EM ĐÃ QUÊN KHÔNG NÓI



Dường như lần này William đã hạ được quyết tâm đối với bản thân, hắn không còn muốn nhắc tới Tô Thế Hoan nữa, đối với chuyện của Mariana cũng tìm cách thoái lui, hắn không muốn qua lại với bất cứ người nào liên quan tới cuộc sống của cậu.

Ngày chia tay, Mariana chỉ mỉm cười rồi nói "Nếu anh quyết định như vậy, em không có ý kiến gì, chỉ cần không phải vì cậu ấy mà chia tay em đều có thể chấp nhận!"
Hắn cũng không ngờ được mình nhận lại một câu này của Mariana, chỉ đơn giản gật đầu một cái, đưa tay vén lên tóc mái đang che gần hết nửa khuôn mặt của cô "Anh xin lỗi!"
Khi ấy, cô chỉ khẽ lắc đầu, trong mắt không hề có chút gì gọi là buồn bã "Không sao, xin lỗi vì hạnh phúc của anh em không thể đem tới!"
"Là do anh cả, Mariana..."
Mariana vội vàng chặn lời hắn "Anh biết tại sao em lại dễ như vậy chấp nhận lời chia tay của anh không?"
William lắc đầu chờ đợi câu trả lời từ cô
"Vì tình yêu của chúng ta đã bị thế hệ trước thao túng, xin lỗi vì em chưa từng yêu anh, sở dĩ cử chỉ thân mật đó là làm cho người khác xem, anh cũng không phải không biết rằng gia đình chúng ta có bao nhiêu tai mắt ở bên ngoài!"
Hắn đột nhiên phì cười, hóa ra mình đã hồ đồ như vậy "Sao em không nói với anh sớm hơn chứ!"

"Vì em biết anh sẽ làm loạn, nhưng lúc nãy em nói rằng chỉ cần không phải chia tay vì cậu ấy em sẽ đáp ứng anh, đó không phải vì em yêu anh, chỉ là em không muốn thua một cậu nhóc có ngốc nghếch như cậu ấy thôi!"
- ----------
Cái gì cũng đã đều giải quyết xong, rời khỏi Los Angeles William thực ra vẫn còn chút lưu luyến, hắn từ khi nào biến thành con người yếu kém đến như vậy, chỉ là một đoạn tình cảm cầm lên được nhưng không thể bỏ xuống sao?
Thật sự đáng sợ, cái con người tưởng chừng như vô hại đó lại có thể khiến cho hắn khổ sở như vậy, gập máy tính lại, William xoa xoa thái dương, đem tâm tình chôn xuống tạm thời không muốn nghĩ đến nó nữa.

Tình hình của công ty gần đây có một chút biến đổi, cổ phiếu biến đổi bất thường, William quyết định chuyển hẳn tới New York sống, vừa tiện cho công việc, lại chẳng sợ gặp lại người cũ nữa.

James đương nhiên biết tin này, cũng biết cả chuyện hắn và em gái mình đã chia tay nhưng anh không có nói cho Tô Thế Hoan cùng biết, cuộc sống của cậu hiện tại đối với anh như vậy là rất tốt rồi, không lo nghĩ về hắn nữa có lẽ cậu sẽ ổn thôi.

Từ ngày William rời đi tới nay cũng đã gần hai tháng, thời gian tàn khốc điên cuồng tiếp diễn chẳng chờ đợi ai, James cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ngày một trầm cảm hơn, lẽ nào anh đã sai rồi, đáng lẽ ban đầu không nên quá chủ quan mà ở cạnh cậu.

Nếu vậy có phải hôm nay chẳng phải bận tâm cậu đang muộn phiền điều gì.

Bỏ đi, tình yêu là không có được mất, loại đạo lý cơ bản này ít nhất anh cũng nắm rõ, chính là một chút cũng không cam tâm, tại sao cái gì cũng là tên William đó, hắn có cái gì tốt?
"Shu Shu, em muốn ăn chút gì không?"
Tô Thế Hoan giật mình đưa tay bám vào thành cửa sổ lớn mà cậu đang ngồi trên đó, quay đầu miễn cưỡng nở nụ cười "Em không đói!"
James khổ sở tiến tới gần, vòng tay rộng lớn ôm cậu thật chặt "Nói cho anh biết, có phải em vẫn còn tình cảm với William?!"
Cậu cứng đơ người không dám cử động, hơi ấm của anh bao lấy cơ thể cậu nhưng lại chẳng cảm nhận được chút gì từ nó, chẳng qua tâm cậu không có ở đây có làm gì cũng vô ích thôi, nghe thấy câu hỏi của James, Tô Thế Hoan khẽ cắn môi cúi thấp đầu che giấu viền mắt đã ửng hồng của mình, sóng mũi cay xè thật muốn ngay lúc này bật khóc.


"Nếu anh để em đi tìm cậu ấy?"
Tại sao anh lại có suy nghĩ này, cậu đúng là một đứa tồi mà, một chân đạp hai thuyền vốn dĩ là điều mà cậu chưa từng nghĩ rằng mình có thể làm.

"Anh..."
"Anh biết em vẫn còn yêu cậu ta, cho dù có giữ em lại..." cuối cùng cũng chẳng có kết quả, sớm một chút buông tay còn hơn nhìn người mình yêu đau khổ, anh cũng không chắc rằng giữ cậu lại bên cạnh bản thân sẽ được hạnh phúc.

"Em xin lỗi!" Tô Thế Hoan đẩy James ra chạy thật nhanh khỏi phòng, cậu không biết nên đi đâu về đâu, cả thế giới này dường như chẳng còn đường nào cho cậu thoái lui nữa rồi.

James không có đuổi theo, chỉ mình cậu lặng lẽ rời khỏi, nhìn cánh cổng từ từ khép lại cũng chính là lúc Tô Thế Hoan muốn bật khóc thật lớn, ước gì thời gian có thể quay lại, nước Mỹ rộng lớn này cho cậu bao nhiêu lợi ích cậu cũng chẳng dám đặt chân tới.

Trên người vẫn đang vận chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đêm qua khoác vội nên lấy nhầm của James, quần tây màu xanh đậm, chân thậm chí chẳng có lấy một đôi dép lê.

Đi ngang siêu thị nhỏ tấp nập người trên ngã tư đường rộng lớn cách khu nhà cao cấp của anh khá xa, Tô Thế Hoan mệt mỏi dừng lại nghỉ một chút, vô tình ánh mắt chạm phải tờ báo trên kệ của cửa hàng sách báo bên cạnh.


Tại tràn nhất của tờ tạp chí thời trang nổi tiếng có đăng tin Chủ tịch tập đoàn lớn kiêm người thừa kế gia tộc Levi - William Levi chính thức công khai hẹn hò với nữ diễn viên tài năng Victoria Morris
Nhìn hình ảnh của hai người trên báo, ánh mắt ôn nhu đó của hắn cuối cùng cậu cũng đã đánh mất rồi, tư vị này không phải hối hận, càng không phải tiếc nuối, chỉ là đau đến tim muốn ngừng đập...
"...!Sau khi chia tay
Trở về với cuộc sống của một người
Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn những lúc nhớ tới anh.
Không còn liên lạc
So với trước đây như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho chúng ta..."
(Bài hát ở cuối tuôi có thêm vô rồi, click play là ok:3 ngủ ngon)
23:55PM 20160219.


Bình luận

Truyện đang đọc