EM LÀ NHÀ

Không biết ở các nơi khác như nào nhưng ở chỗ mình việc hai gia đình gặp nhau ăn cơm “nói chuyện” như này là bình thường, nhất là với những nhà con cái mãi vẫn ế, ba mẹ cứ gọi là ruột gan sôi sùng sục.

Người yêu mình, giờ này chưa lấy vợ tính ra cũng hơi muộn thật.

Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà một người luôn cẩn thận như anh lại hành động hấp tấp như thế? Một phát kéo mình tới đây, đầu tóc chưa kịp chải, áo quần chưa kịp thay nữa.

Một bên bù xù phờ phạc, mặc bộ đồ ngủ hoa lá vườn.

Một bên duyên dáng yêu kiều, váy trắng ngà đầy khí chất.

Nếu mình là phụ huynh của anh, mình cũng điên.

-“Con chỉ thông báo vậy cho tròn trách nhiệm thôi, nếu có đám cưới, ba mẹ thích tới dự con hoan nghênh, không thì cũng không sao.”

Choáng!

Mình thề mình ghê gớm đanh đá mà thực sự chưa bao giờ dám nói kiểu này trước mặt ba mẹ đâu.

Đằng này, giáo sư, nổi tiếng lịch sự nhã nhặn…

Hơi bị bất công nhé, rõ ràng anh là người gây sự, thế nào mà mọi ánh mắt, mọi bực tức đều đổ dồn về phía mình, như kiểu muốn thiêu sống ấy.

Người yêu, hình như không nhớ hai từ “nể nang” viết như nào hay sao, tuyên bố xanh rờn, sau đó chẳng lưu luyến gì sất, một phát về luôn.

Buổi ra mắt đầu tiên của mình với gia đình anh là như thế đó, đến cũng bất ngờ, ra đi cũng vội vàng, ngồi còn chưa ấm chỗ đã phải lí nhí chào các bác con về. Thật quá khổ luôn mà.

Tâm trạng anh không tốt lắm, cuộc đời suy cho cùng, chẳng ai có tất cả.

Người hiền lành như anh, từ bà Nga hay con Hạnh nhà mình, nhờ gì cũng làm, thích gì cũng mua cho, mà lại với em gái coi như người không quen biết, với ba mẹ một tuần chỉ về ăn cơm một bữa cho đúng nghĩa vụ, mọi chuyện, có lẽ không chỉ đơn giản là vụ đánh đập năm ấy?

Hôm đó anh chở mình đi lòng vòng linh tinh mãi, rồi dừng ở Keangnam, mình cũng chỉ lẽo đẽo theo sau thôi. Lúc lên tới sân thượng ai đó cởi áo ngoài cẩn thận khoác cho mình, áo thực ra thì mỏng thôi, nhưng lòng mình ấm.

Không khí trong lành sáng khoái quá, càng nghĩ càng thấy thấm, đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai.

Rồi sẽ có một người, biến thế giới của bạn trở nên lung linh rực rỡ.

Có một người, luôn đứng phía sau bạn. Cho dù bạn có hứng khởi đặt chân trên lan can nơi cao nhất, cũng chẳng phải lo ngại hay run sợ. Bởi vì, anh ấy nhất định không để bạn ngã.

-“Hà Quốc Trung, EM YÊU ANH…người ta thật lòng yêu anh đó…”

Không hiểu lúc ấy mình ăn phải cái bả gì nữa, đột nhiên hò hét sến sẩm, điên điên dở dở như con thần kinh dẫm phải đinh.

Lần nào trộm nghĩ lại cũng muối cả mặt, may mà người yêu không hề đem chuyện này ra chê cười, ngược lại, chính thời khắc mình nói tiếng yêu, vòng tay anh chặt chẽ hơn, bờ môi ấy rà soát trên gáy, rồi nồng nhiệt xuống bả vai, ngọt ngào đắm say.

Hà Nội về đêm, chưa bao giờ đẹp đến thế!

-“Nguyệt này…”

Tiếng anh gọi, thân thương lắm, mình dạ ngoan ngoãn. Ai đó xoay mình đứng đối diện với người ta, cánh tay vững chãi ấy khoá chặt mình trong lòng, ánh mắt yêu thương trìu mến vô cùng.

-“Em biết đấy, anh không còn trẻ nữa, dạo gần đây anh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, và có một vài mong muốn…”

Hình như ở đâu đó viết rằng, nếu một người đàn ông muốn chia sẻ tương lai của anh ta với bạn, nghĩa là anh ta rất yêu bạn. Giáo sư thuộc tuýp người khô khan, hiếm khi nói thẳng anh thích em, anh yêu em, anh mãi bên em. Nhưng từng cử chỉ, hành động của anh, mình đều có thể cảm nhận được.

Mình dịu dàng bảo, rằng em yêu anh lắm, em sẽ ủng hộ mọi ước mơ khát vọng của anh, chỉ cần anh không ghét bỏ, em sẽ luôn đứng phía sau làm hậu phương vững chắc cho anh.

Có lẽ anh bị cảm động rồi, dịu dàng kéo mình thật sát, siết chặt lắm, khẽ nhá nhá, mơn trớn vành tai mình, đoạn thủ thỉ ngọt ngào.

-“Anh mong hàng ngày mỗi khi tan làm được trở về ngôi nhà có em, sau này có những đứa nhỏ gọi em là mẹ, gọi anh là ba, em sẽ ủng hộ chứ?”

Hai má mình nóng bừng, lồng ngực xao xuyến xốn xang. Con gái khi yêu thật lòng, ai chả mong đợi cái thời khắc này?

Chỉ sợ đây là mơ mất, hạnh phúc tới ngây người.

Có những đứa nhỏ gọi em là mẹ, gọi anh là ba!

Trời ạ, hồn vía bay loạn xạ lung tung, có ai ở trên đấy thì kéo xuống hộ được không?

Người ta siết eo mình chặt hơn, mình cũng vòng tay qua ôm lấy anh, ngượng ngùng áp vào lồng ngực ấy.

-“Có thể nào…xem xét…làm vợ anh không?”

Giọng anh hơi run thì phải, mình khi ấy cũng xúc động nghẹn ngào lắm, chẳng kịp kiêu kì làm màu làm mè gì cả, gật đầu lia lịa luôn.

Thẹn thẹn nên mãi sau mới dám ngẩng lên lén nhìn người yêu. Anh mỉm cười rạng rỡ lắm, cúi đầu dịu dàng hôn mình, miết nhẹ hai môi, sau đó theo thói quen nhá nhá, vừa trêu đùa vừa nũng nịu đứt quãng, đòi mình phải cam kết lại.

Mình lập tức hứa nhất định lấy anh, cả đời làm vợ anh, sinh con cho anh. Đừng chê mình dễ dụ nha, căn bản đầu óc mụ mị, tim gan tan chảy hết rồi, người ta có muốn mình chết chắc mình cũng không do dự mà nhảy luôn từ đây xuống dưới kia ý chứ.

Mãi mãi về sau cũng không quên được, ngày hôm đó, ở một nơi rẩt rất cao, người đàn ông ấy, người đàn ông mà mình yêu thương nhất, ngỏ lời cầu hôn ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc