EM GÁI CỦA GIAN THẦN

Sau khi Chu ma ma dẫn Lâm Uyển đến trước cửa viện, thì nàng cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.

Ôi trời! đây chẳng phải là nơi nàng từng sống bảy năm đó sao, Di Hoà Viện đây mà.

Trước cửa đã có một người đang đứng chờ nàng. Người nọ mặc y phục màu lam chất liệu tầm thường, trên tóc cài trâm bạc hoa sen, dáng vẻ vô cùng thanh thuần. Là Tiểu Phiến!!

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy Tiểu Phiến, khoé mắt có chút cay cay, còn đứng bất động tại chỗ.

Lúc này Chu ma ma tiến lên hai bước, vẻ mặt tươi cười vội vàng gọi Tiểu Phiến là cô cô, còn cung kính nói chuyện cùng nàng ta.

Qua cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, Lâm Uyển mới biết được chuyện Tiểu Phiến đã thành thân với Cẩn Ngôn. Hiện tại Cẩn Ngôn còn là đại quản gia của Lý phủ.

Tiểu Phiến vẫn đang nói chuyện cùng Chu ma ma: " Ta nghe nói hôm nay có nha hoàn mới đến làm việc trong Di Hoà Viện, cho nên ta liền đền đây nhìn xem sao."

Chu ma ma cười đáp: " Chỉ là một tiểu nha hoàn sai vặt thôi, thời tiết lạnh như vậy còn phiền người đến đây quan sát một chuyến, tiểu nha hoàn này thực là có phúc mấy đời mà."

Tiểu Phiến chỉ mỉm cười không lên tiếng, bất quá ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Uyển.

Chu ma ma thì biết cái gì? Thân phận của tiểu nha hoàn này không hề đơn giản chút nào.

Tuy rằng nàng ta không biết rõ thân phận thật sự của Lâm Uyển, nhưng lại nhìn ra được Lý Duy Nguyên rất quan tâm đến Lâm Uyển, cũng giống như sự quan tâm của hắn đối với Tứ tiểu thư năm đó, thậm chí còn sâu đậm hơn.

Chỉ là nàng ta từng nghĩ Lý Duy Nguyên coi trọng Lâm Uyển như vậy, tất nhiên sẽ lưu giữ Lâm Uyển bên cạnh mình.

Nhưng không hiểu vì sao hắn lại tự mình đặt cho Lâm Uyển cái tên Tiểu Điệp, lại còn phân phó Tiểu Phiến đưa nàng đến làm hạ nhân trong Di Hoà Viện, còn không được phép tiết lộ cho người khác biết chính do một tay hắn an bài.

Ngay cả Cẩn Ngôn luôn suốt ngày đi theo Lý Duy Nguyên, hắn ta cũng biết được ít chuyện gì đó, nhưng dẫu cho Tiểu Phiến hỏi như thế nào, hắn ta không hé răng một chữ.

Thậm chí Cẩn Ngôn chỉ bảo với nàng ta phải chăm sóc vị tiểu thư này thật tốt, tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất. Bằng không với cơn giận của tướng gia hai bọn họ không thể gánh nổi.

Tiểu Phiến không lên tiếng chỉ từ từ đi đến trước mặt Lâm Uyển, thái độ đối với Lâm Uyển cũng cực kỳ khách khí.

Lúc này Tiểu Phiến mở cửa viện ra, ý bảo Lâm Uyển vào cùng mình.

Lâm Uyển bước vào trong, Chu ma ma cũng đi ở phía sau. Bọn họ đi vào bên trong, đưa mắt quan sát xung quanh.

Sau đó khoé mắt của nàng có chút cay cay. Mọi thứ ở đây vẫn giống như xưa, từ dàn trúc đến cây mai. Thậm chí giàn nho phía bên tay trái vẫn còn đó, bộ bàn ghế đá cũng vậy.

Trên hành lang chậu hoa lựu cùng chậu tùng vẫn nằm yên ở đấy. Nhất thời nàng cảm thấy tâm huyết dâng trào, có lẽ lúc nhàn rỗi nàng sẽ bày trí lại nơi đây.

Tiểu Phiến dẫn nàng vào bên trong, ngữ khí hiền hoà nói với nàng: " Đây là Di Hoà Viện, nơi ở trước kia của Tứ tiểu thư. Tướng gia rất coi trọng nơi này ngày thường không cho phép ai bước vào đây. Từ sau khi Tứ tiểu thư qua đời nha hoàn làm việc ở đây cũng đã phân tán đi nơi khác. Hơn nữa bọn họ cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, cho nên đã rời khỏi đây. Hôm qua Lục Nhi làm việc ở đây đã gả đi, sau đó chúng ta vừa mua được một đám nha hoàn mới liền chọn trúng ngươi, từ giờ trở đi ngươi sẽ là người trông coi Di Hoà Viện này."

Lúc trước Tiểu Phiến là một người nhát gan, gặp phải chuyện gì đều sẽ hoảng hốt, nhưng sau bảy năm nàng ta đã trở nên chính chắn trầm ổn hơn khi xưa.

Lâm Uyển nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của nàng ta, trong lòng thầm cảm khái. Nàng lại cúi đầu thấp giọng vâng một tiếng.

Chu ma ma đứng bên cạnh, nhìn Lâm Uyển bằng ánh mắt có chút kỳ quái, vội quát lớn: " Ngươi không muốn ăn cơm nữa sao? Cô cô nói chuyện với ngươi, thái độ ngươi như vậy là thế nào?"

Sau đó bà ta lại cười với Tiểu Phiến nói: " Cô cô đừng để tâm tiểu nha đầu này vừa mới vào phủ, cho nên không hiểu rõ phép tắc. Sau này ta sẽ từ từ dạy bảo nàng."

" Không sao đâu." Tiểu Phiến cười nói, " Nàng còn nhỏ tuổi những quy củ phép tắc cứ từ từ mà dạy bảo, không nên hối thúc nàng làm gì."

Tuy rằng hiện tại Lâm Uyển đã mười tám tuổi, trời sinh gương mặt như trẻ con, vóc dáng thì nhỏ nhắn thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu tuổi mà thôi.

Nhưng Chu ma ma năm nay đã bốn mươi tuổi, Tiểu Phiên cũng đã hai mươi, cho nên bọn họ mới nói những lời như vậy.

Chu ma ma muốn lên tiếng nói tiếp, chỉ là sau khi nghe thấy Tiểu Phiến nói như thế...

Cũng có thể nói bà ta chính là người nhìn thấy Tiểu Phiến lớn lên. Vì vậy bà ta vội cười đáp ứng. Lúc này bọn họ đã rời khỏi sân viện bước lên hành lang.

Tiểu Phiến lấy chìa khoá mở cửa phòng ra, bọn họ lại bước vào phòng. Tuy rằng Chu ma ma đã làm việc ở Lý phủ nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên bà ta đến Di Hoà Viện.

Lúc trước bà ta cũng từng nghe những người hạ nhân lâu năm ở đây nói qua, bọn họ bảo nơi ở của Tứ tiểu thư toàn được bày biện những đồ vật quý giá, tướng gia lại rất coi trọng nơi này, cho nên chỉ cần tuỳ tiện lấy một món đem ra ngoài bán đã đủ cho bà ta sống sung sướng suốt đời.

Vì vậy trong lòng bà ta luôn tò mò đối với cái viện này. Nhưng khi đặt chân vào phòng, quan sát khắp nơi thực sự không giống với những gì bà ta đã tưởng tượng nào có trang hoàng nguy nga tráng lệ gì, cũng không có đồ vật quý giá nào, chỉ là nhìn căn phòng cực kỳ thanh nhã mà thôi.

Tuy cũng có đồ vật bày trí bên trong chẳng qua nhìn chúng thật cũ kỹ, không đáng giá bao nhiêu tiền. Trong lòng bà ta không tránh khỏi có chút thất vọng, lại còn thầm nghĩ, chỉ là một cái viện cổ xưa, tướng gia tại sao phải coi trọng như vậy?

Nhưng đối với Lâm Uyển thì khác, nàng cảm thấy cảm khái vạn phần. Giường gỗ sát cửa sổ bên cạnh lại là lò đồng bà chân, trước giường còn có tấm bình phong thêu hoa ngọc lan cùng chim tước, màn giường màu hồng cánh sen rực rỡ, trên đầu giường còn treo cái đen lồng lưu ly ngày ấy nàng yêu thích nhất, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên như lúc xưa.

Thậm chí trong phòng còn được quét dọn sạch sẽ, sát vách tường vẫn còn bộ tách trà kia hương thơm của trà lan tỏa khắp phòng.

Nàng cảm thấy giống như mấy năm qua mình chưa bao giờ rời khỏi nơi này vậy, mọi thứ vẫn được bày trí như lúc nàng còn sống ở đây.

Lúc này Tiểu Phiến nhẹ nàng căn dặn nàng: " Mỗi ngày ngươi hãy quét dọn căn phòng này một lần, những đồ vật ở đây cũng phải lau chùi sạch sẽ."

Nàng ta lại chỉ đến chiếc giường gỗ sát đất đặt cạnh bàn để lư hương nhỏ: " Ngày trước Tứ tiểu thư rất thích mùi hương hoa bách hợp, bên trong hộp gấm kia chính là nó, ngươi phải nhớ kỹ mỗi sáng phải đốt chúng. Còn nữa, Tứ tiểu thư rất thích ngắm hoa, cho nên mỗi ngày ngươi hãy thường xuyên thay đổi hoa trong phòng một lần."

Lâm Uyển vâng một tiếng. Sau đó Tiểu Phiến giao lại chìa khoá cho nàng, nói: " Đây là chìa khoa của Di Hoà Viện, ngươi giữ lấy tuyệt đối không để người ngoài tuỳ tiện vào đây."

Ngừng một chút, nàng ta lại nói tiếp: " Sau này toàn bộ Di Hoà Viện đều do ngươi quản lý, ngươi cũng không cần ở phòng của hạ nhân nữa. Chờ lát nữa sẽ có người đem y phục của ngươi tới đây, bên trong Di Hoà Viện có rất nhiều phòng ngươi cứ tuỳ tiện chọn một căn phòng mà ở."

Tất nhiên việc để Lâm Uyển ở lại Di Hoà Viện đều do Lý Duy Nguyên phân phó Tiểu Phiến làm. Lâm Uyển vâng một tiếng, đưa tay nhận lấy chìa khoá.

Còn Chu ma ma lại mở to mắt nhìn Lâm Uyển, vẻ mặt như không thể tin được chuyện này. Từ trước đến nay hạ nhân đều phải ở phòng dành cho hạ nhân, cái nha hoàn Tiểu Điệp này vừa mới vào phủ mấy ngày lại được sắp xếp vào Di Hoà Viện làm việc đã là phúc mấy đời. Nhưng không thể ngờ tới, hiện nay Tiểu Phiến lại cho phép nàng sống trong Di Hoà Viện này.

Trong lòng Chu ma ma vô cùng kinh ngạc, cho nên lúc bà ta cùng Tiểu Phiến rời khỏi đây, bà ta giấu không được sự tò mò, liền lên tiếng hỏi: " Người đối với đứa nha hoàn kia thật tốt."

Vốn dĩ bà ta định thám thính điều gì đó từ Tiểu Phiến. Trên đời không có người nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác như vậy?

Không chừng Tiểu Phiến cùng Tiểu Điệp có quan hệ sâu xa nào đó. Nhưng Tiểu Phiến nghe xong chỉ mỉm cười: " Có thể nàng ấy vừa mắt ta."

*

Sau khi Lâm Uyển tiễn Tiểu Phiến cùng Chu ma ma ra khỏi cửa, nàng nhanh tay đóng cửa viện lại.

Vừa rồi nàng ngại hai người đó còn ở đây cho nên không thể quan sát cẩn thận khắp nơi, bây giờ bọn hơn đã đi rồi, nàng có thể tuỳ ý đi tham quan nơi đây.

Đầu tiên nàng đi khắp nơi trong sân viện, còn đưa tay sờ vào cây mai. Suy nghĩ một lúc, nàng quyết định hái một nhánh mai đem vào phòng.

Mọi thứ trong phòng nàng đều cực kỳ quen thuộc. Cho nên nàng nhanh chính lấy đến một bình sứ, rót nước vào bình, rồi cắm mai vào trong, cuối cùng nàng đặt nó trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.

Trên bàn vẫn còn những hộp gấm mạ vàng, bên trong toàn là những đồ trang sức lúc xưa nàng từng dùng.

Nàng nhìn chúng một lúc, rồi đưa tay cầm lấy một cây trâm con bướm lên. Nàng nhớ rõ đây chính là cây trâm Lý Duy Nguyên tặng nàng vào ngày hắn đi tham gia thi đình. Lúc ấy trong người hắn không có nhiều tiền, cho nên hắn đã mua tặng nàng thứ này.

Khi đó hắn còn nói với nàng, hiện tại ca ca chỉ có thể tặng muội món này, sau này ca ca sẽ tặng cho muội những thứ quý giá hơn. Thậm chí hắn còn hứa với nàng, tương lai sẽ đem những trang sức quý báu nhất trong thiên hạ tặng cho nàng, để mặc sức nàng lựa chọn.

Rồi sau đó quả thực hắn sẽ thường đưa nàng đi mua trang sức. Hắn toàn mua cho nàng những món trang sức quý báu nhất, dường như hắn muốn đem tất cả đồ vật tốt nhất trong thiên hạ tặng cho nàng. Ngay cả bộ trang sức vàng khảm bảo ngọc này cũng là hắn tặng nàng.

Lúc ấy nàng cữ nghĩ rằng, nàng và hắn sẽ mãi yêu thương nhau như vậy. Nhưng hiện nay trong lòng hắn vô cùng hận nàng, mặc dù khi đó hắn đứng trước mặt mà nàng cũng không dám lên tiếng gọi hắn một tiếng ca ca.

Càng nghĩ đến chuyện này, nàng cảm thấy quá đau buồn kiềm chế không được nước mắt, nàng lại tựa đầu lên bàn khóc nức nở.

Sau khi khóc xong, nàng đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt mình, rồi lại quay đầu nhìn xung quanh phòng. Nhưng tất cả đều là hình bóng của Lý Duy Nguyên.

Những món đồ trên bàn trang điểm cũng do hắn tặng, trên kệ gỗ là một đôi búp bê gỗ tươi cười, chú tượng gỗ vẻ mặt ngây thơ A Phúc cũng do hắn tặng. Bên cạnh là một cái quạt tròn thêu bươm bướm cũng là của hắn.

Lâm Uyển nhìn đến những đồ vật có liên quan đến Lý Duy Nguyên nhịn không được liền cầm lên xem một lúc, sau đó nàng mới đặt chúng về chỗ cũ.

Mấy ngày tiếp theo trôi qua rất nhàn nhã, mỗi buổi sáng nàng sẽ quét dọn sạch sẽ căn phòng, còn lau chùi tất cả đồ vật ở đây. Đôi lúc nhàm chán nàng sẽ đi ra ngoài dạo chơi.

Bảy năm qua những nha hoàn và vú già trong Lý phủ thay đổi rất nhiều, cũng còn một số lão nhân lớn tuổi làm việc ở đây, tất nhiên bọn họ đều không biết nàng là ai.

Nhưng từ trong miệng của bọn họ, nàng có thể biết được rất nhiều chuyện. Ví như lão thái thái đã qua đời mấy năm rồi, thái thái của đại phòng cũng đã tái giá, còn Lý Lệnh Kiều cũng được gả cho một nam nhân không tồi.

Ngay cả đám người của nhị phòng vẫn luôn sống ở Thiên Trường huyện không bao giờ trở về nữa, cũng không rõ cuộc sống hiện giờ của bọn họ ra sao.

Năm ấy Lý gia cũng coi như là một gia đình hưng thịnh, nhưng tình cảnh bây giờ chỉ giống như gió thổi hoa rơi mà thôi.

Mặc khác Lâm Uyển cũng từ miệng bọn họ biết được nhiều chuyện kỳ lạ của Lý Duy Nguyên, ví như tướng gia tại sao không gần nữ sắc, tính tình ngài ấy thế mà lại lạnh lùng như vậy, ngày thường ngoại trừ sống ở tiểu viện của mình hoặc đi đến Di Hoà Viện ra thì không đi đâu nữa.

Nói tới đây, bọn họ lại nhìn Lâm Uyển cười ái muội, còn nói hiện giờ nàng đã sống trong Di Hoà Viện nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt tướng gia, đến lúc đó chẳng phải chính là thời cơ để nàng ra tay sao?

Trong lời nói của bọn họ chứa rất nhiều ý tứ ghen ghét, cũng có vài phần không hảo cảm, nhưng Lâm Uyển nghe xong chỉ cười lấy lệ mà thôi.

Nàng cũng biết rõ, từ năm trước Lý Duy Nguyên đã không còn đi đến Di Hoà Viện nữa, chắc có lẽ hắn đối với nàng đã hết hy vọng? Cho nên hắn còn đi đến Di Hoà Viện làm gì?

Bất quá trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến Lý Duy Nguyên, phàm không có chuyện gì làm nàng thường đi ra bên ngoài, chỉ cần có thể nhìn trộm hắn một lúc cũng đủ rồi.

Cuối cùng đã đến kỳ nghỉ tết, Lý Duy Nguyên thân là tả tướng, tất nhiên có rất nhiều quan liêu lớn nhỏ đến Lý phủ chúc tết cho nên mỗi ngày hắn rất bận rộn.

Tuy rằng hai ngày nay Lâm Uyển có nhìn thấy hắn vài lần, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn hắn mà thôi.

Hiện giờ Lâm Uyển cảm thấy, mặc dù là tình cờ nhìn thấy hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Đảo mắt đã sắp hết tháng giêng nhưng không khí tết trong Lý phủ vẫn không thay đổi, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ thắm nhìn cực kỳ vui mắt.

Trời cũng đã chuyển tối, Lâm Uyển đi đến phòng bếp lấy bữa tối. Hiện nay chưởng quản phòng bếp không còn là Trương tẩu tử mà đã thay thành Liễu tẩu tử.

Thoạt nhìn Liễu tẩu tử là một người thân thiện, nhiều ngày qua bà luôn trò chuyện cùng Lâm Uyển, bà còn nói nhìn nàng thực dáng thương. Cho nên luôn âm thầm thêm chút thức ăn cho nàng.

Lúc nàng đi vào phòng bếp, Liễu tẩu tử đang xào củ cải, bà vén tạp dề lên xoa tay, cười nói: " Tiểu Điệp đến rồi sao?"

Lâm Uyển cười chào hỏi bà: " Liễu tẩu khỏe không ạ."

Liễu tẩu tử vẩy tay với nàng: " Mau đến đây." Theo sau bà lại cầm một hộp thức ăn ba tầng trên bếp, mở nắp ra cho nàng xem: " Hôm nay ta có làm thịt cua sư tử đầu, còn có hoa sen tô, cháu mang về ăn thử xem ngon không nhé."

Lâm Uyển thầm quan sát hộp thức ăn, liền nhìn thấy bên trong có một đĩa sứ bên trên là bốn miếng lớn thịt cua sư tử đầu, ngăn dưới là một đĩa bánh hoa sen tô tinh tế. Lại còn có một vài món ăn khác, màu sắc vô cùng phong phú, thậm chí còn có một bình rượu.

Lâm Uyển hơi ngạc nhiên. Hai món ăn này chính là món lúc xưa nàng yêu thích nhất. Nàng còn nhớ rõ thời điểm dùng cơm, Lý Duy Nguyên luôn đem phần thịt cua sư đầu của mình cho nàng ăn.

Cho nên nàng có chút sững sờ, lúc này Liễu tẩu tử đã nhanh tay đậy nắp lại, đưa đến: " Mau cầm lấy đi."

Lâm Uyển vẫy tay: " Liểu tẩu tử, nhiều thức ăn như vậy, còn có cả rượu, một mình cháu làm sao dùng hết bà hãy lấy chúng lại đi."

Nhưng Liễu tẩu tử vẫn cố chấp đem chúng đặt vào tay nàng, nói: " Đây đâu phải là chuyện quốc gia đại sự, hay món ngon nhất trong thiên hạ đâu? Còn nữa đây là do Liễu tẩu tử cho cháu, cháu còn sợ cái gì? Chẳng lẽ cháu còn muốn khách khí với ta? Mau cầm lấy đi."

Nhìn thấy Lâm Uyển không nhận lấy, bà lại giả vờ tức giận: " Nếu cháu còn không nhận lấy, ta sẽ tức giận đấy."

Cho nên Lâm Uyển đành phải nhận lấy, rồi luôn miệng nói cảm ơn Liễu tẩu tử, sau đó nàng ở lại trò chuyện với mọi người trong phòng bếp một lúc, mới xoay người trở về.

Chờ nàng rời khỏi liền có một bà tử tò mò hỏi Liễu tẩu tử: " Liễu tẩu tử, vì sao bà lại đối xử với tiểu nha hoàn đó tốt như vậy? Thậm chí còn làm riêng cho nàng ta thịt cua sư tử cùng hoa sen tô?"

Liễu tẩu tử không trả lời, trong lòng bà thầm nghĩ, ngươi thì hiểu cái gì? Đây chính là do quản sự của Lý phủ hôm nay đến đây căn dặn ta.

Hơn nữa nha hoàn Tiểu Điệp này vừa mới vào phủ thì quản sự đã đến đây dặn dò bà, còn bảo bà không được cắt xén đồ ăn của của Tiểu Điệp, thậm chí là phải cho nàng nhiều đồ ăn hơn những hạ nhân bình thường, bằng không bà làm gì lại phải đối xử tốt với một tiểu nha hoàn nhỏ bé như vậy?

Bất quá bà cũng không ngu ngốc nói chuyện này cho người khác biết, vì vậy bà chỉ nói một câu: " Lão nương thích đấy."

Sau đó không nói gì thêm nữa, ngay cả bà tử kia cũng chỉ biết ngượng ngùng ngậm miệng không dám hỏi gì thêm.

*

Lâm Uyển rời khỏi phòng bếp, trên đường trở về trời bắt đầu đổ tuyết. Nàng dừng dại, ngẩng đầu ngắm nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó lại ung dung trở về Đi Hoà Viện.

Sau khi vào viện nàng liền nhanh tay đóng cửa cài then lại. Hiện giờ chỉ có một mình nàng sống ở đây, tuy nhìn có vẻ rất cô đơn nhưng thực sự cuộc sống rất nhàn nhã.

Dù sao nàng cũng đã từng sống ở đây bảy năm, đã rất quen thuộc với nơi này, không cảm thấy nơi này có cái gì là không tốt cả.

Nàng cầm hộp thức ăn vào phòng, đặt lên nó lên cái bàn sát cửa sổ. Sau đó vội vàng đi đến lò sưởi dùng que cời than lấy những than đã tàn ra bên ngoài, rồi bỏ những viên thân mới vào, lúc này lò sưởi tỏ ra một luồng khí ấm áp.

Cuối cùng nàng bắt một cái ghế nhỏ đặt cạnh lò sưởi mà ngồi xuống, hơ đôi tay mình một lúc.

Hôm nay thời tiết quá lạnh, bất quá nàng chỉ vừa ra ngoài lấy bữa tối đi một đoạn đường trở về, gió lớn xém nữa thổi nàng đóng thành băng mất rồi.

Chờ sau khi cả người ấm trở lại, nàng mới đứng dậy tiến về phía giường sát đất, rồi lấy thức ăn ra khỏi hộp bày biện trên bàn Kháng Trác.

Một đĩa thịt cua sư tử đầu, một chén cạnh gà hầm, một đĩa thịt ba chỉ, còn có cá hấp, cùng một đĩa bánh hoa sen tô, cuối cùng là một chén cơm trắng nóng hổi.

Đồ ăn thực là phong phú, Lâm Uyển hoài nghi bản thân có điểm gì tốt mà khiến cho Liễu tẩu tử đối xử với mình như vậy, vì sao bà ta lại làm cho nàng nhiều món ăn thế này?

Bất quá nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Cũng đã tối rồi, bụng nàng thực sự rất là đói. Cho nên nàng liền nhanh tay cầm chén cơm trắng lên gắp một ít thức ăn từ từ dùng bữa.

Sau khi ăn xong, nàng lại nhớ đến trong hộp thức ăn còn có một bình rượu, nàng vội rót một ly nhỏ đặt lên bàn dường như rượu này có hương vị của hoa mai.

Nàng cũng không có ý định hâm nóng bình rượu này, cứ như vậy từ từ thưởng thức. Vừa uống rượu vừa ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, trong lòng chợt có rất nhiều cảm xúc dâng trào.

Cuối cùng nàng không biết bản thân đã uống bao nhiêu ly rượu, bỗng nhiên nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng chợt chau mày, thầm nghĩ trời đã tối thế này bên ngoài còn đổ tuyết, ai lại đến đây?

Trong lòng nàng không muốn ra mở cửa, nhưng người ở bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa, có lẽ nếu nàng không ra ngoài mở cửa thì hắn sẽ ở đây gõ suốt một đêm.

Lâm Uyển không còn cách nào khác đành phải đứng lên đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa phòng, một trận gió rét liền thổi vào mặt nàng, nàng lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn phải cố gắng cầm theo cây nến mỏng manh đi ra ngoài mở cửa viện, sắc mặt nàng có chút không vui hỏi: " Là..."

Sau khi nhìn rõ người đó là ai, đột nhiên nàng không thể thốt nên lời. Người đứng bên ngoài mặc áo gấm xanh đậm, khoác ào choàng màu đen làm từ lông chồn. Ánh nến chiếu sáng lên gương mặt lạnh lùng của hắn, giờ phút này nhìn hắn thật tuấn tú.

Là Lý Duy Nguyên.

Hắn chắp tay đứng trước cửa viện, vẻ mặt nhàn nhạt. Gió lạnh cùng những bông tuyết thổi qua người hắn, dáng vẻ này thực nhàn nhã.

Trái tim nơi lồng ngực nàng đập liên hồi, vì quá khẩn trương cho nên đôi tay càng nắm chặt cánh cửa.

Nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên đứng trước mặt, khoé mắt lại cay cay, đôi môi cũng run rẩy không thể nói nên lời.

Lúc này ánh mắt Lý Duy Nguyên bình đạm nhìn nàng một lúc, theo sau không chút do dự lên tiếng hỏi: " Ngươi chính là nha hoàn mới điều tới Di Hoà Viện?"

———————//—-/———————-

Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ các độc giả sẽ nói ta lừa các bạn, thực sự là không có nha. Kỳ thật ngay từ đầu trong văn án đã đề cập ba điểm. Thứ nhất mẫu thân nữ chính đã chết, thứ hai nữ chính xuyên vào truyện, thứ ba chính là thời điểm hiện tại, Nguyên ca đoạt nữ chính trở về bên mình, nhưng lại tỏ vẻ không quen biết nàng, còn bắt nàng trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh mình, cuối cùng bọn họ sẽ hoá giải hiểu lầm.

Cho nên trong lúc xúc động ta đã viết văn án này. Bởi vì ta cảm thấy các bạn đọc sẽ không dễ dàng hiểu rõ ba điểm này, vì vậy ta phải nói rõ thôi. Khụ khụ, đừng đánh ta nhé!!

Thế nên các bạn đừng nói ta cố ý kéo dài truyện để lừa các bạn, thực sự là không có nhé, cốt truyện này ngay từ đầu ta đã nghĩ ra.

Hơn nữa nữ chính không phải ba lần xuyên vào truyện, chỉ có hai lần thôi. Lần đầu nàng nhập hồn vào người Lý Lệnh Uyển, lần thứ hai là xuyên cả người vào đây. Hiện tại nàng không phải lại xuyên vào truyện, chỉ vì Lý Duy Nguyên đã giấu vòng tay bạc của nàng đi, còn an bài cho nàng một thân phận khác.

Cuối cùng ta xin chân thành cảm ơn các độc giả đã theo dõi ta đến bây giờ. Cúi người, cảm ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc