EM DÂU CỦA NAM CHÍNH KHÔNG DỄ LÀM!

Trần Y Y lách qua tiểu hài tử bị ném ở trêи đường, theo quản sự tiếp tục trở về.

Trải qua việc giúp đỡ một nhà Dương thị mà rước lấy không ít phiền phức, Trần Y Y về sau liền quyết định không bao giờ xen vào việc của người khác nữa.

Lúc này, Trần Y Y mặc dù đã rửa sạch mặt của mình nhưng vẫn mặc trêи người một thân nam trang đơn giản.

Bởi vì thân hình nàng nhỏ xinh, lanh lợi, nếu bỏ đi một mặt sẹo mụn cùng nốt ruồi, mọi người chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra nàng là một cô nương như hoa như ngọc.

Trêи đường về, gặp phải vài cái tiểu hài tử, cả đám đều không nhịn được nhìn chằm chằm Trần Y Y.

Bọn hắn ở cái thôn nhỏ hẻo lánh này, ngày thường không có gặp được bao nhiêu người, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như vậy, đương nhiên cũng không nhịn được hiếu kì mà chăm chú nhìn.

Trần Y Y cũng không vì những cái nhìn như thế mà cảm thấy không ổn. Bởi vì, ánh mắt của những tiểu hài tử này so với ánh mắt của những thôn dân ban sáng đã thân thiện hơn rất nhiều.

Trần Y Y đi theo quản sự không bao lâu, từ xa đã thấy thân ảnh Sở Trác lung la lung lay hướng bên này đi tới.

Sau lưng Sở Trác còn có Thang Viên, trông bộ dáng hết sức vui vẻ, phấn khởi và tiểu thịt viên gần đây luôn luôn vô cùng sợ hãi Sở Trác.

Vì đây là ở trong núi nên đường đi vừa nhỏ lại vừa nhấp nhô. Không bằng trong thành, đường vừa rộng rãi lại bằng phẳng. Sở Trác lúc đi đường vốn luôn phiêu phiêu đãng đãng, nay lại thập phần cẩn thận thả chậm từng bước.

Trần Y Y biết, Sở Trác đây là cố tình đi tìm nàng. Hắn chính là một khắc cũng không muốn rời xa nàng, bằng không

liền sẽ y hệt một thằng nhóc cáu kỉnh đòi mẹ.

Trước khi Sở Trác đến Vô Hoa thôn đã hết cảm mạo, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, từ xa đã hấp dẫn không ít người chú ý.

Hắn rất gầy, dáng người lại đơn bạc, cộng thêm một gương mặt họa thủy so với cô nương gia còn muốn đẹp hơn. Điều này làm cho người ta có ảo giác hắn vẫn còn nhỏ, là một cái tiểu thiếu niên.

Hôm nay, Sở Trác vẫn mặc một bộ áo choàng rộng rãi như cũ, tóc dài không búi rối tung ở sau lưng.

Trong mắt người khác, Sở Trác chính là một con ma bệnh. Nhưng trong mắt Thang Viên lại hoàn toàn không phải như thế.

Nàng cảm thấy, Nhị gia hiện tại so với trước kia có tinh thần hơn rất nhiều. Nhất là ở giữa đôi mày nghiêm nghị của hắn, lại nhiều hơn một phần thần thái.

Một cái tiểu cô nương cỡ mười tuổi, nhìn bộ dáng đi đường lung la lung lay của Sở Trác, không nhịn được hỏi đại hán bên cạnh.

” Cha, tiểu ca ca kia có phải là bị bệnh hay không? “

Trêи lưng tiểu cô nương cõng một chiếc gùi nhỏ tinh xảo, một đôi mắt to tròn, lấp lánh ánh sáng, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

Phụ thân nàng là một đại hán có gương mặt chữ điền. Trêи mặt lại nhiều thêm một vết sẹo đáng sợ, nhìn bộ dáng có chút hung thần ác sát.

Đại hán nghe vậy, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nữ nhi, nói với nàng.

” Lúc trước, nghe trưởng thôn nói đây là một gia đình giàu có vừa dọn tới từ trong thành trấn. Một nhà bọn họ cũng thực đáng thương, có một lão nhân đau ốm triền miên, một tiểu ca đầu óc không bình thường, còn có một cô con dâu dung mạo mỹ lệ.

Bởi vì trong nhà không có đàn ông, ở trong thành trấn thường xuyên bị kẻ xấu khi dễ, ức hϊế͙p͙. Vì để cho hai cái người bệnh trong nhà được tịnh dưỡng thật tốt, cho nên một nhà bọn họ mới dọn đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta. “

Đại hán kia vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn Trần Y Y cách đó không xa.

Mặc dù, Trần Y Y hiện tại đang mặc nam trang, trêи mặt cũng không dính chút son phấn, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán được, nàng chính là tiểu tức phụ mỹ mạo của gia đình kia.

Thời điểm Sở lão phu nhân mới đến Vô Hoa thôn, liền có rất nhiều tin tức bát quái của nhà họ Sở được truyền ra bên ngoài. Đại hán kia cũng là trong lúc làm ruộng chung với mọi người, vô tình nghe được một chút tin tức.

Lúc này, Trần Y Y từ bên cạnh bọn họ đi qua, bước nhanh lên trước đón thiếu niên có vẻ bệnh tật kia.

Nàng chạy đến trước mặt Sở Trác, sau đó hướng Thang Viên cười nói:” nếu các ngươi đều ra đây, thì chúng ta liền cùng nhau đi dạo xung quanh một chút rồi hẵng về. “

Thang Viên đương nhiên hiểu được dụng ý của Trần Y Y, đây là muốn thay đổi phương pháp, làm cho Nhị gia ra ngoài nhiều hơn một chút.

Vì thế, Thang Viên liền cùng quản sự chào hỏi một tiếng, sau đó liền mang theo Trần Y Y cùng Sở Trác hướng cửa thôn mà đi.

Nàng vừa đi vừa nói:” Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân, Vô Hoa thôn chung quanh toàn là núi, một khi trời tối liền không thể tùy tiện ra ngoài thôn.

Bởi vì trong đêm thường có một ít dã thú ẩn hiện, cho nên ngày thường muốn ra ngoài một chút, người dân trong thôn hầu hết đều lựa chọn đi ban ngày. “

Trần Y Y trước kia nếu muốn xem động vật hoang dã, thì chỉ có thể đến sở thú mà xem. Chung quy, động vật trong sở thú ở chung với con người quá lâu, nên hầu hết đều đánh mất bản tính dã thú vốn có.

Nhưng từ khi xuyên qua, nàng phát hiện, những loài dã thú mà ở hiện đại nàng hiếm khi gặp được lại dễ dàng nhìn thấy trêи đường đi đến Vô Hoa thôn này.

Đám người Trần Y Y vừa ra khỏi thôn không bao lâu, ngay tại đường lớn lại gặp phải một con sói.

Ban đầu, Trần Y Y còn cho rằng đó là một con chó hoang. Nhưng Thang Viên bên cạnh nói cho nàng biết, đây là một con sói hàng thật giá thật.

Lúc đi trêи đường gặp phải sói, hồ ly linh tinh, Trần Y Y còn có tâm tình vén rèm xe lên mà nhìn xem.

Về sau, khi các nàng càng đến gần khu vực quanh núi, dã thú cũng càng ngày càng nhiều.

Ngay từ đầu gặp phải một hai con, bọn chúng cũng chỉ dám từ xa đi theo xe ngựa của nàng. Nhưng là, sau này gặp phải ba, bốn con hay thậm chí là một đàn dã thú, bọn chúng còn vô cùng kϊƈɦ động muốn vây công bọn họ.

Cũng may còn có Kỳ Sinh. Hắn có võ công, dư sức đối phó với đám súc sinh kia mới không làm cho mọi người bị kinh sợ.

Thang Viên mang theo hai người dạo một vòng ngoài Vô Hoa thôn, thấy sắc trời đã tối, liền lập tức quay người trở về.

Trêи đường về, Thang Viên liền đem tất cả những chuyện mình biết được, tỉ mỉ kĩ lưỡng kể cho Trần Y Y nghe một lần.

Nguyên bản Vô Hoa thôn có hơn năm mươi nhân khẩu, về sau có một số hộ gia đình tích cóp được chút ít tiền của, liền rời khỏi thôn trang nghèo nàn này, cho nên trong thôn hiện tại có không ít phòng ở bỏ trống.

Thời điểm quản sự mang theo lão phu nhân đến Vô Hoa thôn, đã dùng một ít bạc từ chỗ trưởng thôn mua lại một dãy phòng ở tạm.

Về sau, quản sự lại mua một dãy phòng ở cách dãy kia không tới trăm bước. Về sau, bọn họ tuy không ở cùng một nhà nhưng cũng rất thuận tiện cho việc hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Quản sự còn mua từ một nông hộ khác vài mẫu ruộng cách nhà bọn họ không xa. Vài mẫu đất này được dùng để trồng một ít rau xanh linh tinh. Hơn nữa, quản sự còn ở tại làng bên cạnh mua sáu mẫu ruộng để trồng lương thực.

Kỳ thật, ở phụ cận Vô Hoa thôn có không ít đất hoang, nếu bọn họ chịu khó khai khẩn, vậy số đất khai khẩn được về sau sẽ là của bọn họ.

Nhưng một nhà Sở gia, nhìn từ trêи xuống dưới, không ai có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này. Nên quản sự đành phải mua lại đất của người khác để sử dụng.

Mặc dù tốn thêm chút tiền, nhưng lại tránh được không ít phiền phức.

Lúc Trần Y Y cùng Sở Trác về đến nhà, Sở Minh Yến đang cùng quản sự thương lượng chuyện xây nhà. Bọn họ hiện tại ở trong một dãy phòng ở, tại Vô Hoa thôn mà nói đã coi như không tệ. Nhưng đối với mấy người ở quen trong nhà cao cửa rộng như bọn họ mà nói, dãy phòng ở kia vừa cũ nát lại vừa chật hẹp.

Sở Minh Yến:” Nhà xác thực là phải xây, tuy nhiên cũng không cần quá nóng vội. Nay ở những nơi khác đã vô cùng rối loạn, không biết nơi đây có tuyệt đối an toàn hay không, chúng ta vẫn nên chờ thêm đoạn thời gian nữa lại nói! “

Vô Hoa thôn thật sự là một địa phương quá vắng vẻ, cho nên người trong thôn đối với sự tình đang phát sinh bên ngoài vẫn không mảy may hay biết.

Quản sự nghe vậy gật gật đầu. Ân, vẫn là đại tiểu thư suy nghĩ chu đáo.

Trần Y Y thật sự muốn nói, căn bản không cần mua đất ruộng gì gì đó, cũng không cần xây phòng ở mới.

Bởi vì không bao lâu sau, nam chính Sở Hủ liền khải hoàn trở về. Nay tất cả mọi chuyện đều xảy ra trước thời hạn, nói không chừng nam chính cũng trở về sớm hơn dự kiến.

Người một nhà bọn họ sẽ có một cuộc sống sung túc, giàu sang của kẻ quyền thế. Căn bản không cần phải dựa vào làm ruộng để nuôi sống cả nhà có được không!

Bất quá những lời này Trần Y Y tuyệt đối không thể nói, nàng chỉ có thể lôi kéo Sở Trác đứng một bên nghe đám người Sở Minh Yến thao thao bất tuyệt.

Sở Minh Yến thấy Trần Y Y cùng Sở Trác đã trở lại, liền sai Vân Bích đem thức ăn dọn lên.

Lưu ma ma là ma ma hầu hạ lão phu nhân từ nhỏ, lúc này đang đỡ bà ấy từ trong phòng chậm rãi đi ra.

Cả nhà bọn họ không phân chủ tớ, cùng nhau vây quanh bàn cơm, cùng nhau dùng bữa.

Tâm tình của bọn họ đều rất tốt, ngay cả cô nương câm xưa nay trầm mặc ít lời, trêи mặt cũng hiện lên ý cười vui vẻ.

Đợi lúc cơm tối cũng ăn gần xong, Sở Trác lại lộ ra một bộ dáng vô cùng mệt mỏi. Hắn rũ đầu ỉu xìu tựa vào bả vai Trần Y Y, tựa như đang làm nũng mà dụi dụi đầu vào hõm vai nàng.

Trần Y Y trong lòng một trận buồn cười, bàn tay dấu dưới mặt bàn nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa ngón tay Sở Trác.

Sở Trác liền thỏa mãn híp híp mắt, tựa như một con mèo to đang lười biếng, lâu lâu nhấc lên mí mắt, liếc nhìn Trần Y Y một chút.

Sở phu nhân vốn còn có rất nhiều chuyện muốn nói, lại nhìn thấy bộ dáng này của Sở Trác không khỏi đau lòng.

Bà liền hướng Trần Y Y mà nói:” Y Y a, con liền mang Sở Trác về phòng nghỉ ngơi trước đi. “

Trần Y Y lên tiếng đáp ứng, sau đó liền đỡ Sở Trác lung la lung lay đi ra ngoài.

Chỗ ở của Sở Trác cùng Trần Y Y và đám người Sở phu nhân là riêng biệt. Ngay từ đầu, Trần Y Y còn không hiểu, tại sao lão phu nhân lại an bài như thế.

Vẫn là Vân Bích đỏ mặt giải thích cho nàng, nàng mới giật mình hiểu được dụng ý của lão phu nhân.

Lão phu nhân là muốn sớm được ôm cháu trai, nên mới an bài cho Sở Trác cùng Trần Y Y ở một viện tử riêng biệt.

Đại khái là muốn Trần Y Y và Sở Trác có được không gian riêng tư, vợ chồng son có thể thoải mái mà sinh hoạt, như vậy, Trần Y Y mới sớm một chút mang thai người nối dõi của Sở gia.

Nhưng đám người Sở phu nhân tuyệt đối không ngờ, đến bây giờ Sở Trác cùng Trần Y Y căn bản chưa hề viên phòng.

Trần Y Y vừa đem Sở Trác hướng ” tổ ấm nhỏ ” của bọn họ đi đến, trong lòng vừa đắc ý nghĩ thầm.

Bọn họ tín nhiệm nàng như thế, không chút do dự mà đem ” con cừu nhỏ ” Sở Trác giao đến trước mặt nàng, một lão “sói sám” hàng thật giá thật.

Cũng không sợ nàng sẽ một ngụm, ăn sạch con cừu non Sở Trác kia, ăn đến mức da lông cũng không nhả a~

Trần Y Y nghĩ như vậy, không nhịn được nghiêng đầu nhìn bộ dáng mơ mơ hồ hồ của Sở Trác.

Sở Trác bây giờ a~ được nàng nuôi cho trắng trắng nộn nộn, đã không phải là cái tiểu ngốc tử vừa gây vừa bẩn như lúc trước.

Nàng nhịn không được vươn tay nhéo nhéo cái cằm của hắn, nghĩ thầm ” Mặc dù hiện tại xúc cảm mặc dù coi như không tệ, nhưng lại béo thêm một chút nữa mới tốt. “

Vân Bích đi theo sau lưng hai người, đã nhìn đến quen thuộc, nàng an tĩnh mà nhìn Nhị thiếu phu nhân đùa giỡn Nhị gia.

Nhưng cô nương câm ở một bên trong thấy cảnh tượng này, nhịn không được thay Trần Y Y lau mồ hôi lạnh.

Cô nương câm thầm nghĩ ” Nhị gia đối với Nhị thiếu phu nhân thật tốt, vậy mà lại dung túng Nhị thiếu phu nhân muốn làm gì thì làm “

Mặc dù Sở Trác cùng Trần Y Y bị lão phu nhân an bài ở một viện tử riêng biệt, nhưng nha hoàn phục vụ đương nhiên không thể thiếu. Vì thế Vân Bích cùng cô nương câm liền theo hai người bọn họ tới đây.

Nhà mới của hai người không quá rộng rãi như chỗ lão phu nhân, nhưng bố trí lại hết sức sạch sẽ, ấm áp.

Hẳn là sau khi quản gia mua lại của người khác, thì đã sai người tới dọn dẹp, trang trí trước.

Vân Bích dẫn đầu đi vào buồng trong, đem đệm chăn trải thật tốt. Cô nương câm đi chuẩn bị nước ấm cho hai người rửa mặt.

Hai ngày nay Sở Trác bởi vì không thể thích ứng việc ” thân mật” cùng Trần Y Y nên hắn hoàn toàn không được nghỉ ngơi thật tốt.

Hắn vốn cho rằng mình mệt mỏi như thế, vừa nằm xuống sẽ dễ dàng ngủ ngay lập tức. Nhưng sau khi Vân Bích cùng cô nương câm rời đi, gian phòng chỉ còn lại Sở Trác cùng Trần Y Y, hắn phát hiện, mình lại không tài nào ngủ được.

Trần Y Y một bên xả ra mái tóc dài, một bên thổi tắt nến trêи bàn, sau đó liền lọ mọ mà bò lên trêи giường.

Cái giường này so với giường của nàng ở Sở gia thì không được tính là lớn. Thế nhưng, sau khi nàng leo lên, tiện tay sờ soạng một phen cũng không có sờ được Sở Trác ở chỗ nào.

Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi:” Đồ ngốc, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy? “

Sở Trác nằm sát mép giường phía trong, đang tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân. Đột nhiên, nghe thấy Trần Y Y hỏi, mặt hắn thoáng cái tái nhợt đi.

Chẳng lẽ, nàng đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao?

Trần Y Y lại nói:” Trước kia, mỗi khi đi ngủ, ngươi đều hận không thể dính tại trêи người ta, còn gắt gao muốn nắm lấy tay của ta. Ngươi có phải là bởi vì lúc trước ta không bảo vệ tốt cho ngươi, nên trong lòng ngươi mới giận dỗi với ta? “

Trần Y Y cảm thấy này rất có khả năng. Tiểu hài tử hình như đều thật thích ghi thù a~

Sở Trác:”……”

Trần Y Y thấy Sở Trác không rêи một tiếng, cũng không có chờ mong tên ngốc như hắn có thể cho nàng một câu trả lời.

Nàng một bên nằm xuống, một bên hướng về phía Sở Trác vươn tay ra.

Sở Trác nhìn tay ngọc nhỏ nhắn của Trần Y Y, làm chuẩn bị tâm lý thật tốt, vừa giơ tay lên muốn nắm lấy tay nàng.

Trần Y Y đột nhiên cười cười thu tay lại, nói:” Đây là do chính ngươi không muốn, như vậy, đến nửa đêm cũng không cho phép ngươi đến quấn lấy ta! “

Trần Y Y nói xong câu này, liền mệt mỏi ngáp một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sở Trác yên lặng thu hồi tay mình, bất đắc dĩ giật giật góc áo.

Bình luận

Truyện đang đọc