt nhìn người của Cố Hàm tương đối chính xác.” Trì Nghiệp Đàn nói. Về phần thân phận tác gia và ông chủ quán bar của Hám Thù, để lần tới gặp mặt anh trai rồi nói sau, nếu như anh hắn có hứng thú nghe.

“Ồ!” Trì Diệc Ôn không quá hứng thú, cũng không nói nhiều với Trì Nghiệp Đàn, chỉ nói: “Cúp đây, nếu không lát nữa Hám tiên sinh gọi đến lại máy bận.”

“Được. Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt, đợi em kết thúc khoảng thời gian bận rộn này sẽ về nhà thăm anh.” Nhân tiện còn muốn nói cho anh hắn biết chuyện hắn và Cố Hàm hẹn hò, gặp mặt rồi nói thì sẽ trịnh trọng hơn.

“Được.”

Hám Thù và Trì Diệc Ôn hẹn nhau thế nào, Cố Hàm và Trì Nghiệp Đàn không biết, cũng không hỏi nhiều, mọi người đều không phải trẻ con, việc này có thể tự xử lý, không cần phải hỏi thêm.

Để buổi tối có thể nói chuyện với Cố Hàm nhiều thêm một lát, Trì Nghiệp Đàn kết thúc công việc sớm hơn, nói chính xác, là dời mấy công việc còn đang dang dở lại, để sau rồi làm. Dù sao trước đó hắn cũng đã làm được khá nhiều, thỉnh thoảng dời lại một lần, cũng sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đối với tổng thể, có ai chưa từng vì yêu mà trì hoãn công việc đâu chứ?

Cơm nước xong xuôi, hai người liền gọi điện thoại, rốt cuộc cũng đã có thể cùng nhau chơi game.

Đây thật sự là lần đầu tiên Trì Nghiệp Đàn dùng Switch, cũng là lần đầu tiên chơi mấy trò chơi trong đó, Cố Hàm thân là một tay “lão luyện”, có thể hướng dẫn hắn một chút, mặc dù cũng vô cùng có hạn, có điều việc chính là chơi game sao? Đương nhiên không phải. Nói chuyện phiếm mới là chính.

“Em chỉ có thể chơi một tiếng, em muốn tiếp tục xem tài liệu chuyên ngành.” Đối với Cố Hàm tương đối có kỷ luật mà nói, thời gian đều rất cố định, giờ nào việc nấy.

“Được.” Trì Nghiệp Đàn vừa tập làm quen vừa nói, “Bác sĩ các em ngày nào cũng bận rộn như vậy sao, cuối tuần vẫn còn có việc phải làm?”

Trước kia Trì Nghiệp Đàn không cẩn thận tìm hiểu kỹ càng tình huống công việc của Cố Hàm, hiện tại Cố Hàm là bạn trai hắn, hắn cần phải hiểu rõ nhiều hơn, để sau này dễ bề sắp xếp thời gian thế giới hai người.

Cố Hàm hiếm khi có lần trong lúc chơi game tìm được về tuổi thơ, giọng điệu nói chuyện cũng rất thoải mái: “Ngày thường đi làm thì đúng là rất bận rộn, hiện tại nguồn lực y tế khan hiếm, bác sĩ mặc dù không phải làm ngày làm đêm không ngừng không nghỉ, nhưng cũng phải điều trị hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác. Nếu như không ra ngoài học tập hoặc hội chẩn, sẽ không bị chiếm dụng quá nhiều thời gian nghỉ, cuối tuần phần lớn thời gian vẫn sẽ dùng cho việc học tập, cái nghề bác sĩ này chính là học, học nữa, học mãi.”

“Vậy thì xem ra em còn bận hơn cả anh.” Trì Nghiệp Đàn không phải phàn nàn, chỉ là trần thuật sự thật.

“Cũng còn được.” Khoa của anh không thiếu bác sĩ, lịch trực ca đêm cũng không dày đặc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi được sắp xếp khá tốt, sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn.

Trì Nghiệp Đàn đang suy nghĩ xem có nên đổi phòng cho khách trong nhà thành thư phòng hay không. Hắn và Cố Hàm sau này nhất định là sẽ sống chung, chuẩn bị trước cũng tốt, hắn hiện tại đang ở trong đoàn phim nên cũng thuận tiện cho việc thi công và sắp xếp.

“Em chắc là không nấu ăn nhỉ?” Trì Nghiệp Đàn xác nhận với Cố Hàm

Cố Hàm thành thật nói: “Căn bản là không, làm sao vậy?”

Trì Nghiệp Đàn cười nói: “Đang tính mua cho em một cái nồi hầm cách thủy tốt cho sức khỏe, nhưng mà em không nấu ăn thì thôi vậy, sau này anh nấu cho em ăn.”

Cố Hàm cười khẽ, đáp: “Được, đến lúc đó đừng có chê em kén chọn.”

“Sẽ không, coi như là anh luyện tập tay nghề.”

Cố Hàm điều khiển nhân vật nhỏ trong game chạy về phía trước, nghĩ thầm mấy ngày nữa sẽ nói với trong nhà, sau này có thể không cần phải thường xuyên hầm canh cho anh nữa.

****

Tìm về mối tình đầu, Trì Nghiệp Đàn hận không thể ngày nào cũng dính chung một chỗ với Cố Hàm, chỉ nói chuyện vào buổi tối không đủ để thỏa mãn trái tim cổ thụ nở hoa của hắn, lúc ăn cơm sẽ nghĩ Cố Hàm hôm nay ăn cái gì, đến giờ trà chiều sẽ nghĩ không biết Cố Hàm có muốn ăn không, thấy người khác mua đồng hồ mới, quần áo mới, cũng sẽ nghĩ không biết Cố Hàm có cần hay không…..

So với Trì Nghiệp Đàn, Cố Hàm thật ra lại tương đối bình thường, không phải bởi vì anh sống quá lý trí, mà là vì công việc của anh không cho phép anh phân tâm, nhưng mà những lúc nghỉ ngơi anh cũng sẽ nhớ đến Trì Nghiệp Đàn, sẽ chủ động nhắn tin cho Trì Nghiệp Đàn, nhưng cũng không trông cậy Trì Nghiệp Đàn sẽ trả lời lại ngay lập tức.

Hôm nay, Trì Nghiệp Đàn đã đem công việc cuối cùng của tuần này thu xếp xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Hắn không có tiếp tục lập flag*, rốt cuộc tuần này tạm thời không phải tăng ca, có thể quay về tìm Cố Hàm, hắn không nói trước với Cố Hàm, muốn cho Cố Hàm một bất ngờ.

* Lập flag: Ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”

Tỉnh Phẩm giúp Trì Nghiệp Đàn thu dọn hành lý, sau khi vào tháng chín, trời sẽ không còn nóng như vậy nữa, lần này Trì Nghiệp Đàn trở về sẽ mang thêm vài bộ quần áo thích hợp hơn tới đây, tủ quần áo của khách sạn không lớn, buộc phải mang về một ít để nhường chỗ.

“Ông chủ, hồi chiều em nhận được điện thoại của Hách Cần.” Tỉnh Phẩm nói: “Cậu ta nói muốn xin anh số điện thoại của bác sĩ Cố, đích thân đi xin lỗi.”

Trì Nghiệp Đàn nhíu mày, hắn cảm thấy chuyện này không cần thiết.

“Em cũng không có số điện thoại của bác sĩ Cố, chưa có cho, cậu ta bảo em hỏi anh một tiếng. Nếu tiện thì để em gọi lại cho cậu ta.” Chuyện này Tỉnh Phẩm không tự quyết định được, nhất định phải hỏi ý Trì Nghiệp Đàn. Hơn nữa, y nghe nói Hách Tân là đánh người không thành mới thành bị đánh, đáng đời, căn bản không đáng được cảm thông.

Trì Nghiệp Đàn quyết đoán nói: “Không cần để ý đến cậu ta.”

Sai chính là sai, có xin lỗi hay không không quan trọng, quan trọng là…. sẽ không tha thứ, cho nên đừng có lãng phí thời gian của nhau.

Thái độ quyết đoán của ông chủ Tỉnh Phẩm đã biết, sau đó còn nổi thói nhiều chuyện: “Nghe người trong đoàn phim đồn, mấy vụ đầu tư của Hách gia, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hầu như đều đã lỗ sạch.”

Đầu tư có lời có lỗ là chuyện bình thường, nhưng bởi vì Hách gia xưa nay rất đỏ, đột nhiên lại thua lỗ, nên mới bị lấy ra làm đề tài tán gẫu.

Trì Nghiệp Đàn chỉ tùy tiện nghe vậy thôi, không muốn phát biểu ý kiến.

Tỉnh Phẩm tiếp tục nói: “Em cảm thấy Tùng đạo nói rất đúng, làm gì có chuyện may mắn mãi được, số Hách gia so với người bình thường đúng là có tốt hơn một chút, nhưng đồn đại truyền đi cũng thần kỳ quá rồi.”

May mắn chính là một thứ có qua có lại, hơn nữa nghe vào còn rất huyền diệu, thay vì chờ đợi vận may, không bằng nắm cho chặt từng khoảnh khắc, tự tạo cơ hội cho bản thân mình.

Có điều, nhắc tới Hách gia, Trì Nghiệp Đàn không khỏi nghĩ đến Hách Tân. Nếu như không phải em trai Cố Hàm tình cờ nghe được Hách Tân muốn đánh Cố Hàm, thì có lẽ Cố Hàm đã gặp nguy hiểm mà hắn cũng không biết. Nghĩ như vậy, Trì Nghiệp Đàn cảm thấy mình thật kém cỏi, ngay cả bạn trai của mình mà cũng không bảo vệ được, mặc dù đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, nhưng sau này thì sao? Ai mà biết được có gặp phải kẻ thần kinh như vậy nữa không?

Trong giới giải trí, đa số mọi người vẫn sẵn sàng cho hắn vài phần thể diện, nhưng thật ra, vòng tròn xã giao của hắn vẫn còn quá hẹp; ở trong giới, hắn cũng là kiểu người vùi đầu viết lách, ngoại trừ lễ trao giải, cơ bản không có người nào gọi là thân thiết; mà ngoài giới thì lại càng không cần phải nói, cơ bản không có bất kỳ quan hệ nào, liệu đây có phải là lựa chọn tốt hay không? Nếu là lúc trước, Trì Nghiệp Đàn sẽ không để ý, nhưng bây giờ hắn không phải chỉ có một mình. Ý muốn bảo hộ người mình yêu khiến hắn không còn hài lòng với tình trạng hiện tại. Mặc dù có thể là hắn nghĩ nhiều, nhưng hắn không hy vọng loại chuyện khiến hắn trở tay không kịp, loại cảm giác bất lực như thế này lại xuất hiện lần nữa.

Có lẽ hắn cần phải mở rộng vòng xã giao của mình, lập nhiều kế hoạch hơn cho tương lai của mình và Cố Hàm.

Thứ sáu, trước khi tan làm Cố Hàm nhận được tin nhắn của Trì Nghiệp Đàn, nói hắn đang ở nhà chờ anh về ăn cơm tối.

Cố Hàm nở nụ cười, Trì Nghiệp Đàn lần này đúng là nhớ dai, về tới nhà rồi mới nói cho anh biết.

Cho dù là đến nhà bạn trai mình, Cố Hàm cũng không đến tay không, cố tình mua ít đồ ăn vặt, không biết Trì Nghiệp Đàn có thích hay không.

Bước vào cửa nhà Trì Nghiệp Đàn, giày còn chưa có cởi, Cố Hàm đã bị Trì Nghiệp Đàn ôm chầm lấy, hôn lên.

Cố Hàm rất muốn cười, cái kiểu hôn môi vội vàng này nhiệt tình có thừa, lãng mạn chưa đủ. Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi xác nhận quan hệ, nụ hôn mãnh liệt truyền đạt tâm ý một cách trực tiếp như này dường như lại khá lãng mạn.

Trì Nghiệp Đàn thật sự rất nhớ Cố Hàm, nghĩ đến người này lại một lần nữa thuộc về hắn, hắn liền nóng lòng chờ không nổi chỉ muốn thân thiết thật nhiều với Cố Hàm.

Trì Nghiệp Đàn phóng thích xúc động và nhiệt tình của chính mình, nhưng nửa ngày sau liền phát hiện, Cố Hàm căn bản không hề đáp lại hắn.

Trì Nghiệp Đàn bất mãn buông Cố Hàm ra, khó hiểu nhìn anh, cũng không biết nên bắt đầu chỉ trích Cố Hàm từ đâu. Nhưng bảo thật sự chỉ trích, hắn không nỡ.

Đột nhiên, Cố Hàm nở nụ cười, ôm lấy cổ Trì Nghiệp Đàn, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: “Em thích anh có chừng có mực, với lại, em cũng không cảm thấy trước cửa là một nơi thích hợp để hôn môi….”

“Vậy em cảm thấy ở đâu mới thích hợp?” Trì Nghiệp Đàn đang nghiêm túc suy tính, đợi Cố Hàm nói xong sẽ trực tiếp ôm người qua đó.

Cố Hàm dán sát vào tai hắn thì thầm: “Trên giường….”

Hết chương 33

Bình luận

Truyện đang đọc