EM CÒN NHỚ TÔI KHÔNG?

Thứ hai, Noãn Phong tung sản phẩm mới ra thị trường, hai sản phẩm mới đưa ra lần này là “Walk in the Forest” có hương gỗ, và “Persimmon and Melon” có hương trái cây. Cả hai mùi này đều được điều chế dành cho mùa thu, mùi hương không nồng, lấy tươi mát tự nhiên làm chủ đạo. Trong đêm mùa thu đốt hương lên, cái trước tựa như đang lạc trong rừng nhiệt đới lá vàng rơi lả tả, cái sau thì giống như đang nằm trong căn phòng chất đầy hoa quả. Cái trước thiên về nghệ thuật, cái sau thì ấm áp hơn. Trong mùa thu này, hiếm có thứ gì kết hợp mà lại bổ sung cho nhau như vậy.

Vẫn như trước kia, sản phẩm mới không mời minh tinh làm đại diện phát ngôn, cũng không đầu tư nhiều vào quảng cáo, chỉ tuyên truyền quảng bá trong các cửa hàng vật lý và cửa hàng trực tuyến trên mạng. Mà lần này, điều đặc biệt đối với Noãn Phong chính là, ông chủ không ở đây.

Đúng vậy, Trì Diệc Ôn không ở công ty nhìn chằm chằm vào tốc độ tiêu thụ sản phẩm, cũng không đến cửa hàng nghe phản hồi của khách hàng. Lần này không chỉ không hỏi đến, mà ngay cả người cũng không thấy xuất hiện. Nếu như không phải thư ký và trợ lý đều bình tĩnh giống như ngày thường, chắc chắn công ty từ trên xuống dưới đều nghi ngờ y đã xảy ra chuyện.

Mà Trì Diệc Ôn lúc này lại đang ngồi ngẩn người trên giường lớn trong phòng khách sạn năm sao ở thành phố bên cạnh.

Trì Diệc Ôn chỉ vừa mới thức, bây giờ là 9 giờ rưỡi sáng. Y rất hiếm khi ngủ dậy muộn như vậy, ký ức ngày hôm qua hiện về, lửa giận so với ngày hôm qua đã nguội đi không ít, có một loại thái độ “đã không còn thay đổi được gì, thôi thì cứ mặc cho nó phát triển”.

Thứ bảy hôm đó, y ở Why uống quá nhiều, ngày hôm sau tỉnh dậy là ở trong phòng cho khách nhà Hám Thù, điều này đối với Trì Diệc Ôn mà nói, là vô cùng bất ngờ. Trì Diệc Ôn gọi điện về nhà, dì Khang nói rằng Trì Nghiệp Đàn đã liên lạc về nhà, lại bảo y thư giãn một chút cho thoải mái. Nếu như Hám Thù đã liên lạc với Trì Nghiệp Đàn, trong nhà cũng không lo lắng cho y, Trì Diệc Ôn cũng liền an tâm, còn cảm thấy Hám Thù người này rất đáng tin cậy, cũng tín nhiệm hắn nhiều thêm một chút.

Cho nên khi Hám Thù hỏi y có thể đi một chuyến với hắn đến thành phố bên cạnh để bàn bạc với nhà xưởng về việc sản xuất mấy cái ly được không, Trì Diệc Ôn đã đồng ý không một chút do dự. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, ly này là do y thiết kế, y đi có thể giúp Hám Thù nói chuyện về các chi tiết, sẽ rõ ràng hơn; thứ hai, đến thành phố bên cạnh đi đường cao tốc chỉ mất một giờ, rất thuận tiện, đi về trong ngày cũng không mệt mỏi gì.

Ai mà biết đâu trong lúc Trì Diệc Ôn ngủ quên trên xe, Hám Thù vậy mà lại có thể đem chứng minh, điện thoại và ví tiền của y lấy đi toàn bộ. Nếu như không phải Hám Thù nói cho y biết hắn đã thương lượng trước với Trì Nghiệp Đàn, có lẽ y sẽ nghĩ mình bị bắt cóc.

“Anh muốn làm gì?” Trì Diệc Ôn lúc đó liền nổi điên, hận không thể đấm cho Hám Thù một đấm.

Hám Thù bình tĩnh lái xe nói: “Cậu trước tiên đừng nóng giận, lỡ như tức đến bệnh, ở đây nằm viện rất bất tiện.”

Trì Diệc Ôn im lặng, y hiện tại không thể bệnh, tiêu đề 《Noãn Phong đưa sản phẩm mới ra thị trường, ông chủ nhập viện》, thật sự chả phải tin tức tốt lành gì.

Hám Thù có thể hiểu được tâm trạng của Trì Diệc Ôn, cho nên giọng điệu vẫn luôn vô cùng bình thản: “Ông chủ Trì, chúng ta đánh cược không?”

Trì Diệc Ôn liếc mắt nhìn hắn, không tiếp lời.

Hám Thù tự giác tiếp tục nói: “Chúng ta cược xem, cậu không xuất hiện, việc ra mắt và doanh thu tiêu thụ sản phẩm mới của Noãn Phong có bị ảnh hưởng hay không. Nếu như bởi vì cậu không ở đó mà bị ảnh hưởng, tổn thất tôi sẽ đền bù cho cậu. Có lẽ một lần không thể trả hết nổi, nhưng đời này nhất định sẽ hết. Còn nếu như không ảnh hưởng gì, vậy thì ông chủ Trì cậu đồng ý với tôi một yêu cầu, thế nào?”

Trì Diệc Ôn căn bản không muốn cá cược chuyện này với Hám Thù, quay đầu sang một bên, không muốn nhìn hắn.

Hám Thù cười khẽ, cũng không thèm để ý. Xe không chạy đến xưởng sản xuất ly, mà là đến thẳng khách sạn, Hám Thù giải thích, cuối tuần nhà xưởng không làm việc, đi cũng vô ích.

Lên phòng, Trì Diệc Ôn thừa dịp Hám Thù gọi điện thoại tìm kiếm đồ đạc của mình, nhưng không tìm được. Y đoán có lẽ Hám Thù đã khóa ở trên xe, mà chìa khóa xe thì ở trên người Hám Thù, tạm thời y không lấy được. Vậy bây giờ y có thể làm cái gì? Xuống dưới quầy lễ tân gọi cảnh sát, hay là liên lạc với Trì Nghiệp Đàn và dì Khang? Nếu như Trì Nghiệp Đàn đã biết chuyện, vậy thì chắc chắn dì Khang cũng biết rồi, cho nên Hám Thù mới dám tùy tiện đưa y vào khách sạn. Nói cách khác, cho dù y có gọi điện về nhà thì cũng vô dụng, chỉ lãng phí tiền điện thoại mà thôi.

Hiện tại đã không còn sự lựa chọn nào khác, Trì Diệc Ôn nghĩ, có lẽ đánh cược một lần với Hám Thù cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất thì y cũng có lý do để thuyết phục bản thân ở lại chỗ này, hoặc nói một cách bị động, cho bản thân một cơ hội để xem xét lại cuộc sống của chính mình.

Mặc dù trong lòng đã chọn lựa rồi, nhưng Trì Diệc Ôn vẫn không muốn để ý đến Hám Thù, hai người cứ im lặng như vậy trôi qua một ngày. Buổi tối Trì Diệc Ôn đi ngủ sớm, lúc Hám Thù lên giường y vẫn biết, nhưng có lẽ là do cơ thể quá mệt mỏi, nên cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, rất nhanh đã ngủ lại, đến lúc tỉnh lại lần nữa, đã là giờ này.

Hám Thù nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trì Diệc Ôn đã thức, nở nụ cười: “Chào buổi sáng!”

Trì Diệc Ôn vẫn còn ôm một chút tức giận, trừng hắn một cái, không thèm chào lại.

Hám Thù cũng không để ý, nói: “Tôi gọi bữa sáng rồi, dậy rồi thì ăn một chút, lát nữa chúng ta xuất phát đến nhà xưởng.”

Giờ này, cửa hàng của Noãn Phong đã mở cửa, cửa hàng trực tuyến thì đã mở bán vào đúng 0 giờ, Trì Diệc Ôn không có điện thoại, cái gì cũng không tra được, thậm chí ngay cả lo lắng cũng không biết phải lo lắng cái gì, dứt khoát không quan tâm nữa, xuống giường đi rửa mặt, đoán chừng hôm nay làm xong việc là có thể trở về.

Buổi sáng hôm nay Trì Nghiệp Đàn trước tiên là đưa Cố Hàm đi làm, vốn dĩ muốn một cái hôn tạm biệt, kết quả lại bị Cố Hàm từ chối, mất mát lái xe quay về đoàn phim —— phải đợi thêm 5 ngày nữa mới được gặp lại Cố Hàm. Trì Nghiệp Đàn càng nghĩ càng cảm thấy dằn vặt, nghĩ tới sau này hay là thôi không đi theo đoàn phim nữa, thành thành thật thật làm một tác gia không phải tốt hơn sao?

Sản phẩm mới của Noãn Phong đã có mặt trên thị trường, thân là người đã đem anh trai “bán” ra ngoài, để đền bù tổn thất, Trì Nghiệp Đàn phân phó Tỉnh Phẩm, hôm nay sau khi cửa hàng của Noãn Phong mở cửa, thì đi mua mấy bộ sản phẩm mới gói lại làm quà tặng cho đạo diễn, diễn viên và một số nhân viên trong đoàn phim, đương nhiên hắn cũng giữ lại một phần cho Cố Hàm. Hắn còn nói, hôm nay nếu như việc đưa sản phẩm mới ra thị trường gặp vấn đề gì, thì bảo thư ký của anh trai liên lạc với dì Khang, sau đó dì Khang liên lạc cho hắn, hắn sẽ chịu trách nhiệm xử lý.

Nhưng kế hoạch này của hắn cũng không phải dùng tới, tất cả mọi chuyện đều sóng yên biển lặng.

Đạo diễn, diễn viên và nhân viên công tác nhận được sản phẩm mới của Noãn Phong đều rất vui mừng, ai cũng đều nói cám ơn Trì Nghiệp Đàn, nhất là Tùng Dịch — thần tượng tặng quà cho cậu, đây là điều vô cùng có ý nghĩa.

Sau khi tan làm, Cố Hàm về nhà lấy xe, sau đó quay về nhà cha mẹ.

Trời đã vào thu, anh có thể cảm nhận rõ ràng cái mát mẻ của mùa thu, anh phải về lấy một ít quần áo, hơn nữa, đã lâu rồi anh không trở về, dù sao cũng phải về nhìn một chút.

“Nhị thiếu gia đã về!” Quản gia vui tươi hớn hở đi ra đón anh.

Cố Hàm nở nụ cười đáp lời, hỏi thăm sức khỏe của ông và tình hình trong nhà.

Quản gia đáp vài câu, tất cả mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có gì phải lo lắng, ba mẹ Cố Hàm đều đang ở nước ngoài, trong nhà không có việc gì để bận, rất nhàn rỗi.

“Tứ thiếu gia cũng vừa mới về, đang ở trong sảnh phụ*.” Quản gia nói.

* Nguyên văn là Thiên sảnh – 偏厅: Phòng khách, đại sảnh, phòng rộng rãi dùng để họp mặt, chiêu đãi, v.v… 

Cố Hàm ngạc nhiên, không ngờ hôm nay lão Tứ cũng có thời gian rỗi: “Con đi xem một chút.”

Quản gia đáp: “Được. Cơm tối có thể ăn ngay bây giờ, gọi Tứ thiếu gia tới ăn cơm đi.”

“Dạ.” Cố Hàm đáp lời, đi về phía sảnh phụ.

Cố Tứ thiếu gia Cố Hủ đang trả lời mail, hẳn là công việc kinh doanh vẫn chưa xử lý xong, thấy Cố Hàm trở về, cười nhẹ nói: “Anh hai.”

“Sao lại có mình em? Bé út đâu?” Người yêu Cố Hủ — Hạ Tử Thần là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, cho nên mọi người trong nhà đều gọi cậu là “Bé út”.

“Ba em ấy xin phép nghỉ đông, đưa em ấy đi chơi rồi, cuối tuần mới về.” Cố Hủ trả lời. Hắn cũng muốn đi cùng, nhưng công ty bận rộn, hắn không thoát thân được. Hơn nữa Hạ Tử Thần cũng khá lâu rồi chưa đi chơi một mình với ba, cho nên Cố Hủ quyết định không đi theo, để hai ba con vui vẻ với nhau.

“Vậy là Bé út không có ở nhà, cho nên em mới về đây kiếm cơm?” Cố Hàm nói đùa.

Cố Hủ đặt máy tính qua một bên, cười nói: “Em tự mình ra tay, Thần Thần không yên tâm.”

Cố Hàm ở nhà bị tú ân tú ái quen rồi, đã hoàn toàn miễn dịch.

Ánh mắt Cố Hủ đột nhiên đóng băng, nụ cười trên mặt cũng tắt dần.

“Anh hai……” Cố Hủ nhíu mày, “Trên cổ anh….”

Cố Hàm duỗi ngón trỏ “Suỵt!” một tiếng, sau đó nói, “Anh đi rửa tay, em đến nhà ăn đi, ăn cơm thôi.”

Chân mày Cố Hủ không hề giãn ra, nhìn phản ứng của anh hai hắn, hắn liền biết mình không nhìn nhầm, chính xác là một dấu hôn! Mặc dù anh hai hắn đã mặc áo sơ mi che đi, nhưng cúc áo trên cùng lại không có cài, chỉ cần anh hai cử động một chút, liền lộ ra ngoài.

Mà thái độ vừa rồi của anh hai, ý tứ rõ ràng là bảo hắn không nên hỏi, cũng không nên nói. Nhưng chuyện lớn như vậy, hắn có thể không nói với anh cả và anh ba sao? Cho dù anh hai đang thật sự yêu đương, hay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, hắn đều phải điện thoại nói với hai người kia một tiếng, nếu không, có thể hắn sẽ bị hai người đàn ông kia đánh hội đồng.

Cố Hàm vào nhà vệ sinh, nhìn dấu hôn trên cổ, nở một nụ cười bất đắc dĩ. Anh hôm nay cả một ngày đều cài nút áo đến tận nút trên cùng, ở bệnh viện như thế cũng không có gì kỳ quái. Sau khi tan việc, anh liền an tâm cho rằng không sao nữa, cho nên mới cởi ra hai nút, lúc về nhà thì lại quên mất, ai biết mắt lão Tứ tinh như vậy, thế mà cũng bị hắn nhìn thấy.

Cố Hàm lấy điện thoại di động chụp cái dấu hôn trên cổ mình, gửi ngay sang cho Trì Nghiệp Đàn, cũng đánh chữ nhắn tin qua: Bị em trai của em nhìn thấy.

Trì Nghiệp Đàn đang đợi Cố Hàm nhắn tin cho mình, đã đến giờ Cố Hàm tan tầm, nhưng hắn không lập tức gửi tin nhắn cho anh, sợ Cố Hàm có bệnh nhân đột xuất cần phải tăng ca, vẫn là đợi Cố Hàm liên lạc với hắn trước thì tốt hơn.

Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy hình chụp, quá trình lưu lại dấu hôn vào hôm thứ bảy đó lại hiện lên trong tâm trí hắn, hồi tưởng một chút xúc cảm làn da của Cố Hàm, sau đó mới trả lời anh: Anh có nên nên chuẩn bị quà cáp, đến nhà ra mắt không?

Cố Hàm: Anh sớm quá đấy. Em chỉ là muốn nói, lần sau, mong anh lưu lại ở chỗ nào kín đáo một chút.”

Trì Nghiệp Đàn bị làm cho bén lửa: “Chỗ nào thì mới kín đáo?”

Cố Hàm gửi tới ba tin nhắn liên tục —

Cố Hàm: Mặt bên

Cố Hàm: Trong

Cố Hàm: Đùi!

Trì Nghiệp Đàn ở trong lòng âm thầm “**!” một tiếng, giờ mà phát ra âm thanh, hắn sợ giọng mình sẽ “khàn” không tưởng nổi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đánh chữ: Có tin bây giờ anh lập tức trở về làm em không?!

Cố Hàm cong khóe miệng, trả lời lại: Hoan nghênh đến làm, áo mưa dầu trơn anh tự chuẩn bị.

Gửi xong, Cố Hàm nhét điện thoại vào lại túi quần, tâm trạng vui vẻ rửa tay sạch sẽ, sau đó ra ngoài đi ăn cơm.

Trì Nghiệp Đàn bị dục hỏa đốt đến nghiến răng. Đợi đến khi Tỉnh Phẩm mang thức ăn ngoài đi lên, liền nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước —- ông chủ làm gì mà giờ này lại đi tắm? Bây giờ ăn cơm ngoài cũng thiêng liêng như vậy sao, trước khi ăn còn phải tắm rửa thay quần áo?

Hết chương 38

Bình luận

Truyện đang đọc